Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 24

 
Mọi người lần lượt kéo nhau vào bếp thì thấy Phùng Hiểu Đồng đã chuẩn bị nguyên liệu từ sớm. Một lúc sau, Tô Xán mới lững thững từ phòng bước ra, chậm rãi đi vào bếp.

“Ôi chao, đúng là tiểu thư mà, giờ này mới chịu ló mặt ra!” Phùng Hiểu Đồng giọng chua ngoa mỉa mai: “Không biết tay nghề nấu nướng ra sao nữa! Tôi thì học hẳn ở nước F đấy nhé, chuyên về món Âu!”

Tô Xán nhìn bộ dạng đắc ý kia chỉ bật cười không đáp, xoay người lấy xô tôm tích mà ban ngày mình bắt được từ chỗ ekip, lại chọn thêm ít tôm tươi, tự mình bắt tay vào làm.

“Để tôi giúp.” Tô Xán ngẩng đầu thấy Hạ Cẩm Ngôn đang cúi người, thản nhiên cầm một con tôm trên đĩa trước mặt cô.

“Xử lý thế nào?” Anh hỏi. 

Tô Xán nhìn anh nhất thời ngẩn người, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, sao lại nhìn người ta đến thất thần cơ chứ!

“Vậy anh giúp tôi đem tôm đi luộc nhé.” Cô cúi đầu, má hơi ửng hồng.

[Tôi có hoa mắt không vậy, Tô Xán đỏ mặt thật à?]

[Hai người này nhìn rõ là xứng đôi, sao lại ly hôn vậy? Hay là để được chia đôi tiền?]

[Tội nghiệp chị Thanh quá đi mất!]

Tô Thanh đứng bên ngoài nhìn cảnh hai người liếc mắt đưa mày mà không nổi giận, chỉ là trong lòng vẫn không hiểu sao Tô Xán lại cứu mình?

Phùng Hiểu Đồng nhanh tay dọn món lên bàn: gan ngỗng kiểu Pháp và cua cà ri.

Hai món đều được khen ngợi hết lời, ngay cả Tô Xán cũng bất ngờ. Không ngờ Phùng Hiểu Đồng thật sự nấu ăn rất khá, có lẽ cô ta không nói khoác.

“Thế nào? Hay là cô đừng thi nữa, cứ nhận thua cho nhanh.” Phùng Hiểu Đồng cao giọng, lộ rõ sự hiếu thắng.

Tô Xán chẳng buồn đáp lời, lẳng lặng bưng món của mình lên.

Món tôm tích rang muối lập tức chinh phục khẩu vị của cả bàn, nhưng cao trào nhất là khi Tô Xán mang ra món mì ba tôm, lấy trứng tôm, gạch tôm và thịt tôm để nấu. Món ăn vừa đặt lên bàn, ai nấy đều sửng sốt.

“Mì ba tôm phải lấy trứng tôm, gạch tôm và thịt tôm. Thời gian có hạn, không biết có làm đúng hương vị không…” Tô Xán nói khiêm tốn.

[Đây chẳng phải là món mì ba tôm đã thất truyền sao?!]

[Không thể tin được là Tô Xán biết nấu món này! Mà còn nấu rất ngon là đằng khác!]

[Cần gì thi thố nữa? Phùng Hiểu Đồng quê độ rồi! Haha!]

Kết quả đã quá rõ ràng, Phùng Hiểu Đồng mặt mày trắng bệch, không ngờ Tô Xán lại nấu được món khó thế này. Nhưng Tô Xán thì không quá để tâm đến chuyện thắng thua.

Đạo diễn thấy hiệu ứng chương trình đã đạt top thì vội bước ra dàn hòa: “Cả hai đều rất giỏi, khó phân cao thấp. Dù gì cũng chỉ là một trò chơi, không có phần thưởng gì đâu ha ha ha!”

[Chưa thấy đạo diễn nào keo thế này!]

[Sao hôm nay A Hiên của tui ít lên hình quá vậy trời!]

[Mai mới gặp lại bé Xán, khóc á!]

“Lịch trình ngày mai sáu giờ sáng xuất phát, ra khơi đánh cá, trải nghiệm cuộc sống ngư dân!” Đạo diễn thông báo.

Khi máy quay tắt, không khí mới dịu lại.

Sau bữa tối, Lâm Hiểu Hiểu kéo Tô Xán sang một bên khen không ngớt: “Không ngờ chị lợi hại vậy đó! Hôm nào dạy em nấu với nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.” Tô Xán nghĩ rồi bỗng trêu: “Ấn Thành thế nào rồi?”

Mặt Lâm Hiểu Hiểu lập tức đỏ bừng, cúi đầu cười ngượng: “Cảm giác… cũng hợp đó.”

“Aiya, đừng nói chuyện em nữa. Lúc trước em gọi cho chị, nhắn tin cũng không thấy hồi âm làm người ta lo muốn chết. Ai ngờ nhìn chị bây giờ vẫn ổn ghê!”

Lâm Hiểu Hiểu kéo tay áo Tô Xán, mắt lại liếc về phía Hạ Cẩm Ngôn.

Tô Xán thấy thế thì cười khổ. Cô vốn định tác hợp hai nhân vật chính, thế mà không hiểu sao càng ngày như càng kéo họ xa hơn. Không biết sau này còn có thể làm lành không.

“Đi từng bước, tính sau đi.”

Lâm Hiểu Hiểu nghe vậy có chút không hiểu nhưng không nghĩ nhiều, cũng không hỏi thêm gì.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, mọi người đã lên xe xuất phát.

Tô Xán mơ mơ màng màng, xe chạy được một lúc thì ngủ gục luôn. Lúc tỉnh lại thì đã đến cảng, từ đây phải đi thuyền ra vùng đánh bắt ngoài khơi mới có cá lớn.

Vẫn còn ngái ngủ, cô sờ thấy trên người có thứ gì đó, cầm lên xem thì ra là áo khoác của Hạ Cẩm Ngôn. Nhìn quanh thấy mọi người đều xuống xe, Tô Xán cũng bước xuống theo.

Vừa đứng dậy thì một cơn choáng ập tới, Tô Xán suýt chút nữa không trụ nổi nhưng cô vẫn không mấy để tâm.

“Chia làm hai nhóm, lên hai thuyền khác nhau. Mỗi nhóm phải phối hợp bắt cá, số tiền bán cá chính là chi phí bữa tối nay của các bạn!” Đạo diễn thông báo luật chơi.

Tô Xán hạ quyết tâm phải bắt được nhiều cá để tối được ăn ngon!

Cô được chia cùng thuyền với Hạ Cẩm Ngôn, Giang Mạc Hiên và Phùng Hiểu Đồng. Ban đầu thấy cũng vui, nhưng khi mặt trời dần lên, trước mắt chỉ là biển cả mênh mông không bến bờ, cô bắt đầu thấy chóng mặt, đầu óc ngày càng nặng nề.

Khi thuyền đến nơi, mọi người bắt đầu thả lưới theo hướng dẫn của thuyền trưởng.

“Cô thấy không khỏe à?” Hạ Cẩm Ngôn phát hiện cô có vẻ lạ, hỏi.

“Tôi ổn, không sao đâu.”

Nhưng Hạ Cẩm Ngôn không yên tâm. Anh bước tới, đặt tay lên trán cô rồi sững người vì nó nóng như lửa. Có lẽ do hôm qua mệt mỏi quá mà phát sốt.

Anh lập tức báo cho tổ chương trình để đưa cô vào bờ đến bệnh viện.

“Khát quá…” Tô Xán lẩm bẩm, mắt nheo nheo thấy có chai nước trong xe liền với tay lấy.

Hạ Cẩm Ngôn chưa kịp ngăn thì cô đã mở nắp tu ừng ực.

Một dòng nước lạnh buốt trôi qua cổ họng, xuống tới dạ dày, khiến cô lập tức buồn nôn.

Khó uống quá!

Tô Xán cảm giác máu dồn lên mặt, đầu óc vốn đang mơ hồ giờ lại càng quay cuồng hơn.

“Hạ Cẩm Ngôn…” Giọng cô trầm thấp, cả người khó chịu run rẩy. Nước gì chứ, rõ ràng là rượu!

Tổ chương trình muốn làm nội thất trên xe thêm xịn nên bày đủ loại nước ngọt và rượu trên xe!

[Cái đảo này xui xẻo ghê á!]

[Thuyền Xán Ngôn kỳ này đúng đen đủi, không ở bệnh viện thì cũng trên đường đến bệnh viện…]

[Xót cho bé Xán, đau ốm còn không dám than!]

Thấy cô càng lúc càng mê man, Hạ Cẩm Ngôn tắt luôn camera. Đang định tắt chiếc còn lại thì cô đổ người tựa hẳn vào vai anh.

Hơi thở nóng hổi phả vào cổ, người cô như một chiếc lò sưởi vậy.

“Lái nhanh giúp tôi.” Hạ Cẩm Ngôn giục tài xế, còn bản thân thì giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, sợ làm cô tỉnh.

Đến bệnh viện, Tô Xán đã sốt rất nặng, nằm mê sảng trên giường bệnh.

Hạ Cẩm Ngôn nghe loáng thoáng thấy cô lẩm bẩm “muốn về nhà”, nói đi nói lại mãi không dứt.

Về nhà?

Còn lẩm bẩm gì đó nữa, anh cúi xuống nghe cho rõ.

“Ưm.” Không ngờ cô vươn tay kéo cổ anh xuống.

Bị bất ngờ, anh lảo đảo một cái, môi lướt nhẹ qua má cô.

Cô còn lảm nhảm gì đó, toàn mấy câu kỳ lạ như tác giả, tiểu thuyết, tay vẫn quấn chặt cổ anh không buông.

Hạ Cẩm Ngôn nghiêng người, cúi sát tai cô. Mùi thơm từ người Tô Xán khiến tim anh khẽ loạn nhịp.

Anh chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đứng bên giường, trong mắt ánh lên những cảm xúc khó đoán.

Tô Xán mở mắt lần nữa, thấy trần nhà trắng toát, xung quanh toàn đồ đạc lạ lẫm.

Lúc này mới nhớ ra: mình say sóng, phát sốt, được Hạ Cẩm Ngôn đưa đến bệnh viện.

Cô quay đầu, thấy Hạ Cẩm Ngôn đang ngồi bên ghế sofa, cắm cúi nhắn tin.

Như cảm nhận được ánh mắt, anh ngẩng lên nhìn cô: “Đói chưa, muốn ăn gì không?” 

Ngoài cửa sổ bây giờ đã là màn đêm.

“Tôi ngủ cả ngày rồi hả?” Cô khó nhọc ngồi dậy.

Hạ Cẩm Ngôn bước tới, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho cô, giọng mềm mỏng: “Tôi đã đặt cháo rồi, nếu cô muốn ăn thêm gì khác, tôi bảo người đi mua.”

“Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Tô Xán chớp chớp đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, sắc mặt vẫn còn tái nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.
 

Bình Luận (0)
Comment