Tô Xán nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêng đầu, ánh mắt như muốn soi thấu anh.
Mất trí thì mất trí thật, nhưng sao tự nhiên lại có cảm giác hơi khác?
“Ọc… ọc…”
Vì trong phòng quá yên tĩnh nên tiếng bụng cô réo vang đặc biệt rõ. Cô ngượng ngùng cúi đầu, hai tay ôm lấy bụng.
“Hình như… có hơi đói.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ khiến Hạ Cẩm Ngôn không khỏi bật cười, thấy dáng vẻ đó thật đáng yêu. Anh gọi người mang cháo vào tận phòng.
“Lẽ ra tôi phải là người chăm sóc anh, ai ngờ giờ ngược lại.” Tô Xán vừa ngồi trên giường bệnh vừa húp cháo. Bác sĩ bảo cô vẫn cần ở lại theo dõi thêm một ngày.
Cô chẳng để tâm Hạ Cẩm Ngôn có nghe hay không, cứ lảm nhảm một mình, như thể coi người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa kia là cái cây biết lắng nghe.
“Mẹ tôi rất hay nấu cháo, ăn cùng với bánh trứng.” Cô nhìn chằm chằm vào bát, khẽ lẩm bẩm: “Tự dưng thấy thèm bánh trứng ghê.”
Mẹ? Cô ấy đang nói đến nhà họ Tô sao?
Hạ Cẩm Ngôn liếc nhìn bàn ăn, lập tức lấy điện thoại gọi thêm một phần bánh trứng.
Tô Xán ngẩng đầu nhìn người đàn ông nghiêm túc đang gọi món, trong lòng không khỏi thắc mắc sao anh ấy lại đối xử tốt với mình thế?
Nếu như việc cứu cô khỏi tay đám du côn lần trước là vì bản năng bảo vệ của đàn ông, thì lần này là vì gì?
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tô Xán thấy bầu không khí như thế này quá ngột ngạt.
“Nói thật chứ hai chúng ta kỳ này đúng là xui xẻo, nào là bị chém rồi sốt cao, cứ thế ra ra vào vào bệnh viện suốt.”
Hạ Cẩm Ngôn không phản bác, bởi đúng là như thế thật. Nhưng anh cũng không tiếp lời, mà đột nhiên nhắc tới bà nội.
“Sau chuyện lần này, bà nội rất tức giận. Tôi nghĩ đợi kết thúc chương trình, tôi sẽ đi với cô đến giải thích với bà một lần cho rõ ràng.”
Anh nhìn cô, thấy cô không phản ứng gì, lại hỏi thêm: “Được không?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Xán gật đầu, dù sao cô vốn cũng có thiện cảm với bà nội của anh.
Cả hai đang trò chuyện thì một tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Vào đi.” Hạ Cẩm Ngôn lên tiếng.
Cửa mở ra, Giang Mạc Hiên bước vào mang theo đồ ăn.
Anh đặt đồ ăn xuống bàn rồi nói: “Tôi không yên tâm nên vừa quay xong là chạy thẳng đến đây. Cô thấy sao rồi?”
Lời quan tâm khiến Tô Xán cảm động lần nữa.
“Tôi đỡ nhiều rồi. Ngày mai có thể quay tiếp bình thường.”
Cô ngẩng đầu mỉm cười với Giang Mạc Hiên: “Cảm ơn anh đã lo cho tôi. Lát nữa anh với Hạ Cẩm Ngôn cứ về đi, nghỉ sớm một chút, hai người quay cả ngày chắc cũng mệt rồi.”
Giang Mạc Hiên nghe xong, mắt hơi híp lại: “Tối nay tôi ở lại đây với em.”
Phòng bệnh của Tô Xán là phòng VIP, tuy có hai gian nhưng dù sao cũng là nam nữ đơn độc ở chung, cô không thể để ảnh đế Giang ở lại được.
Cô định từ chối: “Tôi...”
“Không được!” Hạ Cẩm Ngôn nghiêm mặt ngắt lời.
“Nam nữ chưa kết hôn không nên ở chung một phòng.” Anh khoanh tay trước ngực, nhướng mày đầy thách thức.
“Ồ?” Giang Mạc Hiên cũng không vừa: “Vậy theo tổng giám đốc Hạ nên làm sao đây?”
“Tôi ở lại với cô ấy.”
Tô Xán nghe xong mà huyết áp như tăng vọt. Há miệng định nói gì đó, lại nhận ra mình chẳng chen lời vào được.
“Vậy tổng giám đốc Hạ ở lại thì không tính là nam nữ ở chung một phòng à? Anh lấy tư cách gì để ở lại?” Giang Mạc Hiên giọng lạnh đi vài phần.
“Chồng cũ.”
…
Tô Xán giật mình, hít sâu một hơi, lập tức ngậm miệng, mím môi, đầu óc choáng váng.
Cô thật sự không hiểu Hạ Cẩm Ngôn rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa!
“Hai người mau về đi, tôi không cần ai ở lại cả. Hơn nữa tôi cũng đã khỏe rồi.” Tô Xán nhìn hai người đang đấu mắt không chịu nhường nhau, dứt khoát lên tiếng.
“Không được!” Hai người mỗi người đứng một bên giường, đồng thanh phản đối.
Cảnh tượng này… sao mà quen thuộc quá vậy?
“Thật sự không cần mà! Chậc…”
Thấy hai vị đại thần vẫn trơ trơ như tượng, cô tăng âm lượng.
“Vậy thì… Sáng mai đến đón tôi là được!”
Cuối cùng, lời cô nói cũng có tác dụng. Hai người kia một trước một sau rời khỏi phòng.
Tô Xán trùm chăn kín người. Tuy nói là đã khỏe, nhưng thật ra vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Không lâu sau, cô đã ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau cô dậy từ sớm. Lúc vừa thay đồ xong thì Hạ Cẩm Ngôn cũng vừa đến đón cô xuất viện.
Tổ chương trình để ý đến tình trạng sức khỏe của hai người nên sắp xếp nhiệm vụ nhẹ nhàng hơn.
Cả hai chỉ cần đứng ở trung tâm đảo, phát tờ rơi tuyên truyền bảo vệ môi trường, còn những người khác thì đến giúp việc ở một nhà hàng trên đảo.
[Thật sự mong hai người tái hợp. Trong tình cảm làm gì có ai đúng sai!]
[Tô Xán đúng là trà xanh. Không hiểu sao nhiều người thích đến vậy?!]
[Rõ ràng là cô ta giật bạn trai của chị ruột mình! Sao bây giờ cứ như cô ta là người đúng thế?!]
[Hạ Cẩm Ngôn chỉ xem Tô Thanh như em gái, không tính là bạn trai!]
Tô Xán hiện giờ không xem được bình luận, cũng chẳng biết vì sao bỗng nhiên có rất nhiều người “bôi đen” cô.
Cô và Hạ Cẩm Ngôn cùng đứng dưới ô che nắng, phát tờ rơi. Thời tiết lúc này rất dễ chịu, gió biển lướt qua da mát rượi, cả người như được gột rửa từ trong ra ngoài.
Thỉnh thoảng có vài fan nhận ra cô, đến xin chụp hình. Tô Xán luôn niềm nở, không từ chối ai, cư xử rất thân thiện.
Không khí hài hòa ấy kéo dài cho đến khi một fan của Tô Thanh xuất hiện, cầm chai nước khoáng thẳng tay tạt về phía cô.
Hạ Cẩm Ngôn lập tức nghiêng người chắn trước mặt Tô Xán. Nhưng mấy giây sau, anh lại chẳng thấy lạnh gì cả.
Quay đầu lại thì thấy Tô Xán đang giơ cao chiếc ô che nắng chắn ngay sau lưng anh, cho nên một giọt nước cũng không chạm vào người anh.
[Haha! Quả đúng là tình yêu tạo nên kỳ tích!]
[Con gái tui đỉnh thật!]
[Tin được không! Cô ấy lấy đâu ra khả năng đó thế!]
[Giờ nghĩ lại, có khi không cần Hạ Cẩm Ngôn giúp, cô ấy cũng có thể tự xử bọn côn đồ hôm trước ấy chứ!]