Không chỉ cư dân mạng sững sờ, ngay cả Hạ Cẩm Ngôn cũng cứng người vì kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Tô Xán hất chiếc ô ra sau, lúc này đội bảo vệ tuần tra trên quảng trường cũng vừa tới, nhanh chóng kéo người đàn ông kia đi. Cô còn nghe thấy tiếng hắn ta gào lên vọng từ xa:
“Tô Xán, đồ trà xanh, giật chồng người khác không biết nhục! Còn dám cướp chồng của chị ruột mình nữa chứ, không biết xấu hổ, đúng là nhặt về nuôi! Có khi cô là con nuôi nhà họ Tô đấy!”
Lời mắng mỏ mỗi lúc một khó nghe, Tô Xán chưa từng gặp cảnh này bao giờ, nhất thời đứng đơ người không biết nên làm gì.
Cho đến khi Hạ Cẩm Ngôn đưa tay lên, nhẹ nhàng che hai tai cô lại.
Tô Xán ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt cô lấp lánh những tia sáng lấp lánh khiến người ta xót xa.
Nhìn vào mắt anh, cô đột nhiên thấy ấm ức. Cô thật sự không biết mọi chuyện sao lại trở nên thế này…
Mãi đến khi tiếng chửi rủa xa dần rồi biến mất, Hạ Cẩm Ngôn mới buông tay ra.
“Đừng để tâm mấy chuyện đó.”
“…Ừm.” Tô Xán cụp mắt, tâm trạng nặng nề, có lẽ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi những lời khi nãy.
“Cô muốn ăn kem vị gì?” Cô vừa nghe thấy chữ “kem” thì mắt đã sáng lên, ngẩng đầu trở lại dáng vẻ tươi cười quen thuộc.
“Vị dâu!”
[Mấy người đó thật đáng sợ, có cần quá đáng vậy không? Dù sao cũng là chuyện đời tư của người khác!]
[Tô Xán cút khỏi giới giải trí đi!]
[Nếu là tôi thì không phải là nước, mà là axit! Để cô ta hủy dung luôn! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ!]
Hạ Cẩm Ngôn lái xe điện, Tô Xán ngồi sau, vừa ăn kem vừa tận hưởng cảnh đẹp ven đường, thong thả quay lại biệt thự.
Những người khác vẫn chưa về, Tô Xán cảm thấy bản thân mình hai ngày nay mình chẳng giúp được gì, trong lòng hơi áy náy.
Cô bước vào bếp ép nước hoa quả cho vào tủ lạnh, rồi lại bắt đầu nghĩ xem tối nay nên nấu gì.
Hạ Cẩm Ngôn cũng qua giúp, hai người cứ thế bận rộn trong bếp, trông chẳng khác nào một đôi tình nhân đang sống chung.
Khi mọi người mệt mỏi trở về, vừa vào nhà đã thấy bàn ăn đầy ắp món ngon: vẹm xanh sốt chanh, nem tôm tươi, cơm chiên hải sản dứa, cá nướng muối sả…
Ai nấy đều rửa tay thay đồ rồi nhanh chóng ngồi vào bàn. Ngay cả Phùng Hiểu Đồng cũng không làm khó Tô Xán nữa, cả nhóm vui vẻ dùng bữa tối hòa thuận.
[Bảo bối nhà tui giỏi quá, cái gì cũng biết làm!]
[Muốn cưa đổ Tô Xán chắc phải đi qua dạ dày của cô ấy!]
[Nếu tôi là Tô Thanh tôi chẳng dám ăn đâu, sợ bị bỏ độc chết!]
Tô Xán nằm dài trên giường, dù đã khỏi cảm nhưng sau một ngày bận rộn vẫn thấy uể oải, cứ mãi trì hoãn việc đi tắm. Chuông điện thoại reo lên, cô đành lồm cồm ngồi dậy nghe máy.
“Xán Xán, chị nhận cho em một vai diễn rồi, chờ quay xong show này thì đi thử vai luôn nhé.” Ở đầu dây bên kia, Hàn Tinh Doanh hồ hởi thông báo.
“Có biết sẽ diễn cùng ai chưa?” Tô Xán vừa ngáp vừa xoa đôi mắt hơi nhức mỏi.
“Chưa rõ đâu.”
“Vâng, em biết rồi.”
“À, dạo này em có đắc tội với ai không? Chị thấy trên livestream có nhiều người lại nói xấu em nữa rồi.”
“Để lát em lên mạng xem thử.”
Hàn Tinh Doanh nghe ra giọng cô mệt mỏi bèn dặn: “Vậy nghỉ sớm đi, đừng thức khuya quá.”
Tô Xán cúp máy, mở điện thoại lên xem, quả nhiên có thêm nhiều bình luận tiêu cực.
Cô ngẫm lại mấy ngày nay chắc chắn bản thân không gây thù chuốc oán với ai, rồi ném điện thoại sang một bên, tự nhủ: “Mình đâu phải tiền, việc gì ai cũng phải thích.”
Nghĩ một lúc lại nhắn thêm cho Hàn Tinh Doanh: “Chị ơi, nhớ kể sơ cho em nghe về cốt truyện với nhé.”
Sau đó cô đặt điện thoại xuống, thiếp đi trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tô Xán bị đánh thức bởi tiếng động từ tầng trên. Tiếng kéo bàn ghế cọt kẹt kèm theo tiếng mắng chửi của Phùng Hiểu Đồng khiến cô bực mình.
Mặc áo ngủ, cô mơ màng ra khỏi phòng xem chuyện gì xảy ra. Vừa lên tầng ba đã thấy nhiều người vây quanh xem.
Phùng Hiểu Đồng có vẻ tức giận vô cùng, chỉ tay vào một cô gái đang quỳ tìm đồ trên sàn, giọng the thé mắng chửi rất khó nghe:
“Trả lương cho cô để làm gì hả! Đôi bông tai của tôi đâu rồi!”
Càng mắng càng hăng, cuối cùng còn giơ tay tát thẳng vào mặt cô gái.
Vì lực quá mạnh nên cô gái kia ngã ngửa ra đất, trên mặt lập tức in hằn năm dấu ngón tay rõ ràng.
Tô Thanh cũng bị bất ngờ, không nghĩ Phùng Hiểu Đồng lại ra tay nặng đến vậy:
“Sao vậy? Mới sáng ra đã nổi nóng rồi?”
Nghe Tô Thanh hỏi, Phùng Hiểu Đồng dù có tức giận đến đâu cũng không dám làm gì, liền dịu giọng lại:
“Sáng nay tớ định đeo đôi bông tai ngọc trai để ghì hình, vậy mà con nhỏ vô dụng này tìm hoài không thấy.”
Tham gia show hẹn hò ai cũng dẫn theo một hai trợ lý lo việc trang điểm, nhưng họ không ở cùng biệt thự mà thuê phòng bên ngoài, chỉ khi cần mới gọi đến.
Tô Xán thì ngại phiền, nên tự xách vali lớn một mình đến quay show.
Lúc này nhìn cô gái quỳ dưới đất kia, Tô Xán mới nhớ đó là trợ lý của Phùng Hiểu Đồng, dù bị tát đau vẫn không hé răng van xin, chỉ im lặng tiếp tục tìm bông tai.
Tô Xán đứng ở cửa, vừa đúng lúc thấy dưới chân giường loé lên tia sáng, cô liền gọi cô gái kia lại, chỉ về phía đó.
Hóa ra chỗ đó là điểm mù từ góc nhìn của cô trợ lý.
Cô nhanh chóng nhặt được bông tai, rón rén đặt lên bàn. Nhưng Phùng Hiểu Đồng vẫn chưa nguôi giận, trừng mắt đá thẳng vào chân trợ lý khiến cô gái ngã xuống lần nữa.
“Vô dụng! Làm lỡ cả thời gian của tôi! Thu dọn đồ đạc rồi cút đi, tôi không cần cô nữa!”
Nước mắt cô gái rơi lã chã, giọng nghẹn ngào:
“Chị Đồng, em biết sai rồi, em thật sự rất cần công việc này… Em sẽ làm tốt hơn, vì sáng nay…”
Chưa kịp nói hết câu, Phùng Hiểu Đồng đã gắt lên: “Đủ rồi! Đừng nói nữa! Tôi không muốn lặp lại lần hai, dọn đồ rồi biến đi!”
Thấy cô gái không dám cãi lời, Tô Xán cuối cùng cũng lên tiếng, bước đến đỡ cô dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên má:
“Đừng khóc nữa, lúc nãy chị nghe em nói, em có khó khăn gì sao?”
Được đối xử dịu dàng như vậy, mọi ấm ức trong lòng cô gái vỡ oà.
“Em là trẻ mồ côi, chỉ còn mỗi em trai. Hôm trước nó bị tai nạn trên đường đến trường, tài xế gây tai nạn còn bỏ trốn. Em phải kiếm tiền để lo viện phí…”
Vừa khóc vừa kể, rồi lại nức nở tiếp:
“Không ngờ sáng nay lại xảy ra chuyện như vậy, đúng là em có lỗi, làm trễ giờ của chị ấy…”
“Nếu em không chê thì làm trợ lý của chị nhé.” Tô Xán mỉm cười.
Cô gái ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Tô Xán, ánh mắt đầy cảm kích và hy vọng.
Nhưng Phùng Hiểu Đồng thì không thể ngồi yên được nữa, giận dữ chỉ vào mặt Tô Xán: “Cô dám cướp người ngay trước mặt tôi đấy à?”
“Sao gọi là cướp được? Là cô không cần người ta trước mà.”
Phùng Hiểu Đồng nhất thời nghẹn lời. Tô Xán lại quay sang cô gái kia, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
“Em đồng ý làm việc với chị chứ?”
Cô gái gật đầu liên tục, Tô Xán mỉm cười, kéo tay cô bước ra khỏi phòng, chẳng buồn để tâm đến tiếng gào thét của Phùng Hiểu Đồng phía sau.
Sau này hỏi kỹ mới biết, chuyện như vậy xảy ra với cô gái ấy không phải một lần.
Vì muốn giữ công việc nên cô không dám phản kháng. Thật ra sáng nay, cô chỉ gọi Phùng Hiểu Đồng dậy sớm vài phút, mà cô ta có tật cáu gắt khi thức giấc nên mới lấy cớ mất bông tai để trút giận.
“Em tên gì?” Tô Xán hỏi trong lúc nắm lấy tay cô gái.
“Em là Diệp Hinh.”