Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 27

 
Tô Xán dẫn Diệp Hinh đến gặp tổ chương trình, nhờ họ chuẩn bị một chiếc xe để đưa cô ấy về chỗ ở trước.

“Coi như mấy ngày tới là nghỉ phép, em cứ nghỉ ngơi thư giãn một thời gian. Chờ chương trình kết thúc, chị sẽ đến đón em.”

Tô Xán nhìn cô gái đang rưng rưng nước mắt cảm kích mình, mỉm cười dịu dàng.

“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” 

Diệp Hinh gật đầu, sau đó lên xe rời đi. Tô Xán lấy điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.

“Chị Doanh, em gửi cho chị số điện thoại của trợ lý mới, chị liên lạc với cô ấy giúp em nhé, sau này còn cần nhờ cậy.”

“Được.” Hàn Tinh Doanh không hỏi thêm gì. Chị tin vào mắt nhìn người của Tô Xán. Dù sao khi mới ra mắt, cô cũng từng là một cô gái đơn thuần, dễ thương, luôn khiến người ta cảm mến. Chỉ là không hiểu sao dạo gần đây mọi chuyện cô làm lại trở nên kỳ lạ, sự nghiệp cũng tụt dốc.

May mà bây giờ, dường như cô đã quay trở về dáng vẻ ban đầu ấy.

Khi Tô Xán trở về biệt thự, mọi người đã ăn sáng xong. Vừa thấy cô bước vào, Phùng Hiểu Đồng tỏ vẻ khinh thường, mỉa mai:

“Đúng là cái gì cũng nhặt về, hay là vì bản thân cô vốn là rác rưởi rồi?”

Tô Xán liếc nhìn về phía camera, phát hiện chương trình vẫn chưa bắt đầu livestream, bảo sao người kia dám lộng hành đến thế. Cô không tức giận, chỉ lặng lẽ ngồi xuống đối diện Phùng Hiểu Đồng, nhấc ly sữa lên uống một ngụm.

“Có vẻ cô rất rành phân loại rác nhỉ? Vậy cô tự thấy mình thuộc loại nào? Rác thải nhà bếp hay nhà vệ sinh?”

Lời đáp trả nhẹ nhàng nhưng sắc sảo khiến mặt Phùng Hiểu Đồng đỏ bừng vì tức giận, lập tức đập bàn đứng dậy.

Tô Thanh vẫn dịu dàng đứng bên cạnh giảng hòa: “Thôi đi Đồng Đồng, bỏ qua đi.”

Từ lúc được Tô Xán cứu, cô cũng bắt đầu nhìn cô ấy bằng con mắt khác.

“Đúng đó, nói cho cùng cũng do chị Đồng gây chuyện trước mà.” Lâm Hiểu Hiểu cũng lên tiếng bênh vực.

Phùng Hiểu Đồng hừ lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.

[Cuối cùng cũng phát sóng rồi, hôm nay sao trễ thế? Cho 1 sao bây giờ!]
[Tô Xán đúng là trà xanh, đáng ghét!]
[Cầu cho tiểu Thanh nhà tôi có được tất cả những điều tốt đẹp, đừng để tên cặn bã đó dây vào!]

Cả nhóm lên xe buýt di chuyển đến một bãi biển tuyệt đẹp.

“Hôm nay chúng ta sẽ tham gia hoạt động bên bờ biển. Đảo Thành Trúc nổi tiếng với tài nguyên biển phong phú, rất thích hợp để lặn.” Đạo diễn nói.

Thấy mọi người hào hứng, ông tiếp tục: “Tổ chương trình cũng đã giấu các huy hiệu quanh đây. Trong quá trình truy tìm không được làm ảnh hưởng đến môi trường và sinh vật biển, ai tìm được nhiều huy hiệu nhất sẽ có phần thưởng!”

“Vậy chương trình có lo cơm trưa không đó?” Tô Xán nửa đùa nửa thật.

Đạo diễn bật cười: “Tất nhiên rồi, hôm nay chúng tôi sẽ chuẩn bị một bữa trưa thịnh soạn cho mọi người!”

[Haha, bảo bối nhà tui chỉ quan tâm ăn uống!]
[Chỗ nào có đồ ăn chỗ đó có Tô Xán!]
[Loại con gái thế này nên trói chặt với tên cặn bã kia đi cho rồi! Đỡ phiền tiểu Thanh nhà tôi!]

Tô Xán tháo kính râm, hướng ánh mắt ra xa. Trời xanh trong vắt, biển biếc mênh mông, phía xa còn có ngọn hải đăng cổ và một ngôi nhà đá nhỏ. Khung cảnh tựa như bước vào một thị trấn ven biển trong anime.

Thấy thời tiết quá đẹp, nước biển trong đến độ nhìn rõ sáu mét, cô giơ tay hỏi: “Tôi có bằng lặn, có thể tham gia lặn được không?”

Đạo diễn mắt sáng lên: “Tất nhiên rồi!”

Hạ Cẩm Ngôn cũng giơ tay: “Tôi cũng muốn lặn.”

Tô Xán hơi ngượng, anh ấy làm sao vậy? Gì cũng phải theo cho bằng được sao?

“Hay anh thử mấy cái khác đi? Với lại vết thương của anh chưa lành hẳn mà!”

Hạ Cẩm Ngôn cúi đầu, ghé tai cô nói nhỏ: “Chẳng phải có cô chăm sóc rồi sao?”

Tô Xán cả người như bị giật điện, lập tức gật đầu lia lịa: “Được rồi được rồi! Anh muốn sao cũng được!”

Cuối cùng, cả Tô Xán lẫn tổ chương trình đều không cản được anh. Họ dán miếng băng chống nước lên vết thương, để mặc anh “quậy phá”.

Tô Xán nhíu mày, hai người tuy không còn quan hệ gì nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng cũ, cứ ở bên nhau mãi dễ gây hiểu lầm.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, phần bình luận lại nổ ra tranh cãi.

[Không hiểu họ ly hôn để làm gì luôn á!]
[Thấy chưa, người đẹp luôn là người chịu thiệt nhất! Tội tiểu Thanh nhà tui!]
[Tô Thanh bị mù à? Sao lại thích loại người đó chứ!]

Khi Tô Xán bước ra với bộ đồ bơi, mọi người đều ngạc nhiên.

Thì ra dáng cô ấy lại đẹp đến thế, tỉ lệ vàng hoàn hảo. Bình thường cô toàn mặc đồ giản dị, hôm nay mặc đồ bơi bó sát mới biết hóa ra là ẩn giấu nội công.

Chiếc áo bơi màu đen càng tôn lên nước da trắng hồng mịn màng.

Hạ Cẩm Ngôn đang khởi động, gió thổi lùa làm rối nhẹ tóc anh, gương mặt tuấn tú không gợn biểu cảm dư thừa.

Hai người trang bị xong, cùng lên thuyền chuẩn bị lặn ngắm san hô.

Tô Xán đầy hứng khởi, đeo kính lặn rồi nhảy “tủm” xuống nước, lao vào thế giới bí mật màu xanh biếc.

Dưới nước, cô như một chú cá nhỏ tự do tung tăng, còn Hạ Cẩm Ngôn theo sát phía sau.

Hai người cùng khám phá thế giới kỳ ảo dưới đáy biển, thậm chí còn tìm được ba chiếc huy hiệu in logo chương trình.

Hạ Cẩm Ngôn chỉ lên mặt nước, Tô Xán gật đầu hiểu ý rồi cả hai cùng ngoi lên.

[Tô Xán là kho báu rồi, tìm đâu xa Hạ tổng ơi!]
[Tôi nhìn lầm Giang Mạc Hiên rồi, tưởng đâu kiểu “chỉ tốt mình em ai ngờ chẳng tốt mình ai”!]
[Không ngờ Tô Thanh và Kha Tuấn lại hợp đến vậy!]

Lên bờ thay đồ xong, cả hai ngồi nghỉ trên sân thượng ven biển, vừa thưởng thức đồ ngọt, vừa ngắm mọi người đang chơi thuyền buồm, dạo biển.

“Cô thích lặn à?” Hạ Cẩm Ngôn hỏi, ánh mắt dừng trên những ngón tay thanh mảnh của cô đang gõ nhẹ lên bàn theo nhịp điệu.

“Ừm, tôi học từ hồi đại học. Mỗi lần lặn là một trải nghiệm khác nhau.” Nhắc đến lặn, đôi mắt cô sáng rực vì say mê.

“Biển giống như một cánh cổng thần kỳ. Lần đầu tiên tôi lặn, tôi đã rất bất ngờ vì không nghĩ trên thế giới lại có nơi kỳ diệu như vậy!”

Càng nói càng hăng, Tô Xán vô thức thao thao bất tuyệt.

“Tôi ước gì có thể thấy cá heo, cả cá voi nữa…”

Tóc được tết thành bím đơn giản, váy hai dây xanh lá chấm hoa, đội thêm chiếc mũ cói, tuy đơn giản nhưng lại khiến cô trông vô cùng trong trẻo.

Hạ Cẩm Ngôn bị dáng vẻ ấy hút mắt. Cô gái tỏa sáng từ đam mê chân thật của mình, điều đó khiến anh không thể rời mắt.

Tô Thanh đang quay về uống nước, vô tình bắt gặp cảnh tượng này, trong lòng dấy lên cảm giác chua xót.

Có lẽ, ngay từ đầu cô đã sai rồi, có khi chính cô mới là người xen vào tình cảm của người khác.

Nhưng họ rốt cuộc bắt đầu từ khi nào thế?

Nghỉ ngơi xong, cả hai tiếp tục mang theo túi rác và dụng cụ, vừa nhặt rác ven bờ biển vừa tìm các huy hiệu mà chương trình giấu.

[Không hiểu sao lại có người ghét Tô Xán, rõ ràng cô ấy rất tốt mà!]
[Chỉ cần thấy họ nhặt rác bảo vệ môi trường là tui thành fan rồi!]
[Diễn hết cả đó! Các người tin thế à?]
[Anti out! Out! Out!]

Không ngờ Tô Xán lại thật sự tìm được thêm vài huy hiệu. Buổi chiều, trời mỗi lúc một nắng, sau một ngày vui chơi, ai nấy cũng thấm mệt.

Trên đường trở về biệt thự, không ít người đã lim dim ngủ trên xe.

Vừa về đến nơi, Tô Xán nằm xuống giường, định chợp mắt một chút thì chuông điện thoại vang lên, là Hàn Tinh Doanh gọi tới.
 

Bình Luận (0)
Comment