“Xán Xán, chị đã sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Hinh rồi, bên bệnh viện của em trai cô ấy cũng liên hệ xong.” Giọng Hàn Tinh Doanh vang lên trong điện thoại.
Tô Xán lúc này đang mơ mơ màng màng, mệt tới mức không mở nổi mắt, chỉ nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, ậm ừ đáp lại vài tiếng.
“Còn một chuyện nữa, chị phát hiện mấy hôm nay antifan của em càng lúc càng đông, em nhớ cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi, chị Doanh.”
Nghe ra trong giọng chị có chút lo lắng, Tô Xán cố gắng trả lời nhẹ nhàng.
Giới giải trí luôn thay đổi chóng mặt, có khi chỉ một hành động nhỏ đã khiến người ta cảm mến, nhưng cũng có khi chỉ một câu nói vô tình lại khiến người ta quay lưng.
Khi Tô Xán tỉnh lại, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, mặt trời đang từ từ chìm xuống biển cả.
“Giờ hãy cùng xem ai là người tìm được nhiều huy hiệu nhất! Người chiến thắng là… Lâm Hiểu Hiểu!”
“Đây là phiếu dùng bữa tối lãng mạn. Cô muốn dùng bữa với ai?”
“Ấn Thành ạ!” Lâm Hiểu Hiểu ngượng ngùng đáp.
“Được rồi, người xếp thứ hai là Giang Mạc Hiên. Vậy Giang tiên sinh, anh muốn mời ai ăn tối cùng?”
“Tôi chọn Tô Xán!” Giọng nói trầm thấp vang lên khiến Phùng Hiểu Đồng không khỏi tức giận.
Cô ta hoảng hốt quay sang nhìn Tô Thanh, mong cô ấy sẽ ra tay giúp mình bằng phiếu nguyện vọng, nhưng Tô Thanh chỉ đang ngồi trò chuyện vui vẻ với Kha Tuấn bên cạnh, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
“Tôi muốn sử dụng phiếu nguyện vọng của mình kỳ trước để mời Tô Xán ăn tối.”
“Phiếu nguyện vọng của Hạ Cẩm Ngôn có hiệu lực.” Đạo diễn xác nhận.
[Đạo diễn đúng là sáng suốt, A Hiên nhà tui bị trà xanh mê hoặc mất rồi!]
[Trà xanh với cặn bã, mau buộc chặt hai người bọn họ lại đi cho rồi!]
[Con gái nhà tui không cần antifan, biến mau!]
“Người tiếp theo là Tô Thanh, cô muốn ăn tối cùng ai?”
“Kha Tuấn.”
“Rồi, ngoài Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành được dùng bữa tại nhà hàng Sky Garden, ba cặp còn lại sẽ tự lo bữa tối trên đảo.”
Vừa dứt lời, Tô Thanh khẽ ho một tiếng, nhìn Kha Tuấn cười rồi quay sang đạo diễn nói: “Tôi muốn dùng phiếu nguyện vọng để được ăn tối ở Sky Garden, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng đến Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành.”
[Thanh Thanh cuối cùng cũng buông bỏ rồi!]
[Cưng à! Con tuyệt vời lắm! Mẹ yêu con!]
[Hu hu, Kha Tuấn đẹp trai đừng làm tổn thương Thanh Thanh nhà tui nha!]
“Được rồi, phiếu nguyện vọng của Tô Thanh có hiệu lực. Hôm nay đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã vất vả.”
Tô Xán nhìn đạo diễn cúi đầu, trong đầu chỉ nghĩ mãi về chuyện Tô Thanh thực sự thay đổi rồi!
Lúc đầu còn căm ghét mình đến thế, giờ lại quay ngoắt như vậy!
Tô Xán muốn khóc mà không khóc nổi, cái nhà này coi như là không còn đường về nữa rồi!
Câu hỏi “làm sao để về nhà” cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô, cho đến khi đã ngồi trên xe do Hạ Cẩm Ngôn lái mới nhận ra bản thân đang nghĩ gì.
Lúc định thần lại thì đã ngồi đối diện với anh trong quán ăn, chuẩn bị gọi món.
“Sao lại quay lại quán này?” Cô ngạc nhiên nhìn anh.
“Lúc tôi hỏi thì cô cứ ‘ừ ừ, được được’ suốt thôi mà.” Hạ Cẩm Ngôn đáp.
Trước khi anh mất trí nhớ, Tô Xán thấy anh thật xa cách, lạnh nhạt, như thể ở một thế giới hoàn toàn khác. Nếu không phải tình cờ xuyên sách, cô căn bản sẽ chẳng bao giờ tiếp xúc với kiểu người như thế.
Nhưng từ sau khi mất trí nhớ, dần dần tiếp xúc nhiều hơn, cô cảm thấy anh cũng chẳng đáng ghét như mình tưởng.
“Anh đã nhớ ra được gì chưa?” Tô Xán thở dài, chau mày rồi lại buông lỏng.
“Chưa. Nhưng tôi thấy như này cũng tốt.”
“Sao lại vậy?” Tô Xán không ngờ anh sẽ nói vậy, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người trước mặt, giọng cũng theo đó mà cao lên.
Nhưng Hạ Cẩm Ngôn không trả lời ngay. Đúng lúc ấy, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Giám đốc Hạ, anh không chọn Tô Thanh mà lại đi với con hồ ly tinh này à?”
Nghe thấy câu nói đó, Hạ Cẩm Ngôn cau mày, định lên tiếng thì đã bị Tô Xán kéo nhẹ tay áo.
Anh hiểu ra, lời vừa định nói liền nuốt lại.
“Cho dù Tô Thanh cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng Tô Xán lại càng tệ hơn! Đúng là một lũ trà xanh!”
Thấy hai người im lặng, Phùng Hiểu Đồng được đà lấn tới: “Một mình Hạ Cẩm Ngôn còn chưa đủ, cô còn muốn quyến rũ cả ảnh đế Giang nữa cơ à? Cô cũng soi lại mình đi, có xứng không?”
Tô Xán khẽ cúi đầu, môi mím chặt, ánh mắt lộ rõ sự uất ức.
“Không phản bác tức là mặc định rồi đúng không? Tôi thấy cô đúng là muốn ăn đòn!” Vừa nói, cô ta vừa giơ tay định tát.
Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm tới mặt Tô Xán đã bị Hạ Cẩm Ngôn chặn lại.
“Phùng Hiểu Đồng, tôi chưa từng tranh giành Giang Mạc Hiên với cô. Chuyện kỳ trước chỉ là trùng hợp. Mọi chuyện trong nhà tôi tôi cũng đã giải thích rõ trong họp báo rồi, sao cô vẫn còn ác cảm với tôi như vậy?” Tô Xán ngước đôi mắt đỏ hoe lên, giọng run run.
Chỉ một cái chớp mắt, giọt lệ đã lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
Phùng Hiểu Đồng rụt tay lại, hoang mang nhìn Tô Xán. Cô ta cảm thấy đây không giống phong cách của Tô Xán xưa giờ. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đúng lúc ấy, điện thoại cô ta vang lên. Là quản lý gọi đến.
“Cô làm cái gì vậy hả? Không biết camera cài trên ngực vẫn đang quay à?!” Đầu bên kia hét lên.
Khổ sở lắm mới xây dựng lại được hình tượng cho Phùng Hiểu Đồng, vậy mà giờ cô ta lại tự tay phá hủy nó từng chút một.
Giọng nói to đến mức cả Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn đều nghe rõ. Tô Xán vội lau nước mắt, ghé tai Phùng Hiểu Đồng nhắc nhở nhẹ chỉ đủ hai người nghe:
“Cô có muốn làm gì cũng phải tắt camera đi đã!”