Sau khi nghe xong cuộc gọi, sắc mặt của Phùng Hiểu Đồng không còn chút máu.
Cô ta không ngờ rằng, vốn chỉ định làm nhục Tô Xán một chút thôi giờ lại thành tự hại chính mình.
Cô tháo chiếc camera mini trên ngực xuống, ném lên bàn rồi vừa khóc vừa chạy đi mất.
Đúng lúc ấy, Giang Mạc Hiên tình cờ đi ngang qua. Vì khoảng cách khá xa nên anh không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện, nhưng thấy dáng vẻ kích động của Phùng Hiểu Đồng, liền sốt ruột chạy tới chất vấn:
“Cô đã nói gì với cô ấy vậy? Tại sao cô ấy lại khóc?”
Thấy Tô Xán đứng ngây người, Giang Mạc Hiên lại liếc nhìn Hạ Cẩm Ngôn đang ở cạnh cô rồi nói thêm một câu:
“Tôi đi xem tình hình cô ấy thế nào trước.”
Nói xong liền quay người đuổi theo hướng Phùng Hiểu Đồng rời đi.
Tô Xán khẽ sững lại, vừa nãy anh ta còn muốn mời cô ăn tối, mới chỉ vài tiếng trôi qua đã quay ngoắt thái độ?
Cô nhớ lại biểu hiện của Giang Mạc Hiên trong kỳ ghi hình trước, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ chất vấn vừa rồi. Thật sự là một trời một vực.
[Xán Xán rõ ràng chẳng làm gì sai! Ai có thể cho một lời giải thích?!]
[Giang Mạc Hiên bị gì vậy? Bị hút hồn rồi sao?]
[Haha, đây là ảnh đế dịu dàng mà các người tung hô đấy à?]
[Lo mà quản nhà mấy người đi, đừng lôi kéo Giang ảnh đế của tụi tôi vào!]
Tô Xán cầm lấy chiếc camera bị ném trên bàn, trong đầu chợt hiện lên đoạn cốt truyện trong quyển sách kia.
Nguyên chủ từng bị Phùng Hiểu Đồng mắng thẳng vào mặt, rồi cả hai xảy ra xô xát đến mức bị gọi vào đồn cảnh sát. Cuối cùng, hai bên chỉ qua loa xin lỗi rồi coi như xong.
Nhưng vì lúc đó không có camera nên bị paparazzi chụp lại rồi tung lên mạng, Phùng Hiểu Đồng với vẻ ngoài trong sáng đáng thương lại thành công xây dựng hình tượng nạn nhân, ngược lại nguyên chủ bị bôi nhọ khắp nơi.
Tô Xán bèn tắt chiếc camera vẫn còn đang quay kia, khẽ cười một cái. Khi đạo diễn thông báo kết thúc ghi hình thì Phùng Hiểu Đồng lại cố ý đi vào nhà vệ sinh.
Tuy vụ việc lúc nãy chỉ có một số ít người chứng kiến, nhưng trên mạng vẫn dấy lên làn sóng phản ứng dữ dội.
Chỉ trong vòng một giờ, quá khứ đen tối của Phùng Hiểu Đồng bị đào mộ triệt để.
Thậm chí còn có hình ảnh cô ta và một vị tổng tài thần bí nào đó dìu nhau vào khách sạn lúc nửa đêm bị tung ra, khiến truyền thông cũng không buông tha.
“Anh không định hỏi tôi vì sao không ngăn cô ta lại ngay từ đầu sao?” Tô Xán uống một ngụm nước trái cây, giọng điệu không rõ vui hay buồn.
“Cô đâu phải là người khơi mào, những lời đó là tự cô ta nói ra. Mọi chuyện đều do cô ta chuốc lấy.” Hạ Cẩm Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Nếu không có camera, thì giờ phút này người bị chửi mắng khắp mạng xã hội chính là Tô Xán.
Nửa đêm, Tô Xán nhận được cuộc gọi từ Hàn Tinh Doanh.
“Phùng Hiểu Đồng lần này thật sự không gượng dậy nổi rồi.”
Trong không gian tối đen, Tô Xán lặng lẽ ngồi trên giường, lắng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia.
“Chị cũng tra được rồi, mấy hôm trước người thuê thủy quân công kích em chính là cô ta. Có lẽ cô ta khó chịu với cách làm của em.”
“Vậy còn Giang Mạc Hiên thì sao? Lúc anh ta nói giúp cô ta, livestream vẫn còn đang mở!”
“Bên anh ta đang tranh thủ dọn dẹp mấy bình luận tiêu cực giúp Phùng Hiểu Đồng, không bao lâu nữa là chẳng ai tìm thấy gì đâu.”
Tô Xán khẽ rùng mình giữa đêm hè oi ả. Người như vậy, tốt nhất vẫn nên tránh xa, không biết lúc nào sẽ bị kéo theo chết chìm mất.
Sáng hôm sau, chương trình không tiếp tục quay nữa.
Đạo diễn thông báo rằng do sự việc của Phùng Hiểu Đồng gây ảnh hưởng nghiêm trọng, cô ta không thể tiếp tục ghi hình, mà ngay cả ê-kíp sản xuất cũng bị liên lụy nặng nề.
Dưới tài khoản chính thức của chương trình, dân mạng thi nhau để lại bình luận mắng chửi.
[Tô Xán bị bắt nạt như vậy, mấy người không định giải thích à?]
[Tô Xán là nghệ sĩ nhỏ, không có ai chống lưng nên mới bị đối xử vậy đấy!]
[Chương trình rác rưởi, tổ chức tệ, khách mời bị thương, bỏ luôn cho rồi!]
Cũng có một số ít fan của Giang Mạc Hiên cố sức bênh vực:
[Ảnh đế nhà tôi đơn thuần quá nên mới bị lừa thôi!]
[Anh ấy quá hiền nên mới bị lợi dụng, tội nghiệp!]
Ê-kíp phải họp khẩn trong đêm, quyết định kết thúc sớm mùa này của chương trình. Diệp Hinh cũng đến biệt thự Tâm Động thu dọn hành lý giúp Tô Xán.
Cô gái lặng lẽ bận rộn, ánh mắt buồn bã khiến Tô Xán nhận ra điều gì đó.
“Cô ta bắt nạt em như vậy, giờ bị báo ứng rồi, sao em lại không vui?”
Diệp Hinh ngập ngừng đáp: “Em chăm sóc chị ấy lâu như vậy rồi, mỗi lần cần gắn camera đều là em làm hết. Nếu lúc đó em chỉ cô ấy cách bật tắt, thì có lẽ đã không thành ra như vậy…”
Cô ngẩng đầu nhìn Tô Xán, khẽ nói: “Em biết chị rất tốt với em, em cũng biết chị ấy mắng chị là sai, nhưng…”
Tô Xán nhìn dáng vẻ lưỡng lự của cô bé không giống như đang diễn. Nếu thật sự là diễn thì diễn xuất này đã đủ giành giải ảnh hậu rồi.
Cô thở dài, nắm lấy tay Diệp Hinh an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá sẽ mệt đấy. Chị hiểu mà!”
Sau khi mọi người thu dọn xong, tất cả đều vội vàng lên máy bay rời đi. Cô cũng không còn gặp lại Phùng Hiểu Đồng.
Tô Xán vừa về đến nhà thì đã nghe thấy tiếng mở khóa.
“Hôm nay phải ăn mừng một bữa ra trò nha, em đã mua đồ rồi, lẩu là chân ái!” Tiểu Túc xách theo hai túi siêu to bước vào.
Bốn người: Hàn Tinh Doanh, Tiểu Túc, Diệp Hinh và Tô Xán vừa ăn lẩu, vừa tám chuyện trên trời dưới đất, không khí rôm rả, ấm áp lạ thường.
Sáng hôm sau, Tô Xán cùng Hàn Tinh Doanh đi thử vai.
Dù chưa từng đóng phim, nhưng cô từng viết rất nhiều tiểu thuyết, tâm lý nhân vật cô nắm rất rõ.
Cô đã đọc qua kịch bản, dù chỉ là một tác phẩm nhỏ nhưng tình tiết lại cực kỳ cuốn hút.
Vai mà cô thử là phu nhân tướng quân, bị quốc địch bắt giữ, cô bị đem ra làm con tin uy h**p phu quân đầu hàng.
Nhưng vì không muốn tướng quân khuất phục, cũng vì muốn cứu dân trong thành khỏi chiến loạn, cô đã đứng trên cổng thành, gieo mình tự vẫn.
Tướng quân đau đớn tột cùng, nhưng không gục ngã mà lấy tinh thần quả cảm của thê tử làm động lực, chiến đấu không ngừng.
Một vai diễn bạch nguyệt quang như vậy, tuy không có nhiều đất diễn, nhưng Tô Xán rất tự tin vì nhân vật như thế trong tiểu thuyết của cô không thiếu.
Nếu đã không thể về nhà, vậy thì phải sống cho tốt trong thế giới này.
Biết đâu một ngày nào đó, khi cơ hội tới, cô sẽ tìm được đường trở về.
Nghĩ đến đây, Tô Xán siết chặt kịch bản trong tay, vừa lúc chiếc xe dừng lại, cô đã tới nơi thử vai.