Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 30

 
Thấy Tô Xán đầy tự tin bước vào, Hàn Tinh Doanh cũng yên tâm không ít.

“Chị nghĩ gì mà sắp xếp cho tôi đóng mấy loại phim kiểu này?” 

Tô Xán vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng ồn ào vang lên không xa phía sau.

Ngoảnh lại nhìn, là một cô gái cao ráo, mặc chiếc đầm dạ hội trễ vai, chân đi đôi giày cao gót bản giới hạn của ZXCV đính đá lấp lánh dưới ánh nắng.

“Vai diễn này khá được lòng khán giả, em mới bắt đầu đóng phim, thử sức với dạng này cũng tốt mà, kịch bản cũng không tệ.” Quản lý đi phía sau cố gắng dỗ dành.

“Nếu tốt thì chị đi mà đóng. Với độ hot hiện tại của tôi mà đi nhận vai chính trong cái kịch bản rác rưởi này à?” Cô gái cắt lời, chẳng buồn giữ mặt mũi cho ai, lạnh giọng tiếp: “Cái tên Phong Vũ Dục Lai nghe đã thấy dở rồi.”

Nói xong liền tiện tay vứt kịch bản vào thùng rác.

Cô ta đi ngang qua Tô Xán, kiêu ngạo ngẩng đầu lên như một con công khoe sắc, mắt dừng nửa nhịp trên người cô.

“Hơ, loại kịch bản như vậy mà cũng có người tới casting?”

“Chẳng phải cô cũng đến sao!”

Cô gái kia không ngờ Tô Xán lại đáp trả, đang định mở miệng thì bị quản lý kéo vào trong, giày cao gót lộc cộc dậm bước đầy tức giận.

Đợi đối phương đi khuất, Hàn Tinh Doanh mới lên tiếng: “Cô ta là Ngô Mạn Thanh, một thành viên trong nhóm nhạc nữ KT đang hot dạo gần đây.”

Ra mắt với tư cách idol, Ngô Mạn Thanh đã tích lũy được lượng fan không nhỏ. Công ty cũng đang dốc lực lăng xê, đầu tư cho cô ta không ít nguồn lực.

Tô Xán nhìn tập kịch bản bị vứt trong thùng rác, trong lòng chợt lóe lên một ý, quay sang quản lý Hàn nói: “Em có một ý này…”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hàn Tinh Doanh, Tô Xán lấy kịch bản ra, phủi nhẹ bụi rồi mỉm cười: Vai diễn không sai, chỉ là chưa gặp đúng người mà thôi.

Cô bước thẳng vào bên trong, không hề hay biết có một người đàn ông trung niên vừa quan sát toàn bộ câu chuyện từ xa, những lời đối thoại vừa rồi cũng lọt hết vào tai ông ấy.

“Kịch bản rác rưởi?”

Người đàn ông xách ấm trà, chậm rãi bước vào sau.

“Em cứ vào trước đi, chị ra ngoài một chút.” Hàn Tinh Doanh dặn dò xong thì rời khỏi.

Tô Xán bước vào phòng casting, trong phòng đạo diễn ngồi giữa, Ngô Mạn Thanh ngồi bên cạnh, còn có hai người khác không rõ thân phận.

“Chào đạo diễn.” Cô đứng giữa phòng, tuy còn trẻ như Ngô Mạn Thanh nhưng khí chất thì hoàn toàn khác biệt, một vẻ đẹp vừa thanh nhã vừa cuốn hút.

Chính là thứ người ta hay gọi là “vẻ đẹp đẳng cấp”.

“Cô là Tô Xán? Tốt.” Đạo diễn Vu Kiếm vừa nhìn thấy cô đã ánh lên nét hài lòng, gật đầu liên tục.

“Bắt đầu đi.” Ông mỉm cười nhìn Tô Xán. 

Ngô Mạn Thanh ngồi bên cạnh không nhịn được trợn mắt: Lúc cô ta vào chẳng thấy đạo diễn có thái độ gì.

Cô ta còn cố ý đề cử bạn thân đến casting, giờ thì hay rồi, để xem Tô Xán còn giữ nổi vẻ đắc ý không.

Phân đoạn Tô Xán thử vai là cảnh Trữ Yên đứng trên thành lầu, bị quân địch bắt làm con tin nhằm uy h**p tướng quân phải rút quân. Trữ Yên không muốn khiến chàng khó xử nên đã nhảy khỏi tường thành.

Tô Xán cúi đầu, khi ngẩng lên, cả căn phòng như chìm vào bầu không khí khác, ánh mắt cô đã không còn là Tô Xán, mà là Trữ Yên – một tiểu thư xuất thân danh giá, tinh thông cầm kỳ thi họa, hiểu đại nghĩa.

Giọng cô nghèn nghẹn nước mắt, nhưng vẫn tha thiết dịu dàng:

“Tướng quân, bá tánh trong thành cần chàng hơn. Còn chúng ta sẽ lại gặp nhau ở một nơi nào đó.”

Dứt lời, một nụ cười thoáng qua khuôn mặt, vừa không cam lòng, vừa bất đắc dĩ, lại chứa đầy lưu luyến.

Dù muốn ở bên người mình yêu, nhưng lòng vẫn nghĩ đến quốc gia đại sự.

Tuyệt vời! Diễn xuất sắc! Chính là Trữ Yên trong lòng ông!

“Rất tốt, tôi chốt vai này.” Vu Kiếm vỗ tay khen ngợi, không ngờ cô lại nắm bắt nhân vật chuẩn đến thế.

“Đạo diễn, người em giới thiệu còn chưa đến mà.” Ngô Mạn Thanh không ngờ diễn xuất của Tô Xán lại tốt như vậy.

“Không cần. Tôi không làm việc với người không đúng giờ.”

“Cô ta diễn cũng đâu có gì đặc sắc, mà nhân phẩm lại có vấn đề, đạo diễn không xem tin tức gần đây sao?” Ngô Mạn Thanh nhướng mắt nhìn Tô Xán, giọng đầy khinh miệt.

Vu Kiếm vẫn giữ nụ cười, nhấc tách trà, thong thả nhấp một ngụm.

“Ồ~ Cô nói cô ấy diễn không hay, vậy cả hai cùng thử vai nữ chính đi, cùng một cảnh.”

Ông đặt tách trà xuống, người tựa ra sau ghế, nụ cười vẫn nở trên môi nhưng ánh mắt lại sắc như dao.

“Nhanh lên, Ngô Mạn Thanh, cô diễn trước đi. Nói thật, đến giờ tôi còn chưa thấy nữ chính của mình có diễn xuất ra sao.”

Sắc mặt Ngô Mạn Thanh tái mét. Cô còn định mở miệng thì Tô Xán đã cong mắt cười, nhẹ nhàng nói:

“Hay là nghe đạo diễn đi. Tôi cũng muốn học hỏi chút kỹ năng từ nữ chính.”

“Hừ, vậy thì tranh thủ học cho kỹ!” Ngô Mạn Thanh bước đến bên cạnh cô.

“Đừng tưởng tham gia show hẹn hò là được đàn ông thích nhé, đồ trà xanh!”

Giọng cô ta thấp đến mức chỉ hai người nghe thấy, đầy cay độc.

“Dù sao thì mùa tới của Tình Yêu Đang Diễn Ra cũng đổi máu toàn bộ rồi, lần này vị trí đó là của tôi.”

Câu nói khiến Tô Xán sững người. Cô chỉ biết Phùng Hiểu Đồng không tham gia nữa, đâu hay còn thay đổi cả người khác.

Tô Xán lùi lại mấy bước, nhường chỗ để Ngô Mạn Thanh diễn thử.

Vai nữ chính Vân Khanh là nữ tướng quốc địch, lần đầu chạm trán tướng quân trên chiến trường. Tính tình mạnh mẽ, thẳng thắn, khí chất không kém gì nam giới. Quan trọng là cô ta giống hệt người vợ Trữ Yên đã mất của tướng quân.

Phân cảnh này là lần đầu hai người gặp nhau nơi chiến địa.

“Không ai diễn đối với tôi à? Vậy đóng kiểu gì?” Ngô Mạn Thanh khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ bực bội.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Người vừa bước vào khiến tất cả mọi người kể cả Tô Xán đều sững sờ.

“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Giang Mạc Hiên ló đầu vào, nhẹ nhàng nói: “Không làm phiền mọi người chứ?”

“Giới thiệu với mọi người, đây là nam chính của phim, Giang Mạc Hiên.” Đạo diễn Vu Kiếm vui vẻ nói, vẫy tay ra hiệu anh vào.

“Đúng lúc quá, chúng tôi cần người diễn đối, cậu vào luôn đi.”

Vị đạo diễn này rốt cuộc là ai mà gọi cả ảnh đế như gọi trợ lý thế kia?

Ngô Mạn Thanh thấy được diễn cùng Giang Mạc Hiên thì vừa hồi hộp vừa mừng rỡ, lập tức chuyển giọng dịu dàng: “Thì ra là Giang tiên sinh, sau này em cũng sẽ tham gia Tình Yêu Đang Diễn Ra, mong được chỉ giáo.”

Giọng nói mềm mỏng, ánh mắt liếc đưa tình tứ, hoàn toàn khác hẳn bộ mặt độc địa ban nãy.

Giang Mạc Hiên và cô ta không quen thân, chỉ cùng công ty. Anh chỉ gật đầu qua loa rồi ánh mắt lập tức rơi lên người Tô Xán, mang theo chút phức tạp:

“Đợi tôi xong rồi mình nói chuyện chút nhé!” Anh nói với Tô Xán.

Ngô Mạn Thanh lườm Tô Xán đầy tức tối. Đợi đến khi cô vào show xem Tô Xán còn dám vênh váo không. Một con tép riu mà cũng dám quyến rũ người của cô?

Giang Mạc Hiên điều chỉnh cảm xúc, quay sang đạo diễn: “Tôi sẵn sàng rồi.”

Anh nhìn Ngô Mạn Thanh với ánh mắt sửng sốt, pha lẫn khó hiểu, khẽ mấp máy môi, một giọt lệ lặng lẽ lăn xuống khóe mắt.

Giọng trầm khàn đầy xúc động vang lên: “Trữ Yên?”

Anh biết người con gái mình yêu đã rơi khỏi thành lâu tan vào gió, nhưng trong lòng vẫn hy vọng rằng người phụ nữ trước mặt là nàng.

Ngô Mạn Thanh ngẩn người nhìn anh, nhất thời quên cả thoại, im lặng suốt hai phút, đến khi đạo diễn khẽ ho một tiếng cô mới hoàn hồn, nhưng vừa định mở miệng thì lại chẳng nhớ nổi lời nào để nói.
 

Bình Luận (0)
Comment