“Cô xem lại kịch bản đi!” Đạo diễn Vu Kiếm không nói gì thêm. Ông vẫn giữ nụ cười hòa nhã trên môi, thoạt nhìn là một người dễ gần, dễ chịu.
“Vất vả cho ảnh đế Giang rồi. Tô Xán, cô chuẩn bị một chút.” Ông nói.
Tô Xán bước ra giữa phòng, đối diện với Giang Mạc Hiên. Ngô Mạn Thanh hậm hực hừ một tiếng, đành quay lại chỗ ngồi.
Tô Xán quay lưng lại với Giang Mạc Hiên, khẽ gật đầu ra hiệu với đạo diễn, ý bảo có thể bắt đầu.
“Được, bắt đầu!” Vu Kiếm hô một tiếng.
Khi Tô Xán xoay người lại, nét mặt cô đã hoàn toàn khác lúc nhập vai Trữ Yên. Ngay khoảnh khắc ấy, cô đã trở thành Vân Khanh – một cô gái trẻ tràn đầy sức sống, hoạt bát, linh động, nhưng đồng thời cũng là một nữ tướng dũng mãnh có thể cầm kiếm ra trận.
Lúc này, ánh mắt cô vừa sắc lạnh, nghiêm nghị, lại vừa ẩn chứa cả sự thương cảm và đồng cảm.
Ngay khoảnh khắc Giang Mạc Hiên bắt gặp ánh mắt ấy, suýt nữa thì không theo kịp tiết tấu của Tô Xán.
“Trữ Yên?” Anh điều chỉnh lại cảm xúc, nhập vai trở lại.
“Ha, Tịch tướng quân, ngài lại bịa ra cái tên này để câu giờ sao?” Tô Xán khẽ cười, ánh mắt ngập tràn vẻ khinh bỉ và miệt thị.
“Một đại tướng quân trấn giữ Bắc Châu, trước trận chiến lại lụy tình? Không ngờ nam nhân Bắc Châu lại bạc nhược đến thế!”
Giang Mạc Hiên cúi đầu, biết rõ người trước mặt không phải người trong lòng mình, cũng không nên vì thế mà thất thố giữa chiến trường.
Anh khẽ cười lắc đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, đáp: “Lúc trước, ta từng so chiêu với tướng quân Vân Hạc, còn bây giờ không biết ngươi kế thừa được bao nhiêu bản lĩnh từ ông ấy?”
“Hừ! Cũng xứng nhắc tới tên phụ thân ta? Năm xưa ông ấy tha cho ngươi một mạng, nhưng hôm nay ta nhất định sẽ khiến ngươi phải chết dưới thanh kiếm của ta!”
Giọng Tô Xán không lớn, nhưng lại dõng dạc, đầy uy nghi, không cần giận dữ mà vẫn khiến người nghe nể sợ. Ngay cả Giang Mạc Hiên cũng chợt thấy hoảng hốt, như thể trước mặt thật sự là một nữ tướng oai hùng.
Những người có mặt trong phòng đều bị cuốn theo nhịp diễn, đang chờ tiếp diễn thì bất ngờ vang lên tràng pháo tay giòn giã.
“Hay! Hay lắm!”
Vu Kiếm vỗ tay đứng dậy, đã lâu rồi ông chưa được xem màn trình diễn nào khiến ông hào hứng đến vậy. Quả là nhặt được báu vật rồi!
Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng bất ngờ bật dậy, chỉ tay vào Tô Xán, vui mừng nói: “Chính là cô ấy! Chính là hình tượng Vân Khanh trong lòng tôi! Tôi nói rồi mà, Vân Khanh và Trữ Yên vốn giống nhau, sao phải chia hai người đóng?”
Vu Kiếm cười khổ, chẳng phải do Ngô Mạn Thanh là người được ông giới thiệu sao? Kết quả là diễn xuất cách biệt một trời một vực.
“Quyết định rồi. Nữ chính sẽ là Tô Xán. Cô chuẩn bị làm quen kịch bản đi, đợi ngày bấm máy.”
Ngô Mạn Thanh sững sờ đến ngây người.
“Vậy còn tôi thì sao?” Cô ta đập bàn đứng phắt dậy không tin nổi, rõ ràng đã bỏ tiền học diễn xuất, còn mời thầy về luyện riêng cơ mà.
“Tôi nghĩ cô không phù hợp với vai diễn này.” Vu Kiếm vẫn mỉm cười, giọng điệu khách khí không chê vào đâu được.
“Ông không biết cô ta là loại người thế nào à? Cướp bạn trai của chị ruột mình đấy!” Ngô Mạn Thanh chỉ tay vào Tô Xán, giọng ngày càng lớn, sắp mất kiểm soát.
“Chuyện đó tôi có xem tin tức rồi.” Vu Kiếm vẫn bình tĩnh: “Tô Xán cũng đã đính chính rồi, hơn nữa chuyện đời tư không liên quan đến diễn xuất.”
“Tôi bận rộn không có thời gian học kỹ kịch bản. Tôi chịu đến đây casting đã là nể mặt lắm rồi. Ông là ai mà có thể mời được Giang ảnh đế? Tên tuổi còn chẳng đến đâu!” Cô ta vẫn chưa chịu thôi, càng nói càng hỗn.
Giang Mạc Hiên cau mày, rõ ràng không vui: “Quản lý cô không giới thiệu đạo diễn cho cô à? Đây là đạo diễn Vu Kiếm. Tuy mấy năm nay ông ấy không sản xuất phim nhưng chẳng lẽ cô chưa từng nghe danh?”
Chính là người nổi danh ẩn dật trong giới, là rồng thấy đầu mà không thấy đuôi. Nghe đồn ai đóng phim của ông đều nổi đình nổi đám, chỉ là ông quá kín tiếng, thậm chí đi nhận giải cũng sai trợ lý đi thay.
“Vô danh tiểu tốt, chẳng đáng nhắc.” Vu Kiếm vẫn cười tủm tỉm, tay đặt lên bụng bia: “Ngô tiểu thư, mời về cho. Tôi còn phải bàn kịch bản với nam nữ chính.”
Ngô Mạn Thanh tức điên người, nhưng đứng thêm chỉ càng mất mặt. Cô ta đành nghiến răng quay gót bỏ đi.
Tô Xán cũng không ngờ mình lại được đạo diễn Vu Kiếm nhìn trúng dễ dàng đến thế.
Rõ ràng chị Hàn nói đây chỉ là phim nhỏ mà? Sao lại là đạo diễn lớn thế này?
Vu Kiếm như đoán được tâm tư cô, nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Tôi chỉ muốn chứng minh một điều: Diễn viên giỏi không cần dựa vào đại chế tác. Chỉ cần diễn xuất đủ tốt, cũng có thể gánh cả bộ phim.”
Khi bàn về các phân cảnh sau, cách ông phân tích nhân vật và bố cục khiến Tô Xán càng thêm kính phục.
Lúc kết thúc thì trời đã tối mịt, Vu Kiếm liếc ra cửa sổ, vỗ trán tiếc rẻ: “Ui chao, trễ vậy rồi à. Ban nãy tính mời mọi người đi ăn, mà quên mất không báo với vợ, chắc bà ấy nấu cơm đợi tôi về rồi. Hẹn lần sau vậy!”
Nói xong, chưa kịp nghe ai từ chối, ông đã vội vã rời đi.
Tô Xán thấy ông ấy dễ thương, đạo diễn gì mà mê vợ quá!
“Tôi…” Cô còn đang nhìn ra phía cửa sổ thì nghe giọng Giang Mạc Hiên vang lên, cô quay lại nhìn anh.
“Tôi muốn xin lỗi cô chuyện hôm trước. Không phải tôi tin lời Phùng Hiểu Đồng, chỉ là… tôi thấy cô ấy có chút đáng thương.”
Tô Xán nghĩ thầm: Cái này người ta gọi là trai tốt quốc dân hả? Ai cũng thương cho được.
Nhưng liên quan gì đến cô chứ? Anh ta cũng không cần phải giải thích.
“Không sao đâu. Chuyện đó cũng chẳng phải gì to tát. Mong sau này hợp tác vui vẻ. Không còn gì nữa tôi xin phép về trước.” Nói rồi cô kéo tay Hàn Tinh Doanh đi nhanh ra ngoài.
“Xán Xán, lúc nãy em diễn đỉnh thật đấy! Em từ bao giờ lại diễn được như vậy rồi?” Quản lý Hàn phấn khích vừa lái xe vừa nói.
Tô Xán ngồi nghiêng mặt nhìn ra cửa kính, ánh mắt có chút xa xăm.
Thật ra cô cũng không ngờ bản thân lại diễn tốt đến thế. Dù biết vai nữ chính có thể đã có người định sẵn, cô vẫn muốn thử, có cơ hội thì nên giành lấy, không ngờ lại giành được thật.
Qua gương chiếu hậu, Hàn Tinh Doanh thấy cô cứ im lặng nhìn ra ngoài, vẻ mặt hơi u buồn.
“Sao thế? Không vui à? Đây là vai chính đầu tiên của em đó! Lẽ ra phải vui mới đúng chứ!”
Chị Hàn muốn Tô Xán thoải mái hơn nên cố nói giọng nhẹ nhàng vui vẻ.
“Chắc tại là lần đầu đóng chính nên hơi hồi hộp.” Tô Xán nhẹ giọng đáp.
“Đó không giống em chút nào. Sau này sẽ còn nhiều lần đầu nữa, phải quen dần đi là vừa.”
Nghe xong, mắt Tô Xán cong cong, cười thành hình trăng khuyết.
“Phải rồi! Không thể lùi bước, mà phải càng đánh càng hăng!”
Nói xong cả hai cùng cười phá lên trong xe.
“À đúng rồi. Tình Yêu Đang Diễn Ra phải tạm hoãn một kỳ vì chuyện của Phùng Hiểu Đồng. Vậy là khoảng thời gian này em sẽ chuyên tâm quay phim của đạo diễn Vu Kiếm. Vất vả rồi nha!”
“Không sao, không sao! Ai mà từ chối được tiền chứ!”
“À, chị vừa nghe ngóng được, hình như Ngô Mạn Thanh có ý định tham gia Tình Yêu Đang Diễn Ra đấy. Sau này em phải cẩn thận cô ta.”
Tuy diễn dở, nhưng cô ta có nhiều fan, bất cẩn một chút là bị chửi tơi tả.
Tô Xán thực sự không muốn bị cuốn vào mớ drama showbiz thêm nữa.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông làm ngắt đoạn câu chuyện đang rôm rả trên xe. Tô Xán liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Hạ Cẩm Ngôn.