“Sáng mai tôi đến đón cô. Chúng ta cùng gặp bà giải thích một chuyến.”
“Ừm, được.” Tô Xán xưa nay nói được làm được.
Sáng hôm sau, Hạ Cẩm Ngôn lái xe thể thao dừng trước khu nhà của Tô Xán. Nhưng lúc nhìn thấy cô, ngụm nước anh vừa uống suýt nữa thì phun ra.
Chỉ thấy Tô Xán đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo kính râm, khẩu trang, mặc đồ thể thao kín bưng, trông chẳng khác gì chuẩn bị làm chuyện mờ ám. Cô lén lút ngó trước ngó sau, rồi nhanh chóng chui vào xe.
“Sao không ngồi ghế trước?” Hạ Cẩm Ngôn khó hiểu hỏi.
“Ghế phụ chỉ dành cho bạn gái, anh không biết à?” Tô Xán vừa tháo kính râm vừa đáp tỉnh bơ.
Hai người nhanh chóng đến khu biệt thự nhà họ Hạ. Vừa bước vào nhà, Tô Xán liền cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo lạ thường.
Hạ lão phu nhân vốn luôn hiền từ, hôm nay lại ngồi ngay ngắn giữa ghê sofa, tay chống gậy, gương mặt nghiêm nghị.
“Cháu chào bà. Hôm nay cháu đến để…” Dù bản thân chẳng làm gì sai, nhưng đứng trước khí thế của bà cụ, Tô Xán vẫn thấy hơi luống cuống.
“Cẩm Ngôn nói với ta rồi. Cái quỷ gì mà luật chương trình với chả luật. Có bắt phải độc thân đâu mà phải ly hôn!” Lão phu nhân tức giận gõ gậy xuống sàn hai cái rõ to.
“...”
“Mà nếu chương trình yêu cầu độc thân thì hai đứa không công khai là được rồi, cứ giấu nhẹm đi cho xong, ai mà biết chứ!” Bà trừng mắt, giọng đầy uất ức.
“Bà à, thực ra bọn cháu…” Tô Xán vội định giải thích.
“Giải thích cái gì! Hôm nay, bây giờ, lập tức, ngay và luôn! Hai đứa phải đi tái hôn cho ta!”
Tô Xán quay sang nhìn Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng im không nói lời nào, trong đầu chợt nghĩ: Tại sao hồi trước mình lại viết cho anh ta cái hình tượng cháu trai hiếu thảo cơ chứ?
Cô trừng mắt ra hiệu cho anh nhưng đối phương vẫn chẳng phản ứng gì. Trên mặt còn thoáng hiện lên nụ cười rồi biến mất ngay lập tức.
Tô Xán cứ tưởng mình nhìn nhầm, cũng không nghĩ nhiều, liền quay đầu lại định giải thích tiếp: “Bà ơi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, lão phu nhân đã đập mạnh tay lên đầu gối, nước mắt nước mũi tèm lem, nghẹn ngào than khóc:
“Ta đây là tạo nghiệp rồi! Cháu trai với cháu dâu ly hôn, đời này chắc không được nhìn thấy chắt nữa rồi!”
Bà liếc nhìn Tô Xán để quan sát phản ứng, rồi lại ấm ức: “Ta có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ, không dạy dỗ được đứa cháu trai duy nhất… hu hu hu…”
Tô Xán quay sang nhìn Hạ Cẩm Ngôn, lại quay về nhìn bà cụ, phải nói là diễn xuất của bà đạt đến trình độ ảnh hậu!
Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, lão phu nhân càng gào to hơn: “Để ta chết quách cho rồi! Ta còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên nữa chứ…”
Lúc này Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng. Anh nắm lấy tay Tô Xán, nhìn bà cụ: “Chúng cháu sẽ đi tái hôn ngay bây giờ.”
Vừa nghe xong, mắt lão phu nhân lập tức sáng lên, nước mắt chưa kịp lau đã biến mất, cười hiền hòa trở lại.
“Thế mới ngoan chứ! Đi, bà đi cùng, chứng kiến hai đứa tái hôn!”
Tô Xán trợn tròn mắt. Không ngờ bà cụ lại thông minh đến vậy, sợ hai người chỉ làm cho có lệ nên đòi theo đến tận Cục Dân chính.
Nhưng cô hoàn toàn không muốn tái hôn. Trong lòng vẫn đang tính đến chuyện để Hạ Cẩm Ngôn và Tô Thanh ở bên nhau, như vậy mới có cơ hội thoát khỏi thế giới giả lập này.
Cô mở miệng phản bác: “Cháu thấy không cần thiết phải tái hôn. Cháu… cháu không còn thích Hạ Cẩm Ngôn nữa.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Hạ Cẩm Ngôn lập tức tối sầm.
Lão phu nhân nghe xong cũng sững người. Lúc trước chẳng phải chính cô nằng nặc đòi gả cho cháu trai bà sao? Bà còn rất thích cô nữa.
Lão phu nhân không hề hay biết, từ đầu nguyên chủ chỉ muốn cướp hạnh phúc từ tay chị gái mình.
Bà cụ như không chịu nổi cú sốc này, đưa tay ôm ngực, nghiêng người dựa vào sofa, hơi thở dồn dập, miệng r*n r*, người làm thấy thế vội lấy thuốc, đặt viên ngậm dưới lưỡi cho bà.
Hạ Cẩm Ngôn cũng lập tức gọi bác sĩ riêng tới khám.
Tô Xán hoảng loạn. Cô không ngờ chuyện này lại ảnh hưởng đến bà lớn đến thế. Nhìn bà cụ cau mày, nhắm mắt tựa lưng đầy mệt mỏi, cô chợt nhớ tới bà ngoại của mình, lòng mềm nhũn.
Sau một lúc ngập ngừng, cuối cùng cô cũng mở miệng: “Được rồi, cháu đồng ý tái hôn.”
Hạ Cẩm Ngôn vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng không nói gì thêm.
Ngược lại, người đang nằm bẹp trên ghế chỉ vài giây trước giờ đã bật dậy như chưa có chuyện gì xảy ra, vỗ tay hoan hô: “Tốt lắm tốt lắm, đồng ý là tốt rồi! Mau đi thôi, ta đưa hai đứa đến Cục Dân chính!”
Tô Xán sững người, hóa ra mình vừa bị diễn xuất của bà cụ lừa một cú ngoạn mục.
Nhưng lời đã nói ra, giờ quay đầu lại thì cũng ngại quá.
Cô đành nhún vai thỏa hiệp: “Cháu có thể đồng ý tái hôn, nhưng không thể công khai chuyện này, và cháu cũng không về sống ở biệt thự.”
“Được được được, không vấn đề gì! Mau đi thôi!” Lão phu nhân vui như mở hội, trong đầu đã nhanh chóng tính đến chuyện cho Hạ Cẩm Ngôn dọn sang nhà Tô Xán ở.
Không lâu sau, hai người lại bước ra từ Cục Dân chính, mỗi người cầm trên tay một quyển sổ đỏ bé xíu.
Vì phải chuẩn bị kịch bản, nên dù bị bà cụ nài nỉ tổ chức tiệc mừng, Tô Xán vẫn cố gắng khéo léo từ chối. Hạ Cẩm Ngôn cũng đưa cô về tận nhà.
Sau khi anh quay về công ty xử lý công việc, ánh mắt bất chợt dừng lại trên màn hình laptop khi nhìn thấy một tin tức giải trí.
[Tin mới về phim “Phong Vũ Dục Lai” do đạo diễn nổi tiếng Vu Kiếm thực hiện.]
Hạ Cẩm Ngôn nhấp vào xem, là hình ảnh từ một buổi thử vai, trong ảnh là Tô Xán và Giang Mạc Hiên.
[Gần đây, đạo diễn vàng Vu Kiếm chính thức tái xuất với tác phẩm cổ trang quy mô vừa: Phong Vũ Dục Lai. Phim đã định ngày ra mắt và công bố nam nữ chính là ảnh đế Giang Mạc Hiên cùng tân hoa đán Tô Xán…]
Hạ Cẩm Ngôn không buồn đọc tiếp, chỉ lướt xuống phần bình luận.
[Mong chờ quá trời luôn! Công chiếu là tôi mua mười vé liền!]
[Thuyền Giang Tô real từ đời thực tới trong phim!]
[Tô Xán lại tiếp tục bám nhiệt của Giang Mạc Hiên nữa kìa!]
[Cố lên công chúa nhỏ nhà tui! Lần đầu đóng chính mà đã được diễn trong phim của Vu Kiếm! Đỉnh!]
Hạ Cẩm Ngôn nhìn dòng bình luận mà tâm trạng tụt dốc không phanh, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Rầm.” Anh đóng sập laptop, hai tay đan vào nhau đặt lên máy tính, ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì.
Qua vài phút, anh mở máy trở lại, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím gõ ra một tràng ký tự dài, không rõ đang viết gì.
Sáng hôm sau, khi Tô Xán vẫn còn đang say ngủ thì bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Vừa mở cửa ra thì giật nảy mình, không phải Diệp Hinh hay Tiểu Túc, mà là Hạ Cẩm Ngôn!
Người đàn ông đứng trước mặt mặc sơ mi sọc trắng xanh, dáng vẻ sáng sủa, tinh khôi như ánh sớm mai.
Trong tay anh còn xách theo đủ món đồ ăn sáng, nào bánh bao, cháo, quẩy, sữa đậu nành, bánh trứng và cả tào phớ.
“Tôi không biết sáng nay em muốn ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít.” Hạ Cẩm Ngôn nói, giọng nhẹ như gió thoảng.