“Anh… sao sáng sớm lại đến đây vậy?” Tô Xán nhìn Hạ Cẩm Ngôn tự nhiên xách đồ ăn sáng đi vào bếp, đặt hết lên bàn ăn. Lúc này cô mới để ý thấy trên tay anh còn kẹp theo một túi hồ sơ.
“Từ giờ ngày nào tôi cũng sẽ mang bữa sáng đến.” Hạ Cẩm Ngôn vừa lấy đồ ra khỏi túi vừa nói: “Là bà bảo đấy.”
Nghe đến hai chữ “bà bảo”, Tô Xán không nói thêm gì nữa. Cô chỉ tay về phía túi hồ sơ: “Thế cái đó là gì?”
Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô gái vẫn còn ngái ngủ, nhẹ nhàng nói: “Em đi rửa mặt trước đi rồi ăn sáng, lát nữa nói chuyện sau.”
Sáng nay Tô Xán đặc biệt ngoan, nghe lời lững thững đi vào nhà tắm. Cô vẫn còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng có tai thỏ cực dễ thương, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.
Hạ Cẩm Ngôn càng nhìn càng thấy mềm lòng.
Tô Xán sau khi rửa mặt xong thì cũng tỉnh táo hẳn. Nhưng càng tỉnh, cô lại càng thấy Hạ Cẩm Ngôn hôm nay có gì đó kỳ lạ.
Cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Cái nhìn ấy khiến cô cảm thấy bối rối, cúi mặt ăn hết bữa sáng.
Rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, tại sao lại cứ có cảm giác chột dạ? Nghĩ đến đây, cô lập tức ngồi thẳng lưng lại, lấy lại tinh thần.
“Anh nói đi, có chuyện gì thế?” Tô Xán giả vờ bình tĩnh, lấy khăn giấy chậm rãi lau miệng.
“Đây là hợp đồng, em về công ty tôi làm, chi phí đền hợp đồng với công ty cũ tôi sẽ chi trả.”
Tô Xán vừa cầm bản hợp đồng lên xem thì Hạ Cẩm Ngôn nói tiếp: “Cici Entertainment tuy mới bước chân vào giới giải trí, nhưng tiềm năng phát triển rất lớn. Show truyền hình mới lên sóng gần đây em cũng thấy rồi, đang rất hot đấy.”
Nghe đến đây, tay Tô Xán tạm dừng lật hợp đồng. Tuy cô không hiểu lắm, nhưng vẫn giả vờ đọc như thật.
Trong lòng thì nghĩ: Còn không phải nhờ tai tiếng của cô mà show đó hot rần rần à?
Hạ Cẩm Ngôn thấy cô vẫn không nói gì, liền rót một ly nước đẩy đến trước mặt cô.
“Hơn nữa bây giờ chúng ta đã tái hôn, sao có thể để phu nhân tổng giám đốc đi làm cho công ty khác?”
Tô Xán nhìn người đàn ông trước mặt đầy nghi ngờ. Lẽ nào anh ta thấy cô và Giang Mạc Hiên diễn cảnh đối đầu quá đỉnh, nên muốn giữ cô bên mình để kiếm lời?
Hôm nay Hạ Cẩm Ngôn quả thật có gì đó rất khác thường. Bình thường anh vốn ít nói, điềm đạm, lạnh lùng đến mức nhiều khi cô còn quên mất sự tồn tại của anh.
Nhưng giờ thì anh như thể biến thành nhân viên sale vậy.
Tô Xán tiếp tục đọc lướt hợp đồng, phát hiện không có điều khoản nào bất lợi, nghĩ lại dù sao cũng không phải tự mình trả tiền huỷ hợp đồng nên gật đầu đồng ý.
Việc còn lại cứ để Hạ Cẩm Ngôn lo.
“Xong rồi, anh có thể đi được rồi đấy.” Tô Xán luôn cảm thấy hôm nay anh có gì đó kỳ lạ mà không đoán được nên đuổi khéo.
“Không đi. Hôm nay công ty không có việc gì.” Anh đáp gọn.
Tô Xán cau mày nhìn anh một cái: “Anh không có việc, nhưng tôi còn phải đọc kịch bản.”
“Em cứ đọc đi, tôi sẽ không làm phiền, còn có thể giúp em diễn cùng nữa.”
Tô Xán càng lúc càng thấy không hiểu nổi con người này. Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng rõ ràng đây không phải phong cách thường ngày của anh. Ngay cả khi mất trí nhớ cũng chưa bao giờ phiền người khác thế này.
“Chúng ta chưa công khai chuyện tái hôn, nếu để chị Doanh hay người khác thấy cũng không hay đâu.” Tô Xán vẫn đang cố gắng đuổi người.
“Vậy thì nói là lãnh đạo đến tìm hiểu đời sống của nhân viên.”
“Hay thật!” Tô Xán bật ngón cái, nhưng biểu cảm thì bất lực.
Dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cô cũng không tiếp tục đuổi anh đi nữa. Ngồi xuống ghế, mở kịch bản ra đọc.
“Xán Xán, chị mua đồ ăn đến đây!” Hàn Tinh Doanh vừa vào cửa đã lớn tiếng gọi.
Cô biết thể nào Tô Xán cũng cắm đầu vào học lời thoại nên chủ động mua đồ ăn về.
Nhưng vừa mở cửa vào thì lập tức sững người.
Hạ Cẩm Ngôn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, còn Tô Xán đang nằm gối đầu lên đùi anh, kịch bản che trên mặt.
Hai tay Hàn Tinh Doanh xách hai túi đồ ăn rơi xuống đất cái “rầm”.
Tiếng động làm Tô Xán tỉnh dậy, cô lấy kịch bản khỏi mặt, đập vào mắt là khuôn mặt Hạ Cẩm Ngôn đang nhìn mình mỉm cười.
Hóa ra, người đẹp thì nhìn ở góc nào cũng đẹp! Đang nghĩ ngợi thì bỗng chốc nhận ra không ổn, Tô Xán lập tức ngồi bật dậy.
“Chị Doanh, em có thể giải thích!” Cô hốt hoảng, chẳng khác gì học sinh bị phụ huynh bắt gặp đang yêu.
“Không sao không sao, hai người cứ tiếp tục đi, chị còn việc phải làm. À, có đồ ăn để trong túi đấy nhé.” Hàn Tinh Doanh nói xong quay đầu, trước khi đóng cửa còn kèm một câu.
“Rầm.” Cửa vừa đóng lại, Hàn Tinh Doanh đã dùng tay che miệng, áp tai vào cửa nghe ngóng.
Hóa ra thuyền cô đẩy đã cập bến!
Tin hot thế này, nhất định phải báo cho Tiểu Túc và Diệp Hinh mới được! Nhưng rồi lại nghĩ, mình là quản lý, phải có đạo đức nghề nghiệp.
Nghe lén cũng không tốt, nghĩ vậy cô quay người xuống tầng, đứng bên dưới nhìn ánh đèn trong nhà Tô Xán, cười một cái kiểu mẹ hiền.
Rồi như chợt nhớ ra gì đó, lập tức nhắn tin vào một group:
[Thời gian này Tô Xán phải tập trung đọc kịch bản, đừng đến làm phiền. Có gì cứ tìm tôi.]
Trong phòng, Tô Xán đứng ngây ra, không biết nên trách mình ngủ quên hay trách Hạ Cẩm Ngôn bám riết không chịu đi.
Nói cho cùng, vẫn là lỗi của cô.
Tô Xán thấy anh đang đặt hai túi đồ ăn chị Doanh mua lên bàn ăn.
Căn phòng lập tức ngập tràn mùi thơm. Tô Xán quyết định ăn no trước rồi mới nghĩ tiếp.
“Đúng rồi, còn chị Doanh thì sao?” Cô vừa nhai vừa chỉ tay vào hợp đồng trên bàn.
“Chị ấy sẽ đi cùng em.” Hạ Cẩm Ngôn vừa liếc hợp đồng vừa đáp.
Tô Xán không biết rằng, công ty giải trí cũ của cô vì thấy cô đang nổi nên đã nhân cơ hội đòi phí bồi thường quá đáng, không theo hợp đồng.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn bản hợp đồng đầy lỗ hổng mà đau đầu không thôi. Cuối cùng, anh quyết định mua luôn cả công ty đó.
Sau bữa tối, Tô Xán lại xem kịch bản. Hạ Cẩm Ngôn dọn dẹp trong bếp xong, quay sang hỏi cô:
“Em có muốn đi dạo một lát cho khuây khỏa không?”
Tô Xán nghĩ cả ngày ở nhà đọc lời thoại đến nhức đầu, lại nhìn ra ngoài trời đã tối, bèn gật đầu đồng ý.
Hai người cùng đội mũ, đeo khẩu trang, đi bộ dọc theo một con đường vắng người.
Tô Xán ngẩng đầu liếc nhìn anh: “Anh không có cảm giác gì với Tô Thanh à?”
Giọng điệu cô như đang hỏi một người bạn cũ.
Câu nói ấy giống như một lời xác nhận, mà cũng giống một câu hỏi chờ anh trả lời.
Hạ Cẩm Ngôn không ngờ cô lại hỏi thẳng như vậy, nhưng vẫn không chút do dự đáp: “Ừm.”
Tô Xán biết mình sẽ chẳng nghe được câu trả lời như mong đợi, nhưng vẫn không kiềm được mà hỏi.
Sau khi đi dạo về, Tô Xán thấy anh vẫn theo mình lên nhà, hoàn toàn không có ý định rẽ vào hầm gửi xe.
“Anh không về nhà à?” Tô Xán ngờ vực hỏi, hôm nay anh không chỉ nói nhiều mà hành xử cũng rất khác thường.
“Bà bảo tôi ở lại nhà em.” Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô, khóe miệng cong cong.
Tô Xán lập tức hét lên: “CÁI GÌ???”