Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 34

 
 Tô Xán tròn mắt nhìn Hạ Cẩm Ngôn, kinh ngạc đến mức phải mất vài giây mới thốt nên lời: “Anh lớn từng này rồi, đâu nhất thiết chuyện gì cũng phải nghe lời bà chứ!”

Hạ Cẩm Ngôn không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục bước về phía trước.
Tô Xán lập tức đuổi theo, nắm lấy tay áo anh kéo lại, không ngừng lải nhải: “Vả lại anh có mang theo đồ sinh hoạt đâu, ở kiểu gì chứ?”

Thấy anh vẫn không hề có ý định dừng lại, cô đành chạy bước nhỏ bám sát, cứ thế đi theo anh tới tận cửa nhà.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Xán, Hạ Cẩm Ngôn cúi người, thành thạo nhập mật khẩu mở cửa.

Cô bước vào nhà, vừa nhìn quanh đã sững người tại chỗ.

“Lúc chúng ta đi dạo, tôi đã cho người đến sắp xếp xong hết rồi. Nhà có hai phòng, tôi sẽ ngủ phòng kia.”

Tô Xán liếc nhìn khắp căn nhà mình, sau đó còn chạy ra ngoài nhìn lại số phòng để chắc chắn bản thân không đi nhầm, rồi âm thầm thán phục tốc độ làm việc của Hạ Cẩm Ngôn.

Chỉ trong vòng hai tiếng ngắn ngủi, toàn bộ nội thất trong nhà đã được thay mới hoàn toàn.
Cô bước vào phòng khách, ngồi xuống sofa, đưa tay sờ thử lớp đệm dày êm ái, nhất thời không thốt nên lời.

Cô suýt quên mất Hạ Cẩm Ngôn là tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn, người có tiền đúng là khác.

Sáng hôm sau, Hàn Tinh Doanh đến đón Tô Xán đi quay từ rất sớm.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng động trong bếp, cười nói: “Chị còn định mua đồ ăn sáng cho em, không ngờ em đã dậy nấu rồi.”

Vừa nói, cô vừa rảo bước về phía bếp. Nhưng khi nhìn thấy người đang bận rộn trong gian bếp nhỏ, cô hoàn toàn chết lặng.

Người trong bếp không phải Tô Xán, mà chính là Hạ Cẩm Ngôn.

Anh mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, dáng vẻ thong thả làm bữa sáng, từng động tác đều rất tự nhiên và thành thục, nhưng khí chất quý phái, cao sang ấy vẫn không hề bị che giấu.

Hàn Tinh Doanh đứng nhìn bóng dáng anh chiên trứng, thần sắc ung dung, mà cảm giác như trong không khí cũng thoang thoảng thêm chút khói bếp đời thường.

“Quản lý Hàn đến rồi à? Ăn sáng cùng chúng tôi luôn nhé.” Hạ Cẩm Ngôn ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng ngây người ở cửa, mỉm cười mời.

Câu nói ấy kéo Hàn Tinh Doanh về thực tại. Cô hơi ngượng ngùng xua tay: “Tôi không ăn đâu. Mà này, anh có hứng thú vào showbiz không?”

Hạ Cẩm Ngôn khẽ cúi đầu, bật cười: “Thôi, để tôi nhường lại hào quang cho người khác.”

Hôm nay, Hàn Tinh Doanh cảm thấy Hạ Cẩm Ngôn có gì đó rất khác, anh nói nhiều hơn, cũng không còn tỏa ra cái khí chất xa cách như mấy hôm trước nữa. Không còn là một tảng băng lạnh lẽo, mà giống như người thật bằng da bằng thịt, gần gũi hơn rất nhiều.
Nụ cười ấy nhẹ nhàng như gió đầu xuân.

Lúc này, Tô Xán cũng vừa ngủ dậy. Cô tóc tai rối bù, vừa ngáp vừa đi về phía bếp.

“Chị Doanh đến rồi à? Em đi rửa mặt một chút.”

Tô Xán thoáng liếc qua người đàn ông đang ung dung làm sandwich trong bếp, như nhìn thấy yêu quái, liền nhanh chóng quay người bỏ chạy vào nhà vệ sinh.

Tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Ngôn hiện đang đứng trong bếp nhà cô nấu bữa sáng!

Nếu cảnh này bị chụp lại đưa lên mạng, e là cả giới giải trí lại dậy sóng.

Khủng khiếp quá, quá khủng khiếp!

Hạ Cẩm Ngôn như biến thành một con người hoàn toàn khác. Mặc dù trước đó bị mất trí nhớ, nhưng ít ra tính cách anh vẫn luôn nhất quán. Còn bây giờ, chẳng hiểu vì lý do gì mà thay đổi hoàn toàn!

Tô Xán vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Cô quyết định tìm cơ hội hỏi thẳng anh một lần. Dù có thể không nhận được câu trả lời, nhưng vẫn muốn thử.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Cẩm Ngôn giúp thu dọn đồ đạc rồi quay sang nhìn hai người phụ nữ đang đứng ngẩn ra: “Để tôi đưa hai người đến phim trường.”

“Không cần đâu! Không cần đâu! Chị Doanh có xe rồi!” Tô Xán và Hàn Tinh Doanh vội vã xua tay, như hai cái lắc đầu gỗ.

“Nếu vậy hai người đi đường cẩn thận.” Anh gật đầu.

Tô Xán kéo vali, lí nhí đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Cẩm Ngôn cũng rời đi. Khi đến bãi đỗ xe, một người đàn ông không biết từ đâu lặng lẽ bước ra, cúi đầu đứng trước mặt anh.

“Thiếu gia, xung quanh đều là người của chúng ta. Bố trí kín kẽ, đừng nói là paparazzi, đến cả con ruồi cũng không lọt vào được.”

Hạ Cẩm Ngôn không nhìn người kia, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn không có sơ hở nào, anh gật đầu hài lòng.

“Được. Nhưng cẩn thận, đừng để cô ấy phát hiện.”

Nói xong, khuôn mặt anh lập tức trở lại dáng vẻ lạnh lùng vốn có.

Người đàn ông đối diện chỉ cảm thấy trước mặt mình không phải là con người, mà là một con sư tử ẩn mình trong bóng tối, không biết khi nào sẽ lao ra vồ lấy con mồi, khiến sống lưng anh lạnh toát.

Trên xe, Hàn Tinh Doanh đang chở Tô Xán, tiện đường đón thêm Diệp Hinh rồi cùng nhau đến phim trường.

Tô Xán vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc tổng tài dọn vào nhà, lại còn nấu bữa sáng cho cô.

Vừa cầm kịch bản, cô vừa ngơ ngác như hồn vía bay mất.

Phải đến khi Hàn Tinh Doanh lên tiếng, cô mới lấy lại tinh thần.

“Em cứ yên tâm mà quay, chị không thể lúc nào cũng theo sát em được. Đợi khi chương trình hẹn hò phát sóng lại, chị sẽ xin phép đạo diễn nghỉ vài hôm.”

“Vâng.” Tô Xán hoàn hồn lại, gật đầu rồi tiếp tục cắm cúi đọc kịch bản, khuôn mặt nghiêm túc hẳn lên.

Khi đến phim trường, mọi người nhanh chóng chuẩn bị làm lễ khai máy đơn giản, rồi chính thức bắt đầu ghi hình.

Cảnh đầu tiên chính là phân đoạn thử vai trước đây, là lần đầu tiên hai nhân vật chính gặp nhau trên chiến trường.

Khi Giang Mạc Hiên thay đồ, trang điểm xong và bước ra khỏi phòng, các cô gái có mặt gần như không thể rời mắt.

Anh mặc bộ giáp bạc sáng lấp lánh, thân hình cao lớn, khí thế hiên ngang. Cặp lông mày kiếm đậm nét, đôi mắt đen sâu thẳm như sao băng, cả người như bước ra từ chiến trường đẫm máu, mạnh mẽ, hào hùng.

Đạo diễn Vu Kiếm nhìn phản ứng của cả đoàn liền bật cười trêu chọc: “Ảnh đế Giang nhà ta làm cho các cô gái ở đây hồn bay phách lạc rồi!”

Mọi người nghe xong cũng cười rộ lên, một cô gái trẻ đỏ mặt cúi gằm, không dám nhìn Giang Mạc Hiên thêm lần nào nữa.

Tô Xán cũng đã trang điểm xong, bước ra khỏi phòng hóa trang.

Nếu Giang Mạc Hiên là con sóng vỗ nhẹ vào tim người, thì Tô Xán lại như cơn sóng thần cuốn trôi tất cả phòng bị trong lòng người xem.

Cô mặc bộ giáp bạc tinh xảo, dù có chút nặng nề nhưng không hề che lấp được vóc dáng uyển chuyển, mềm mại. Cặp lông mày kiếm như Giang Mạc Hiên nhưng mang nét cứng cỏi rất riêng khiến gương mặt vốn đã xinh đẹp càng thêm khí chất.

Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ nghiêm nghị xen lẫn sắc sảo. Tay nắm chắc trường kiếm, như thể có thể cưỡi ngựa ra trận bất cứ lúc nào. Dù vóc dáng nhỏ nhắn hơn so với nam nhân, nhưng thần thái anh dũng lại không hề kém cạnh.

Chỉ cần đứng đó thôi, cô đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người.

“Sao thế? Mọi người nhìn gì vậy?” Tô Xán ngơ ngác hỏi. Cô còn tưởng mặt mình dính gì đó, đang định quay vào soi gương thì đạo diễn Vu Kiếm cười phá lên: 

“Ha ha! Tốt! Rất tốt! Đây chính là Vân Khanh trong lòng tôi, cũng là Vân Khanh trong lòng mọi người!”

Tiếng cười của đạo diễn như phá tan sự sững sờ, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán. Không ai ngờ cô gái từng bị cả mạng xã hội chê bai vì ăn mặc lố lăng lại có thể đẹp đến vậy.

Vì cả hai diễn viên đều đã thử vai nên cảnh quay đầu rất thuận lợi, vừa xong đã nhận được cơn mưa lời khen, lần này không còn dành cho Giang Mạc Hiên mà là cho Tô Xán.

“Không ngờ diễn xuất của Tô Xán lại tốt vậy!”

“Cô ấy đáng lẽ phải nổi từ lâu rồi ấy!”

“Chỉ tại trước kia cô ấy tự làm lố quá thôi…”

Tiếng thì thầm khen ngợi vang lên khắp phim trường, tuy Tô Xán chưa nghe thấy nhưng không khí đã thay đổi hoàn toàn.

“Cô Tô, có thể ký tên cho tôi được không?” Một cô gái rụt rè hỏi. Tô Xán nhận ra là người trong tổ phục trang, liền mỉm cười đồng ý:

“Tất nhiên là được.”

Không ai ngờ cô gái từng nổi tiếng là kiêu ngạo, tính khí thất thường, hôm nay lại dịu dàng thân thiện đến thế.

Một đoạn hậu trường ngắn mười mấy giây được quay lại và tung lên mạng.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng lại như một cơn sóng dữ, nhanh chóng gây chấn động khắp cõi mạng.
 

Bình Luận (0)
Comment