[Đây chẳng phải là nữ tướng quân bước ra từ phim sao?]
[Mê quá, mê chết mất!]
[Bao giờ chiếu thế? Hóng không chịu nổi rồi!]
Tô Xán tranh thủ lúc nghỉ ngơi lướt mạng, đọc hết bình luận này đến bình luận khác, phát hiện hình tượng của cô hiện tại trong mắt cư dân mạng đang chuyển biến tích cực.
Từ sau khi ký hợp đồng với công ty của Hạ Cẩm Ngôn, Tô Xán thật sự lên hương, có xe riêng, có cả tài xế riêng luôn.
“Ngày mai không có cảnh quay, em đi với chị mua ít nguyên liệu về nướng thịt nhé.” Tô Xán đắp mặt nạ, chu môi dặn dò những món cần mua.
Hôm sau, Tô Xán cùng Tiểu Túc đi siêu thị.
Hai người vừa đi vừa cười đùa vui vẻ, Tô Xán che chắn kín mít, mà siêu thị hôm nay cũng không đông người nên chẳng ai nhận ra cô. Tiện tay, cô còn mua thêm mấy món ăn vặt dù sao cô cũng chẳng cần kiêng cữ gì chuyện giữ dáng.
Hai người hớn hở xếp đồ lên xe, tính mang ra phim trường làm đồ ăn đêm cho cả đoàn lúc quay cảnh tối.
Tô Xán vừa ngồi vào xe, cửa còn chưa kịp đóng thì “rầm” một tiếng, cả cô và Tiểu Túc đều bị chấn động ngã nhào về trước.
Tô Xán nhìn vào gương chiếu hậu, thì ra có xe đâm vào đuôi xe họ.
Tiểu Túc cũng nhanh chóng nhận ra, vội mở cửa xuống xe định giải quyết với đối phương.
Chưa đi được mấy bước thì đã thấy một gã đầu hói, bụng phệ từ trên xe lao ra, khí thế hùng hổ.
“Cái lão già chết tiệt kia! Nếu không phải tôi đánh lái tránh ông thì đã không đâm vào đít xe người ta!”
Ông lão bị mắng giận đến run cả tay, giơ gậy chỉ vào đối phương nói: “Tôi đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, là cậu không chú ý lái xe, giờ còn quay sang đổ cho tôi à?”
Tô Xán ngồi trong xe chứng kiến toàn bộ, thấy ông cụ tuổi tác đã cao, tóc bạc gần hết, dù trông vẫn còn khỏe mạnh nhưng vẫn không nỡ nhìn cảnh ông bị mắng oan, bèn mở cửa bước xuống, tháo kính râm rồi tiến lại gần.
“Đồ già không biết điều, là tại ông mà tôi phải đền xe! Có tiền thì đi đòi ông ta ấy! Tôi chẳng có đồng nào đâu!” Gã đàn ông mặt mũi bặm trợn, áo sơ mi bị cái bụng bia căng phồng muốn bung cả cúc.
“Anh nói năng kiểu gì vậy?” Tô Xán vừa bước đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả ra từ người gã.
Cô liếc sang Tiểu Túc, ra hiệu bằng mắt, Tiểu Túc lập tức hiểu ý, lặng lẽ lùi ra xa, gọi cảnh sát.
Gã đàn ông thấy chỉ là một cô gái trẻ đến gây sự, ánh mắt lập tức hằn học, vươn tay giật khẩu trang trên mặt Tô Xán.
“Ồ, nhìn cũng xinh đấy. Nếu em gọi anh một tiếng đại ca, làm nũng một chút, thì chuyện này anh sẽ coi như chưa từng xảy ra.”
May mà lúc này đường không đông, bằng không nếu bị nhận ra thì phiền to.
Tô Xán nhìn gã bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, từ tốn hé miệng, khiến gã tưởng rằng cô sẽ xuống nước. Ai ngờ…
“Phì, đồ vô liêm sỉ. Là anh đâm vào xe tôi, còn ông cụ chỉ đi trên vạch kẻ đường, liên quan gì đến ông ấy chứ?”
Một câu của cô khiến gã khựng lại, không ngờ cô gái này lại dám nói năng thẳng thắn như vậy.
“Con đàn bà không biết điều, tao đã cho cơ hội rồi, đừng có mà...”
Còn chưa kịp nói hết câu thì xe cảnh sát đã tới, đúng lúc có tổ tuần tra gần đó, nên xe rất nhanh đã có mặt.
Cảnh sát lập tức kiểm tra nồng độ cồn, rồi không nói nhiều liền đưa gã đàn ông mặt bóng lưỡng, bụng phệ về đồn.
Lúc này, ông lão vẫn còn ngơ ngác, khi nhìn rõ gương mặt Tô Xán thì hoàn toàn ngây người, ánh mắt chăm chăm dừng lại trên đôi mắt cô.
Đôi mắt này…
Ông cứ thế nhìn chằm chằm vào Tô Xán không rời, khiến cô cũng hơi khó xử, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ.
Đúng lúc ấy, một chiếc siêu xe giới hạn đỗ lại ven đường. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục đặt may riêng, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã nhưng lại toát ra khí thế áp đảo.
Anh nhanh chóng đi đến bên ông cụ, vừa đi vừa nói: “Ba, con nói với ba bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì phải có người đi cùng.”
Thấy ông cụ vẫn đứng ngây nhìn cô gái trước mặt không nói gì, người đàn ông cau mày, gọi lại một tiếng nữa: “Ba!”
Đúng lúc ấy, cô gái quay đầu lại.
Lần này đến lượt anh ta chết sững, gương mặt này… Không, phải nói là giống hệt.
Tô Xán dường như nói gì đó, nhưng cả hai cha con đều không nghe thấy, chỉ ngây người nhìn gương mặt cô như thể nó có ma lực gì đó.
Đến khi Tô Xán nói: “Không sao là tốt rồi, bọn cháu còn phải đi xử lý vụ tai nạn.”
Lúc này hai cha con mới hoàn hồn, nhưng Tô Xán đã lên xe, xe cũng nổ máy rời đi.
“Nhanh! Mau lái xe đuổi theo!” Ông cụ sốt sắng giục.
“Không cần đâu ba, con nhớ biển số xe rồi.”
Việc xử lý tai nạn cũng khá nhanh chóng, sau đó Tô Xán và Tiểu Túc vui vẻ quay lại đoàn phim.
Chú Trần, tài xế riêng của cô, trước đây từng làm chủ tiệm nướng nên chủ động đảm nhiệm phần chuẩn bị đồ nướng, còn Tiểu Túc thì theo Tô Xán ra phim trường quay cảnh đêm.
Số cảnh quay của Tô Xán hôm nay không nhiều, quay xong liền hí hửng chạy đi ăn đồ nướng.
Không chỉ mình cô ăn, mà còn chia sẻ cho cả đoàn cùng thưởng thức, ai nấy đều rất vui vẻ, không khí cực kỳ hòa thuận.
Có người quay lại vài đoạn ngắn rồi đăng lên mạng, lập tức nhận được vô số lời khen:
[Con gái tui tương lai xán lạn lắm đây.]
[Không nói nhiều, từ antifan chuyển sang fan rồi!]
[Không cần nghe lời đồn, nhìn mặt là biết cô ấy là người tốt rồi.]
Cùng lúc đó, tại nhà họ Tô, Trương Mai nhìn thấy những bình luận kia mà tức đến phát điên.
Bà ta đã đánh giá thấp Tô Xán quá rồi, không ngờ cô lại biết chuyện cũ, cũng không biết là ai đã tiết lộ cho nó.
“Con tiện nhân này...!”
Tô Thanh nhìn mẹ mình nổi điên, khẽ nói: “Có khi nào Tô Xán không như chúng ta nghĩ không mẹ?”
Không ngờ đến con gái mình cũng nói vậy, Trương Mai càng tức hơn, ném điện thoại xuống đất, chỉ vào cô quát: “Tao nuôi mày bao nhiêu năm mà mày còn bênh người ngoài à!”
Thấy Tô Thanh im lặng, Trương Mai tiếp tục chất vấn:
“Bộ phim Phong Vũ Dục Lai này chẳng phải ban đầu tìm mày đóng nữ chính sao?”
“Lúc đó quản lý thấy là phim nhỏ nên không nhận.” Tô Thanh đáp, rồi lại nghi hoặc: “Sao năm xưa mẹ không coi Tô Xán là con ruột mà đối xử tốt với cô ấy?”
“Còn không phải vì mày à? Nếu không, sau này cha mày để hết tiền cho con tiện nhân kia thì mày còn gì chứ? Tao nuôi mày học diễn xuất từng chút một, khổ sở thế này mà mày còn quay ra trách mẹ?”
Tô Thanh nhìn dáng vẻ phát cuồng của mẹ mình, không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ về phòng đóng cửa, cách ly mọi tiếng la hét bên ngoài.
Hôm sau, quá trình quay phim vẫn diễn ra suôn sẻ.
Đạo diễn Vu Kiếm nổi tiếng khó tính, nhưng lại đặc biệt hài lòng với Tô Xán, cô rất có linh khí, chỉ cần giải thích một lần là hiểu ngay, khiến ông cảm thấy như mình đã nhặt được báu vật.
Không ngờ rằng, đúng lúc Tô Xán đang quay cảnh, đột nhiên một người phụ nữ xông vào phim trường, chỉ thẳng mặt mắng chửi:
“Tô Xán, mày đúng là đồ trơ trẽn! Cướp bạn trai của chị ruột mình còn chưa đủ, giờ lại muốn cướp cả vai diễn của nó sao?!”