Câu nói vừa dứt, cả phim trường như nổ tung. Một số người bắt đầu xì xầm bàn tán.
Tô Xán cũng không ngờ Trương Mai lại chơi chiêu này, cô thoáng chốc sững người.
“Mẹ mày là con tiện nhân đáng chết vì dám quyến rũ đàn ông. Còn mày cũng chẳng khác gì, chỉ là một con đ**m rẻ tiền.” Trương Mai chống tay lên hông, một tay chỉ thẳng vào mặt Tô Xán mà mắng. Bà ta hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của Tô Xán trước đó.
“Còn dám chắc mày là con của Tô Cường sao? Biết đâu mẹ mày gian díu với thằng nào khác…”
“Bốp!”
Lời nói còn dứt, Tô Xán đã vung tay tát thẳng vào mặt Trương Mai.
Cả đoàn phim chết sững.
Chuyện gì thế? Phim truyền hình gia đình sao? Trương Mai không phải mẹ ruột của Tô Xán ư?
“Bà chửi tôi cũng được, nhưng không được động đến mẹ tôi.”
Cái tát ấy mạnh đến nỗi khiến Trương Mai ngẩn người vài giây, sau đó lập tức đổi kịch bản, ngồi phịch xuống đất, gào khóc thảm thiết.
“Dù gì ta cũng là mẹ nuôi của con, một tay nuôi lớn con thế này, vậy mà con nỡ lòng nào… Aiya, sao tôi khổ thế này hả trời!”
Thấy tình hình ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát, đạo diễn Vu Kiếm đảo mắt một vòng, thấy có càng lúc càng nhiều người giơ điện thoại lên quay lại, lập tức gọi bảo vệ đến đưa Trương Mai rời khỏi trường quay.
Buổi quay phải tạm dừng.
Giang Mạc Hiên nhận lấy điện thoại từ trợ lý, lập tức bấm số gọi cho Tô Thanh.
Vu Kiếm biết phần diễn của Tô Xán hôm nay chắc chắn không quay tiếp được, bèn bảo cô về nghỉ trước. Trước khi rời đi, Tô Xán cúi đầu nói với ông:
“Xin lỗi đạo diễn Vu, tại tôi mà khiến cả đoàn phải dừng quay.” Trong giọng nói là sự bất lực, nhưng phần nhiều vẫn là áy náy.
“Không sao, chuyện này nhỏ thôi. Cô về nghỉ đi, lát nữa rồi tính.”
Vu Kiếm vẫn nở nụ cười, dịu giọng trấn an cô. Sau đó, ông nhớ ra điều gì, liền dùng loa phát thanh nói với cả trường quay:
“Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn, liên quan đến quyền riêng tư cá nhân. Là đạo diễn, tôi có lỗi vì không kiểm soát tốt trường quay, để người không phận sự vào được. Mong mọi người vui lòng xoá video đã ghi hình. Cảm ơn mọi người.”
Nói xong, Vu Kiếm cúi đầu thật sâu. Tô Xán cũng cúi đầu theo, lòng tràn đầy cảm kích với cách hành xử của ông.
Cô định nói gì đó, nhưng vừa hé môi, Vu Kiếm đã vội ra hiệu cho cô rời đi ngay.
Lúc Tô Thanh đến nơi, Trương Mai vẫn còn đang gào thét chửi bới om sòm, còn Tô Xán thì đã lặng lẽ rời đi từ cửa sau.
“Mẹ làm cái gì vậy?” Tô Thanh kéo tay bà lên xe, mặt đanh lại.
“Còn làm gì nữa? Tất nhiên là vì con rồi! Để xem lần này nó còn ngóc đầu lên nổi không!”
Trương Mai hừ lạnh, hoàn toàn không thấy hành vi của mình có gì sai trái.
Tô Xán trở về khách sạn, ngồi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không lật nổi trang kịch bản nào.
Cô bắt đầu thấy hối hận. Dù lúc đó rất giận, nhưng vẫn nên kiềm chế lại. Cô làm vậy không chỉ ảnh hưởng đến mình, mà còn liên luỵ tới cả đoàn phim và đạo diễn Vu Kiếm.
Cô lấy điện thoại ra mở mạng lên xem, mọi chuyện xảy ra chiều nay đều đã bị lan truyền khắp các nền tảng.
Điều đó không khó hiểu. Dù đạo diễn đã yêu cầu xoá video, nhưng chắc chắn sẽ có người vì muốn câu view mà tung lên.
[Tin nóng: Tô Thanh và Tô Xán không phải chị em ruột!]
[Tô Xán bạo hành mẹ nuôi giữa trường quay!]
Tô Xán lướt qua vài bài báo, thấy phần bình luận bên dưới cũng chia làm nhiều luồng ý kiến trái chiều.
[Tô Xán là đồ trà xanh, giật bạn trai chị mình còn chưa đủ, giờ lại giành vai diễn!]
[Quá đáng! Dù mẹ nuôi có mắng thì cũng không nên ra tay đánh người!]
[Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, mong mọi người giữ cái đầu tỉnh táo.]
[Trả lại công bằng cho Tô Thanh! Tô Thanh đáng thương quá rồi!]
Tô Xán khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó đặt điện thoại xuống, cố ép bản thân quay lại với kịch bản.
Cô cố gắng nghiền ngẫm tình tiết, nhưng đọc chưa được bao nhiêu đã thấy mỏi mệt. Cô đứng dậy vào phòng tắm ngâm nước nóng, lúc trở ra đã thấy điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.
Một tin là của Hàn Tinh Doanh: “Xán Xán, đừng lo. Chị đang xử lý vụ này, mấy ngày này em cứ coi như nghỉ phép đi .”
Tin còn lại là của Hạ Cẩm Ngôn: “Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ lo chuyện này, em cứ nghỉ ngơi đi.”
Tô Xán không phải không có biện pháp ứng phó, nhưng cô không muốn đi nước cờ cực đoan.
Cô nhìn dãy số lạ vừa gọi nhỡ, không biết là ai nên cũng không gọi lại.
Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Cô cứ tưởng là Tiểu Túc, chẳng nghĩ nhiều liền mở cửa, nhưng trước mắt lại là Hạ Cẩm Ngôn.
“Sao anh lại đến đây?” Tô Xán nhìn anh xách túi đồ, bên trong là tôm hùm đất và bia lon.
“Do em không chịu nghe điện thoại.” Hạ Cẩm Ngôn đặt túi đồ lên bàn, rồi dịu dàng kéo ghế ra: “Lại đây ăn đi.”
Hơi ấm nơi trần thế, luôn có cách xoa dịu lòng người.
Tô Xán vừa ăn tôm vừa uống bia, ăn ngon lành, vui vẻ như thể mọi uất ức trong lòng đều tan biến.
Nhưng uống một lúc lại có phần hơi quá đà, cô bắt đầu lảm nhảm.
Lúc đầu Hạ Cẩm Ngôn còn nghe không rõ, nhưng sau đó lại nghe cô cứ nhắc đi nhắc lại một câu: “Muốn về nhà…”
Về nhà? Giờ này rồi còn nghĩ đến chuyện về nhà họ Tô?
Hạ Cẩm Ngôn nhíu mày, có chút bực bội.
Anh thấy cô uống đến mức ngồi cũng không vững, đành dìu cô lên giường. Lúc anh quay lại dọn đồ, thì phát hiện cô đã nằm bò trên sàn ôm chặt lấy mặt đất.
Anh bật cười.
Thấy cô ngủ say, anh nhẹ nhàng bế cô lên giường, đang định đứng dậy thì bất ngờ bị Tô Xán nắm cổ áo kéo xuống không thể nhúc nhích.
Cảnh tượng này khiến Hạ Cẩm Ngôn nhớ lại lần trước cô uống nhầm rượu trên xe, anh vẫn tưởng lần đó là do cô bị sốt, giờ mới biết tửu lượng của cô kém thật.
Anh thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, ai ngờ cô lại siết chặt hơn như sợ anh biến mất.
Lúc này, anh mới chăm chú quan sát cô gái trên giường.
Gương mặt đỏ ửng vì rượu, môi đỏ mọng như trái anh đào chín khiến người ta muốn cắn một miếng. Hàng mi dài khẽ lay, nơi khóe mắt hình như còn đọng lại ánh nước long lanh.
Anh không nỡ đánh thức cô, nhưng cũng không thể giữ mãi tư thế này.
Trong khi đang phân vân, tay cô bất ngờ thả lỏng.
…
Tại nhà họ Diệp.
Trong căn biệt phủ cổ kính, một ông lão ngồi chính giữa ghế chủ tọa.
“Tìm được chưa?” Ông cầm chén trà sứ Thanh Hoa, khẽ dùng nắp quét nhẹ mặt nước rồi nhấp một ngụm.
“Tìm ra rồi, cô ấy là một diễn viên.” Nghe vậy, ông lão kích động, giọng khẽ run, tay cầm chén cũng run theo.
“Mau liên lạc, mời con bé đến gặp ta!”
“Con nghĩ tốt nhất nên để con bé tự chấp nhận trước. Làm vậy đột ngột quá sẽ khiến con bé ấy sợ.”
Người đàn ông đứng bên cạnh mặc vest chỉn chu, ánh mắt sau cặp kính vàng sáng ngời như có thể nhìn thấu lòng người.
“Cũng đúng.” Ông lão đặt chén trà xuống, thở dài một tiếng như có phần thất vọng.
“Nhưng có vẻ con bé đang gặp rắc rối.”
Ông lão vừa nghe đã giận dữ, vỗ mạnh xuống tay ghế vịn, quát lớn: “Đã gặp chuyện mà còn không giải quyết?! Còn đứng đây làm gì?”
Người đàn ông bên cạnh thấy ông cụ nổi giận, khẽ cúi đầu: “Aiya, anh cả đang xử lý rồi. Con còn chưa nói xong mà…”
Nghe vậy, ông cụ vươn tay gõ vào đầu người kia một cái, mắng: “Cái thằng này từ nhỏ đã nói nửa câu! Lớn rồi vẫn vậy!”
Người kia rụt đầu nhận lỗi, mặc cho ông cụ lải nhải mắng mỏ.
Nhưng dáng vẻ nhận lỗi đó lại hoàn toàn trái ngược với khí chất anh vừa thể hiện.