Tô Xán ngủ một giấc thật sâu đến khi trời sáng choàng mới tỉnh dậy. Vừa kéo rèm cửa ra, ánh nắng dịu dàng đã len vào phòng, chiếu rọi khắp không gian ấm áp.
Cô rửa mặt chải tóc xong xuôi mới sực nhớ tối qua Hạ Cẩm Ngôn có đến, hình như cô còn uống hơi nhiều, sau đó thì đầu óc mơ hồ, chẳng nhớ gì cả. Vừa nghĩ đến đây, gương mặt trắng mịn của cô bỗng đỏ ửng lên.
Làm sao lại có chuyện mình uống đến mức mất trí nhớ được chứ? Bình thường đâu có thế…
Tô Xán vội cởi áo ngủ kiểm tra, không thấy gì khác thường mới hơi yên tâm. Nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bất an, đầu óc cứ cố lục lại ký ức đêm qua, càng nghĩ càng đau đầu, mà vẫn chẳng nhớ nổi.
Cô đi vòng quanh trong phòng hai ba lần, không thấy bóng dáng Hạ Cẩm Ngôn đâu cả.
Tô Xán thầm hạ quyết tâm: Lần cuối cùng! Tuyệt đối không bao giờ uống đến mức này nữa. Không bao giờ!
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng “tít”, có ai đó quẹt thẻ mở cửa.
Hạ Cẩm Ngôn bước vào, tay xách theo đồ ăn sáng.
“Sao anh có thẻ phòng của tôi?” Tô Xán nghi ngờ hỏi, nhưng nhìn thấy anh lại có chút ngại ngùng.
“Tôi xin Tiểu Túc đấy.” Hạ Cẩm Ngôn chẳng mảy may thấy ngại, đi thẳng đến bàn ăn như thể đây là nhà mình.
Tô Xán ở trong lòng thầm mắng Tiểu Túc cả vạn lần: Tại sao lại tùy tiện đưa thẻ phòng cho người khác như thế?!
Cô chậm rãi ngồi xuống bên bàn ăn, trong lòng đầy do dự muốn hỏi chuyện tối qua, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.
Hạ Cẩm Ngôn liếc qua là biết cô có điều muốn nói, nhưng không hề thúc ép, chỉ bình thản ăn sáng.
Cuối cùng, Tô Xán ấp úng hỏi: “Đêm qua chúng ta… có chuyện gì… xảy ra không?”
Anh nhìn gương mặt đỏ bừng đáng yêu của cô, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc.
“Em muốn có chuyện gì xảy ra sao?” Hạ Cẩm Ngôn hỏi ngược lại.
“Không không không… không có là tốt rồi! Tôi chỉ… chỉ hỏi vậy thôi.”
Nói xong, Tô Xán lập tức cúi đầu ăn cháo, né tránh ánh mắt của anh.
Hạ Cẩm Ngôn ho nhẹ, chỉ vào quả trứng trà trong tay cô sắp bị bóp nát đến nơi.
Cô hoảng hốt thả tay ra, cười gượng mấy tiếng rồi lại vùi đầu vào bát cháo.
Ăn sáng xong, Hạ Cẩm Ngôn đến công ty.
Tô Xán thì không phải quay phim, nên sau khi đọc kịch bản chán chê thì chuyển sang chơi game.
Mãi cho đến khi Tiểu Túc chạy đến gọi, cô mới từ thế giới ảo quay trở lại thực tại.
“Chị Xán Xán, đừng chơi nữa, đến giờ ăn trưa rồi.” Tiểu Túc đặt đồ ăn lên bàn, rồi kéo cô dậy.
Tô Xán vừa ăn vừa lướt phim trên máy tính bảng. Đúng lúc đó, một bản tin bật lên:
[Camera nhà họ Tô tiết lộ: Tô Thanh hóa ra là con riêng!]
Tô Xán nhấn vào xem, chính là đoạn camera hôm cô trở về nhà họ Tô.
Hình ảnh rất rõ nét, lời thoại trong phòng vang lên từng câu từng chữ, thậm chí còn thấy rõ dấu tay mà Tô Cường đánh lên mặt cô.
Video dài mười mấy phút, từ lúc cô bước vào đến khi rời đi, nội dung đầy kịch tính như một vở bi kịch gia đình khiến dân mạng bùng nổ.
Tô Xán sửng sốt, đến cô còn chỉ ghi âm được, rốt cuộc ai có video này?
Cô lướt xuống phần bình luận, ý kiến trái chiều đan xen:
[Tôi biết ngay con gái tôi bị oan mà!]
[Dù thế nào thì đánh người cũng là sai.]
[Tô Thanh mới là người đáng thương nhất, quá tội nghiệp!]
[Chẳng lẽ có mình tôi muốn biết ai tung clip này lên thôi sao?!]
Tô Xán cũng muốn biết người tung đoạn clip đó là ai? Rõ ràng là đang âm thầm giúp cô.
Người đầu tiên cô nghĩ đến là Hàn Tinh Doanh. Cô bấm gọi ngay: “Chị Doanh, chị xem đoạn clip trên mạng chưa?”
Lúc đó Hàn Tinh Doanh cũng đang đọc tin tức giải trí, nghe vậy liền phủ nhận: “Không phải chị. Chị cũng đang thắc mắc ai mà thủ đoạn cao tay đến thế.”
Tô Xán cúp máy, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc, tiếp tục lên mạng tìm manh mối.
Rồi một loạt tin tức nữa lần lượt nổ ra:
– Trương Mai không hài lòng với khoản tiền sinh hoạt Tô Thanh chu cấp, còn mượn danh cô để lừa fan quyên góp, số tiền dùng để mua hàng hiệu và trang sức đắt đỏ.
– Công ty của nhà họ Tô bị người trong nội bộ tiết lộ: đã lỗ nặng từ lâu, không còn khả năng phục hồi, hiện là một “vỏ rỗng”, tài sản âm nặng nề.
– Đạo diễn Vu Kiếm cũng đăng bài làm rõ: trước đây đúng là từng có ý định mời Tô Thanh vào vai nữ chính Phong Vũ Dục Lai, nhưng phía Tô Thanh lấy lý do lịch trình bận rộn, từ chối thẳng.
Vu Kiếm còn nói thêm, lúc đó ông đang ở nước ngoài giải quyết việc riêng nên không trực tiếp thương lượng, nên có lẽ khiến đối phương cảm thấy không đủ thành ý. Khi về nước và tuyển vai được bạn bè giới thiệu Tô Xán, cuối cùng chọn cô vì cô phù hợp với vai diễn.
Thậm chí, có người còn đào ra chuyện Tô Xán từ nhỏ đã không được yêu thương, học đại học phải tự làm thêm để đóng học phí.
Cả mạng xã hội giờ đây dần chuyển hướng, từ chỉ trích cô chuyển sang thương cảm.
Thời gian trôi rất nhanh, đến chiều, Tô Xán vẫn đang chăm chú lướt bình luận đến mỏi mắt rồi mới xoa nhẹ sống mũi, định nghỉ chút rồi đọc tiếp kịch bản.
Cô vừa uống một ngụm nước, còn chưa kịp nuốt, đã nghe tiếng Tiểu Túc hấp tấp hét lên từ phòng khách: “Tô… Tô Thanh… giải nghệ rồi!!!”
“Khụ!”
Tô Xán bị sặc nước ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy ròng, phải ôm ngực ho một lúc mới hết.
Cô run tay cầm điện thoại mở trang hot search, đúng thật, đứng đầu bảng:
[Tô Thanh tuyên bố tạm rút khỏi giới giải trí]
Bài viết là do quản lý của Tô Thanh đại diện đăng, nội dung đại khái nói rằng:
Tô Thanh muốn tập trung cho chuyên môn, quyết định tạm rút khỏi giới để sang Khoa Đạo diễn Đại học York tại nước J du học. Mong fan kiên nhẫn chờ ngày cô trở về, tỏa sáng rực rỡ.
Bình luận cũng chia làm hai phe:
[Tô Thanh nên rời xa cái gia đình hút máu đó, sống cuộc đời riêng của mình!]
[Thật ích kỷ! Nhà sắp phá sản rồi còn không chịu giúp đỡ, chỉ biết lo cho bản thân.]
[Dù chị quyết định thế nào, Clear Water mãi ở đây ủng hộ chị!]
Tô Xán ngồi đờ ra, nhất thời chưa thể tiêu hóa nổi tin này.
Tuy trước đó cả hai vì Hạ Cẩm Ngôn mà trở mặt, rồi rơi vào vòng xoáy truyền thông, nhưng với lưu lượng và danh tiếng của Tô Thanh, cũng không đến mức phải rút khỏi giới.
Rốt cuộc là vì sao?
Tại tầng cao nhất của tập đoàn Cẩm Ngôn.
Hạ Cẩm Ngôn đang ký từng văn kiện, bàn tay thon dài thoăn thoắt lướt bút không chút do dự.
Anh không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Cô quyết định rồi chứ?”
Tô Thanh ngồi trên ghế sofa, khẽ gật đầu. Khi ngẩng mặt lên lại chạm phải ánh mắt của anh, đôi mắt từng tràn đầy yêu thương và dịu dàng, nhưng giờ đây không còn chút cảm xúc nào, chỉ như đang nhìn một người xa lạ.
Tim cô như thắt lại, sống mũi cay cay.
“Chuyện của ba em… vẫn phải cảm ơn anh. Em cũng đã giải quyết xong khoản tiền fan bị lừa, đều hoàn trả rồi.”
Cô ngừng lại một chút, cố gắng nở một nụ cười:
“Em cũng muốn để thời gian lắng lại, suy nghĩ kỹ càng. Dù sao anh cũng ký hợp đồng với em, em không thể để anh bị lỗ.”