Hạ Cẩm Ngôn đan hai tay đặt trên bàn, gật đầu: “Đã quyết thì cứ làm đi. Cần gì cứ liên hệ với công ty.”
Nói xong anh lại cúi đầu tiếp tục vùi mình trong đống tài liệu.
Tô Thanh cũng không muốn làm người ta chán ghét, chỉ khẽ nói một tiếng “tạm biệt” rồi xoay người rời khỏi văn phòng.
“Khoan đã, chuyện của Tô Xán…” Hạ Cẩm Ngôn siết chặt cây bút, khớp ngón tay trắng bệch, giọng trầm hẳn đi.
“Em sẽ không làm khó cô ấy, em biết chuyện video không liên quan đến Tô Xán.” Tô Thanh tay đặt lên tay nắm cửa, khẽ nghiêng mặt về phía anh, nói xong cũng không đợi anh đáp lại, đẩy cửa rời đi.
Tô Xán ngồi lướt điện thoại, thấy tin tức Tô Thanh chính thức ký hợp đồng với công ty CiCi Entertainment.
CiCi Entertainment?
Không phải là công ty con của Tập đoàn Cẩm Ngôn sao?
Hạ Cẩm Ngôn ký hợp đồng với Tô Thanh?!
Vừa nhận ra điều này, ánh mắt Tô Xán ánh lên một tia kinh ngạc.
Trái tim cô đập thình thịch.
Hạ Cẩm Ngôn vẫn còn giúp đỡ Tô Thanh. Điều đó có nghĩa là tình cảm của họ đang có chuyển biến?
Đang miên man suy nghĩ, tiếng điện thoại reo lên, là Hạ Cẩm Ngôn gọi tới.
“Alo?” Cô bắt máy, giọng vẫn còn mang theo chút vui mừng không giấu được.
Cô ấy đang vui vì chuyện gì vậy? Dù Hạ Cẩm Ngôn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lên tiếng:
“Tôi vừa quyết định ký hợp đồng với Tô Thanh. Dù sao thì cô ấy cũng có độ nổi tiếng nhất định.”
Tô Xán hơi bối rối, sao anh ấy lại kể chuyện này với mình?
Không thấy đối phương phản ứng gì, anh lại nói tiếp:
“Công ty của Tô gia tôi cũng đã thu mua rồi. Nếu vận hành ổn, vẫn có tiềm năng.”
Tô Xán càng hoang mang hơn. Càng chẳng liên quan gì đến mình, vậy anh ấy nói những điều này để làm gì?
“…Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy nhé.” Dù trong lòng có nhiều dấu hỏi, nhưng Tô Xán cũng không hỏi thêm gì.
“Ừ.” Hạ Cẩm Ngôn đáp lại, sau đó thẫn thờ buông điện thoại xuống.
Vu Kiếm thấy dư luận trên mạng đã dần lắng xuống, sóng gió xem như qua rồi, bèn thông báo đoàn phim tiếp tục quay như bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Tô Xán bị Tiểu Túc lôi dậy, nhanh chóng trang điểm làm tóc rồi đến phim trường ghi hình.
Quá trình quay khá suôn sẻ, đến khi Vu Kiếm hô “Cắt!” thì cả hai diễn viên chính đều thu lại cảm xúc, trở về vị trí của mình.
Tô Xán ngồi xuống ghế, nhận lấy cốc nước từ Tiểu Túc, vừa uống vừa tiếp tục xem kịch bản.
Cách đó không xa, Giang Mạc Hiên như có điều muốn nói, ánh mắt vẫn dõi theo Tô Xán, nhưng cuối cùng chỉ thở dài rồi không tiến lại gần.
Lúc này Vu Kiếm với nụ cười quen thuộc bước đến gần cô: “Phân cảnh vừa rồi cô diễn rất tốt.”
Tô Xán đang mải mê đọc kịch bản, bị giọng nói bất ngờ làm giật mình.
Nhận ra là đạo diễn, cô thở phào một hơi, vội vàng đáp lại: “Không đâu ạ, là nhờ đạo diễn chỉ dạy tốt.”
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì bị một người đột ngột xen vào.
“Anh… sao anh lại tới đây?” Tô Xán không ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại xuất hiện tại trường quay.
Tuy hai người đã tái hôn nhưng vẫn giữ kín, trong khoảnh khắc ấy, cô không khỏi lo lắng.
“Cậu ấy là nhà đầu tư của đoàn phim đấy!” Vu Kiếm bật cười, giải thích.
Bộ phim này vốn là dự án nhỏ, Vu Kiếm ban đầu chỉ đăng tin tìm đầu tư trên mạng, không ngờ chính Hạ Cẩm Ngôn chủ động tìm đến nói muốn rót vốn.
Lúc đầu, ông còn từ chối bởi ông luôn tin rằng chỉ cần diễn viên giỏi, thì phim nhỏ cũng có thể làm nên chuyện.
Nhưng sau khi gặp mặt, Hạ Cẩm Ngôn đã thuyết phục được ông.
Và thế là Hạ Cẩm Ngôn trở thành nhà đầu tư duy nhất của dự án, cũng là lần đầu tiên Tập đoàn Cẩm Ngôn đầu tư vào điện ảnh.
Tô Xán hoàn toàn không ngờ Hạ Cẩm Ngôn lại len lỏi vào cả bộ phim của mình.
“Giám đốc Hạ, không biết điều gì khiến cậu đích thân ghé qua đây thế này?” Vu Kiếm cầm mic, vẫn giữ nụ cười thân thiện. Dù Hạ Cẩm Ngôn nhỏ tuổi hơn ông nhiều, nhưng vì là chủ động đầu tư, ông vẫn phải dành sự tôn trọng cần có.
Tuy nhiên, trong lòng Vu Kiếm vẫn có chút lo lắng, không biết Hạ Cẩm Ngôn có đòi sửa kịch bản, tăng vai, can thiệp vào nội dung không? Nếu thế thì rắc rối rồi…
Hạ Cẩm Ngôn mỉm cười đáp: “Tôi chỉ tiện đường ghé qua thôi, nếu đạo diễn Vu có gì cần hỗ trợ, cứ nói thẳng.”
Vu Kiếm nhìn người đàn ông trước mặt, tổng giám đốc của Tập đoàn Cẩm Ngôn vậy mà lại không hề tỏ vẻ cao ngạo. Ông cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Nếu cần thì có đấy, hay cậu ngồi lại xem chúng tôi quay thử nhé?”
Vừa lúc hết giờ nghỉ, buổi quay tiếp tục, Hạ Cẩm Ngôn không khách sáo, liền ngồi luôn cạnh ghế đạo diễn, vị trí quan sát thuận tiện nhất.
Cảnh quay hôm nay thuộc phân đoạn cổ trang.
Nội dung: hoàng đế Bắc Châu vì hôn quân vô đạo, xây cung điện xa hoa khiến dân chúng lầm than. Nam chính Tịch Hồng là cháu trai hoàng đế, không đành lòng nhìn dân khổ, bèn phất cờ dẹp loạn triều đình, đưa hoàng đế thành Thái Thượng hoàng, tự mình lên ngôi.
Tân đế đăng cơ, việc đầu tiên là tuyên bố ngừng chiến với Đông Hoàng, cử đoàn sứ giả sang nghị hòa. Hoàng đế Đông Hoàng nhận thấy tân hoàng Bắc Châu là người biết nghĩ cho thiên hạ, liền đồng ý ký hòa ước. Người dẫn đầu đoàn sứ giả chính là Tịch Hồng.
Phân đoạn hôm nay diễn ra vào đêm trước khi đoàn sứ giả khởi hành trở về.
Hoàng đế Đông Hoàng mở yến tiệc tiễn chân, cũng chính là lần đầu tiên nam chính thấy nữ chính mặc nữ trang.
Máy quay bấm máy.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, các nhân vật trò chuyện thoải mái. Giang Mạc Hiên trong vai Tịch Hồng bước vào, chào hỏi vài người rồi được dẫn đến ghế ngồi.
Lúc này, bên ngoài có người hô lớn: “Tướng quân Vân Khanh giá lâm!”
Chưa kịp để Tô Xán lên sân khấu, ánh mắt mọi người đã đồng loạt nhìn về phía cửa.
Vân Khanh ai mà không biết! Nàng là nữ tướng quân bất bại số một Đông Hoàng, tài cầm binh không thua gì nam nhi, là hình mẫu lý tưởng trong mắt bao người mẹ chồng tương lai.
Dù ít xuất hiện, quanh năm trấn thủ biên cương, nhưng truyền thuyết kể rằng nàng sở hữu dung nhan khuynh nước khuynh thành.
Khi Tô Xán trong vai Vân Khanh xuất hiện, không chỉ dàn diễn viên trong cảnh quay sững sờ, mà cả đạo diễn Vu Kiếm và Hạ Cẩm Ngôn ngồi sau màn hình cũng bị chấn động. Tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người cô.
Cô khoác trên mình chiếc váy dài trắng tinh, tà váy lấp lánh sắc trắng của hoa chi tử, điểm thêm chút hồng nhạt nhẹ như sương.
Trang điểm nhã nhặn càng tôn lên vẻ thanh khiết không tì vết. Trên tóc cài một cây trâm đỏ bằng mã não cực kỳ nổi bật.
Cây trâm đó đơn lẻ nhìn thì chói mắt, nhưng khi phối hợp với tổng thể lại trở thành điểm nhấn hoàn hảo.
Khuôn mặt cô điểm phấn hồng nhẹ, làn da mịn màng trắng hồng, không hề mang vết tích của gió sương chiến trường.
Đôi bông tai gỗ đào giản dị mộc mạc mà vẫn toát lên vẻ quý phái.
Lúc này, Vân Khanh không còn là một nữ tướng chinh chiến sa trường, mà là một thiếu nữ chờ ngày xuất giá.
Giang Mạc Hiên ổn định cảm xúc, bước lên chắp tay hành lễ:
“Tướng quân Vân Khanh, trước kia nếu có gì mạo phạm, xin lượng thứ.”
Tô Xán khẽ mỉm cười, như hoa đào chớm nở: “Tịch tướng quân, chúng ta mỗi người một chức trách, trên chiến trường không thể phân định đúng sai.”
Giọng cô ôn nhu dịu dàng, nhưng khí chất lại mang vẻ lạnh lùng xa cách, khiến người khác không dám dễ gần.
Hoàng đế lên sân khấu, yến tiệc chính thức bắt đầu.
Không biết có phải bị Tô Xán dẫn dắt hay không, nhưng cả trường quay hôm ấy ai nấy đều nhập vai hơn hẳn.
Khi điệu múa kết thúc, hoàng đế gợi ý: “Nghe nói Vân Khanh không chỉ cầm binh giỏi, mà kiếm vũ cũng là đệ nhất thiên hạ…”