Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 41

 
Nghe có người gọi tên mình, Tô Xán giật mình ngẩng đầu lên. Nhưng khi nghe đến nửa câu sau, cô lập tức thấy lạnh sống lưng.

Hạ Cẩm Ngôn muốn tạo scandal thì cứ làm một mình đi, đừng lôi tôi theo chứ!

Tô Xán hoảng hốt, theo bản năng liếc nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.

Một câu nói của Hạ Cẩm Ngôn khiến người khác dễ dàng nghĩ rằng, nếu cô đồng ý, chẳng phải thừa nhận giữa hai người có gì đó không bình thường sao?

Cô thầm rủa anh mấy trăm lần, mặt gượng gạo cười hỏi: “Đến xe tôi? Nhưng xe tôi làm gì có áo nam!”

Hạ Cẩm Ngôn không thèm quan tâm ánh mắt xung quanh, cúi đầu kéo vạt áo dính bết vào da, nhìn vết ướt vẫn còn rõ mồn một.

“Tôi có để vài chiếc áo sơ mi trong xe em, em không thấy à?”

Lời vừa dứt, không khí trong phim trường như đóng băng thêm lần nữa.

Mọi người đều kinh ngạc, hóa ra lời đồn hai người từng là vợ chồng không hề là trò đùa?

Thậm chí phía sau còn có tiếng thì thầm:

“Không hiểu nổi, đã ly hôn rồi mà còn dính dáng làm gì nữa?”

“Chậc chậc, thế giới của người có tiền đúng là rắc rối...”

Tô Xán đứng cứng đơ tại chỗ, cô thật sự chưa từng thấy có áo nam nào trong xe cả! Lúc này, cô chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống cho xong.

“Ờ…” Tô Xán nghẹn lời, mà im lặng lại càng khiến người ta nghĩ nhiều. Trong đầu cô lúc này đã hiện ra hàng loạt tiêu đề hot search ngày mai.

Hạ Cẩm Ngôn vẫn cắm cúi chỉnh áo, ngẩng đầu lên thấy cô vẫn đứng ngây ra như tượng thì nhíu mày: “Đi thôi, còn đứng đó làm gì?”

Tô Xán không thể tin nổi, anh ta thật sự định đi theo mình sao? Chẳng lẽ không nhìn ra không khí ở hiện trường đang kỳ cục lắm sao?

“Nhưng… tôi còn phải quay cảnh tiếp…” Cô vò tay, môi mím lại, giống như đang chuẩn bị bước vào đoạn cao trào trong phim xét xử.

“Ai nói, cảnh của Tô Xán hôm nay quay xong rồi.”

Vu Kiếm từ phía sau chen lời, còn tươi cười nói thêm: “Hôm nay cô diễn rất tốt, đi nghỉ đi!”

Tô Xán muốn cảm ơn, nhưng là kiểu cảm ơn không mấy nhiệt tình. Hai người này phối hợp ăn ý thật, một người đẩy, một người đưa, ép cô vào trung tâm vòng xoáy.

Thế là cô không thể từ chối thêm được nữa. Khi đi ngang qua Hạ Cẩm Ngôn, cô cố tình dừng lại một chút, liếc xéo anh một cái đầy cảnh cáo.

Hạ Cẩm Ngôn giả vờ như không thấy, theo sát cô bước ra khỏi phim trường.

Chờ hai người vừa rời đi, phim trường lập tức nổ tung như nồi lẩu sôi.

Có người huýt sáo, có người bàn tán không dứt.

Từ Giai ngồi một chỗ, sắc mặt tối sầm, tay nắm chặt thành quyền: Tô Xán thì có gì tốt? Gương mặt kia có bằng mình đâu, gia thế cũng chẳng bằng mình…

Tại sao hết Hạ Cẩm Ngôn đến cả Giang Mạc Hiên đều nhìn cô ta bằng ánh mắt mờ ám như thế?!

Từ Giai bất giác liếc sang Giang Mạc Hiên bên cạnh, quả nhiên có so sánh mới thấy khác biệt. Càng nhìn càng thấy không vừa mắt!

Cô nhất định phải khiến Hạ Cẩm Ngôn là của mình!

Trong xe riêng, Tô Xán mở tủ quần áo, suýt nữa thì ngất tại chỗ.

Thật sự có áo sơ mi nam! Không chỉ một mà là hai cái, mà còn là kiểu dáng đơn giản, cao cấp, sạch sẽ.

Thậm chí trong góc còn có thêm vài bộ váy mới tinh, màu sắc trang nhã, rõ ràng là có người đã chuẩn bị chu đáo.

Tô Xán xoay người, ánh mắt sắc như dao nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tại sao đã sắp xếp xe riêng cho tôi mà lại còn để áo sơ mi nam nữa?!”

Cô giận đến mức lấy ra một cái áo sơ mi nhét thẳng vào người Hạ Cẩm Ngôn, giọng thì mỗi lúc một cao: “Váy thì thôi, tôi nhắm mắt cho qua, xem như anh chu đáo, nhưng áo sơ mi nam là sao?! Giải thích đi!”

Hạ Cẩm Ngôn bị cô hỏi đến nghẹn lời, anh không ngờ cô sẽ giận đến vậy. Nhìn dáng vẻ tức giận mà vẫn đáng yêu như con mèo xù lông, anh thật sự muốn vò tóc cô một cái.

Dù trong lòng thấy buồn cười, nhưng anh vẫn giữ gương mặt bình thản:

“Vì tôi nghĩ sẽ có lúc dùng đến. Chẳng hạn như bây giờ.”

Anh nghĩ…? Tô Xán trừng mắt: “Anh nghĩ? Anh nghĩ hay thật đấy!”

Dứt lời, cô đóng sầm cửa tủ lại, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Cẩm Ngôn cầm áo, còn định giải thích: “Tôi tưởng lúc em nhận xe sẽ kiểm tra hết một lượt.”

Tô Xán ngồi phịch xuống ghế salon, ngẩng đầu nhìn anh một cái, rồi lại cụp mắt nhìn áo anh, vệt nước ép vẫn còn rõ.

Cô giận dỗi quay đầu: “Anh thay đồ trước đi!”

Hạ Cẩm Ngôn không nói thêm lời nào, lẳng lặng bước vào phòng trong.

Thấy cánh cửa khép lại, Tô Xán thở phào một hơi, vội rút điện thoại kiểm tra tin tức, may quá, chưa thấy gì lên hot search.

Cô tắt điện thoại, bước xuống xe đi lòng vòng quanh xe, vẫn không thấy Hạ Cẩm Ngôn bước ra.

Thay mỗi cái áo mà lâu vậy sao?

Vừa định lên lại kiểm tra, cô đã thấy Tiểu Túc bước tới, vẻ mặt tức tối.

Ban nãy lúc Tô Xán rời đi, Tiểu Túc cũng định theo sau, nhưng thấy Hạ Cẩm Ngôn cũng đi cùng nên thức thời ngồi lại trường quay.

Giờ nghĩ chắc cũng xong rồi, cô mới qua xe tìm Tô Xán.

“Gì thế? Ai chọc em đấy?” Tô Xán kéo Tiểu Túc vào xe, đưa cô một lon coca lạnh.

Hai người ngồi chưa ấm chỗ thì cửa phòng mở ra, Hạ Cẩm Ngôn đã thay đồ xong.

Anh vẫn lịch thiệp mỉm cười với Tiểu Túc.

Chiếc sơ mi mới càng khiến khí chất anh dịu đi mấy phần, không còn vẻ lạnh lùng như trước, mà thay vào đó là sự thân thiện, dễ gần.

Tô Xán đang định hỏi thì bỗng sững lại, nhìn thấy tóc anh vẫn còn ướt?!

Tiểu Túc nhìn xong cũng lập tức đứng dậy, vội vàng cáo từ: “Em đi trước nhé!”

Tô Xán còn chưa kịp níu lại thì cô đã vèo một cái mất hút.

“Anh tắm luôn à?!” Tô Xán suýt nữa thì bốc khói, nhưng vì sợ người ngoài nghe thấy nên cô đành cố hạ giọng.

“Bị dính nước ép vào người, tất nhiên là phải tắm rồi.” Hạ Cẩm Ngôn đáp rất thản nhiên.

Anh vừa nói vừa dùng khăn lau tóc rồi bước ra khỏi phòng.

“Nhưng anh sao có thể tắm trong phòng tắm của tôi?!” Tô Xán tức đến mức giọng cũng run.

“Chúng ta không phải đã tái hôn rồi sao? Phòng tắm của vợ sao chồng lại không được dùng?”

“Anh…!” Tô Xán vội đưa tay bịt miệng anh lại, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, cô thấp giọng gào:

“Anh muốn người ta nghe thấy à? Sao lại lỡ miệng nói thế?!”

Hạ Cẩm Ngôn chớp mắt, rồi gật đầu nhận sai, cô mới chịu thả tay xuống, mặt vẫn chưa hết đỏ, lẩm bẩm:

“Có phải kết hôn thật đâu…” Rồi lại cúi đầu tự thì thầm: “Không biết chuyện ban nãy có bị lên mạng không…”

Thấy cô lẩm bẩm như con thỏ nhỏ sợ bị bắt nạt, Hạ Cẩm Ngôn không kiềm được mà đưa tay xoa đầu cô.

Tóc cô có mùi hoa nhài nhè nhẹ, quyện với mùi chanh tươi mát, khiến anh hơi nghiêng đầu, ngẩn người một thoáng.

“Không đâu.” Anh khẽ nói.

Tô Xán ngẩng đầu khó hiểu: “Hả?”

Rồi mới sực nhớ anh đang đáp lại câu cô vừa lẩm bẩm khi nãy.

Cô không hỏi nữa, dù không nói cũng biết, chắc chắn anh đã âm thầm xử lý tin tức giúp cô rồi.

 

Bình Luận (0)
Comment