Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 42

 
Tay của Hạ Cẩm Ngôn vẫn còn đặt trên tóc Tô Xán. Đến khi cô hoàn hồn lại, mặt bỗng chốc đỏ bừng, lập tức lui về sau một bước né tránh động tác thân mật ấy.

Hạ Cẩm Ngôn chỉ mỉm cười, hoàn toàn không cảm thấy ngại ngùng, vừa lau tóc vừa nói:
“Tôi phải đi nước F một chuyến, thời gian tới em tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”

Tô Xán khẽ “ừm” một tiếng rồi cúi đầu lúng túng không nói thêm gì.

Hạ Cẩm Ngôn vẫn mỉm cười nhìn cô, thấy cô không lên tiếng cũng không ép thêm điều gì.

Ngày hôm sau, buổi quay phim vẫn diễn ra như thường lệ.

Tô Xán ngồi lật kịch bản, nghiêng đầu nhìn Tiểu Túc đầy tò mò: “Hôm qua chị quên hỏi, lúc em chạy đến xe tìm chị là có chuyện gì vậy?”

Tiểu Túc chu môi tỏ vẻ bực bội: “Còn không phải vì Từ Giai sao? Chị với tổng giám đốc Hạ vừa đi khỏi, cô ta liền vừa khóc vừa kể khổ, bảo Hạ tổng hung dữ với cô ta.”

Cô càng nói càng tức: “Còn nữa, lúc cô nghe điện thoại, em tình cờ nghe được. Cô ta mắng chị là hồ ly tinh, quyến rũ Giang Mạc Hiên rồi còn muốn quyến rũ cả Hạ Cẩm Ngôn. Còn nói, đợi cô ta vào show Tình Yêu Đang  Diễn Ra thì chị chẳng là cái gì cả!”

Tô Xán nhíu mày.

Tiểu Túc càng kể càng giận, giọng cũng cao lên: “Lúc đó em không nhịn được nữa, xông tới muốn nói chuyện cho ra lẽ với cô ta, nhưng cô ta lại nói…”

Nói đến đây, Tiểu Túc chợt dừng lại, cúi đầu né tránh ánh mắt của Tô Xán.

Tô Xán thấy dáng vẻ đó thì biết ngay, chắc chắn là Từ Giai lại nói mấy lời khó nghe. Cô dịu giọng hỏi:

“Cô ta nói gì? Em cứ nói đi, chị không giận đâu.”

Tiểu Túc chần chừ vài giây, rồi nhỏ giọng thì thầm: “Cô ta bảo, 'Đi mà nói với chủ của mày, tao không sợ, nói trước mặt cô ta tao cũng dám.'”

Nghe xong, Tô Xán lập tức đứng phắt dậy.

Chủ của mày? Đây chẳng phải muốn nói Tiểu Túc là chó sao?!

Cô tức muốn bốc khói, nhưng lại biết giờ mà đi tìm lý lẽ chẳng khác nào tự dâng mình cho người ta đâm chọc. Với kiểu người như Từ Giai, rất có thể đang mong chờ cô mắc câu.

Tô Xán liếc sang phía Từ Giai thấy cô ta đang ríu rít bên cạnh Giang Mạc Hiên, thỉnh thoảng lại nhìn sang phía này đầy ẩn ý. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Xán lạnh lùng nhìn lại.

Không biết có phải vì ánh mắt quá sắc lạnh hay không, Từ Giai khựng lại một chút, sau đó lại bật cười, còn cố ý chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu với Tô Xán.

Rõ ràng là đang khiêu khích mình!

Tô Xán không đáp lại, dời mắt đi, tiếp tục cầm kịch bản lên xem.

Từ Giai tưởng rằng cô đã sợ mình, càng đắc ý cười kiêu căng.

“Cảnh này cô diễn kỳ vậy?” Mỗi lần Tô Xán quay xong một cảnh, Từ Giai đều sẽ đi ngang và buông một câu mỉa mai. Có khi còn trực tiếp “dạy” Tô Xán cách diễn xuất.

Cô ta muốn tỏ ra mình là diễn viên toàn năng trước mặt đạo diễn, nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng.

Tô Xán chẳng phản bác gì, chỉ cười nhạt cho qua.

Tiểu Túc tức đến muốn lao ra mắng cho cô ta một trận, nhưng lại càng khó hiểu: Sao chị Xán không phản bác lại? Với tính cách của chị ấy đâu phải kiểu dễ nhịn như vậy?

Cho đến lần cuối cùng, khi Từ Giai lại định giở chiêu cũ thì không ngờ lần này người mở lời lại là đạo diễn Vu Kiếm.

Ông nhíu mày, có phần mất kiên nhẫn: “Cô đừng làm phiền cô ấy nữa được không?”

Tô Xán cúi đầu, khẽ mím môi, không nói gì, nhưng khóe miệng lại cong lên thành một nụ cười không thành tiếng.

Câu nói đó, chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng lên mặt Từ Giai.

Tô Xán chậm rãi quay đầu nhìn cô ta, mỉm cười hỏi: “Cô cứ nói tôi diễn chưa đạt, chẳng lẽ cô đang nghi ngờ đạo diễn?”

Từ Giai bị hỏi đến nghẹn họng, ý của cô ta vốn không phải thế, nhưng giờ sợ Vu Kiếm hiểu lầm nên cuống cuồng giải thích:

“Không phải đạo diễn, tôi chỉ nghĩ Tô Xán có vài chỗ còn thiếu, nếu điều chỉnh lại sẽ hoàn hảo hơn…”

Vu Kiếm cắt lời, giọng cứng rắn không để ai xen vào: “Tôi cảm thấy Tô Xán diễn rất tốt, chính là hình tượng Vân Khanh trong lòng tôi, cũng là Vân Khanh trong lòng phần lớn khán giả!”

Từ Giai bị dằn mặt đến cứng họng, chỉ biết trừng mắt liếc Tô Xán đầy căm phẫn.

“Được rồi, mọi người chú ý nhé.” Vu Kiếm vỗ tay vào cuộn kịch bản rồi lại quay về trước màn hình.

Từ Giai đưa tay sờ vào chiếc hoa tai, liếc nhìn xung quanh, vẻ mặt mưu mô. 

Khi thấy Tô Xán đi vào nhà vệ sinh, cô ta cũng cất bước theo sau.

Trong nhà vệ sinh, Tô Xán đang rửa tay thì nghe tiếng bước chân giày cao gót đang đến gần.

Từ Giai đứng bên cạnh, thay đồ xong, môi tô son đỏ choét, mái tóc xoăn sóng buông xõa, khoác lên người bộ váy đỏ rực đầy khiêu khích.

“Khụ, đúng là đồ nhà quê, ăn mặc đúng là quê mùa không chịu nổi.” Cô ta vừa nói vừa nhìn mình trong gương trau chuốt, ra vẻ châm chọc.

“Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Sao dám phớt lờ tôi?”

Tô Xán vẫn không phản ứng gì, không nhìn, không đáp, thậm chí không thèm liếc lấy một cái.

Từ Giai cảm giác như bị xem thường đến tận xương, giọng nói cũng mang theo lửa giận.

Cuối cùng, Tô Xán quay đầu, ánh mắt lướt từ đầu đến chân cô ta mấy lượt, rồi gằn giọng: “Tôi thấy…”

Từ Giai bực bội, không nhịn được hỏi: “Thấy cái gì?”

Tô Xán thu lại ánh mắt, giọng đều đều nhưng sắc lẹm: “Thấy tội cho cô, còn trẻ mà mắt nhìn đã kém thế này. Tôi đang mặc đồ diễn!”

“Cái… cái gì?” Từ Giai còn cầm son môi trên tay, ngơ tại chỗ.

Tô Xán nói xong thì xoay người bước đi. Phải đến lúc này, Từ Giai mới nhận ra, cô ta vừa bị Tô Xán mắng một câu cực thâm thúy!

“Đừng tưởng mình giỏi lắm! Chúng ta còn gặp lại đấy!” Từ Giai tức giận hét theo.

Tô Xán quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như băng, không chút biểu cảm: “Dĩ nhiên rồi. Dù sao tiệc mừng hoàn thành phim cô vẫn phải tham gia mà.”

Ánh mắt đó khiến Từ Giai cảm thấy sau lưng lạnh toát: Sao tự nhiên cô ta lại có khí chất đáng sợ đến thế?

Sau khi trở lại đoàn phim chưa được bao lâu, Tô Xán nghe thấy bên kia có tiếng ồn ào.

Cô nhíu mày nhìn sang, Từ Giai rõ ràng đã hoàn thành hết cảnh quay, vậy mà vẫn quanh quẩn ở phim trường, còn ríu rít với Giang Mạc Hiên không dứt.

Càng quá đáng hơn là Giang Mạc Hiên lâu lâu lại nhìn sang phía cô. Từ Giai dường như cũng nhận ra ánh mắt anh đang đổi hướng, liền cố tình đứng chắn giữa hai người.

Đúng lúc đó, một tiếng hét chói tai vang lên: “Á! Hoa tai của tôi mất rồi!”

Tô Xán theo phản xạ nhìn sang, chỉ thấy Từ Giai cùng vài nhân viên đang cúi người tìm kiếm dưới đất.

Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục đọc kịch bản.

Chuyện ầm ĩ đến mức đạo diễn Vu Kiếm cũng phải đi tới hỏi: “Rốt cuộc là hoa tai kiểu gì?”

Giọng Từ Giai vẫn cố ý mềm mỏng, nhưng rõ ràng có chút vội vàng: “Là hoa tai đính đá hồng ngọc, là loại huyết bồ câu, rất quý hiếm…”

Vu Kiếm nhìn quanh mà không thấy gì, liền thuận miệng hỏi: “Cô vừa đi đâu?”

Từ Giai chớp mắt, nghẹn ngào: “Tôi chỉ vào nhà vệ sinh. Lúc ấy Tô Xán cũng ở đó. Cô ấy còn khen hoa tai của tôi đẹp, nói là cũng muốn có một đôi…”

Nghe đến đây, Tô Xán đang đọc kịch bản nhắm nghiền mắt lại.

Cô ta nói linh tinh đến mức không cần soạn kịch bản nữa sao? Tôi khen cái hoa tai quái quỷ đó khi nào chứ?

Lúc mở mắt ra, cô phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình chờ đợi một lời giải thích.
 

Bình Luận (0)
Comment