Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 43

 
Tô Xán thầm nghĩ: Có phải tôi lấy đâu, nhìn tôi làm gì?

Lẽ nào chỉ vì cùng xuất hiện trong nhà vệ sinh là đủ bằng chứng quy tội rồi sao? Chẳng lẽ còn không cho người ta đi vệ sinh?

Cô vẫn nở nụ cười nhạt, nhưng giọng nói đã lạnh như băng: “Tôi không thấy.”

“Nhưng lúc tôi ra khỏi nhà vệ sinh thì mới phát hiện mất hoa tai mà…” Từ Giai sốt ruột, ánh mắt liếc nhìn Tô Xán, thấy cô thần sắc bình tĩnh không hề sốt ruột.

Bỗng nhiên Tô Xán “phụt” một cái, rồi bật ra thành tiếng cười.

Từ Giai cho rằng Tô Xán đang chế giễu mình, tức đến nỗi ngực phập phồng, tay chỉ thẳng vào cô:

“Tôi thấy chính là cô! Vừa rồi trong nhà vệ sinh tôi tháo hoa tai để trên bồn rửa, cô thấy tôi đeo đẹp nên mới trộm đi!”

Giọng cô ta mang theo tiếng nức nở, vì là diễn viên nên dễ dàng khiến người ta đồng cảm.

Huống hồ Từ Giai còn là tiểu thư con nhà giàu, đồ của cô ta đương nhiên không phải hàng rẻ tiền mà ai cũng mua được.

Tô Xán vẫn ngồi trên ghế, thong thả đáp lại: “Cô nói để trên bồn rửa, vậy đã đi tìm kỹ chưa mà đã đổ tội cho tôi?”

“Vu khống cũng nên làm cho giống thật một chút chứ.”

“Cô…” Từ Giai nghẹn họng. Lúc nãy nóng vội đổ tội cho người ta, lại quên mất mình còn chưa kiểm tra trong nhà vệ sinh. 

Nhưng cô ta không lo lắng, chỉ cần lát nữa tìm được trong túi Tô Xán, thì mọi người sẽ nhanh chóng quên hết mấy chi tiết nhỏ này thôi.

Từ Giai đi tượng trưng một vòng quanh nhà vệ sinh, tất nhiên là chẳng tìm được gì.

Cô ta quay lại, nhướng mày nói: “Tôi kiểm tra kỹ rồi, đúng là không có. Cô có dám để mọi người kiểm tra túi của cô không?”

Trong mắt Tô Xán thoáng qua tia lạnh lẽo. 

“Xán Xán, hay là để mọi người xem thử?” Giang Mạc Hiên cũng lên tiếng phụ họa.

Đến đây, Tô Xán đã hoàn toàn nhìn thấu, đúng là nam thần quốc dân, ai tới cũng không từ chối, ôn nhu vô hại, nhưng thực chất lại là một đại hải vương.

海王 (hǎiwáng): trong tiếng lóng Trung Quốc, từ này được dùng để ám chỉ những người "đào hoa", "thả câu" (tán tỉnh) khắp nơi, luôn có nhiều "mối quan hệ" nên được ví như là "vua của biển cả" vì luôn có "cá" (người mà họ thu hút) bám theo.

Họ đang muốn làm cô bẽ mặt trước mọi người. Dù gì túi xách của nữ nghệ sĩ cũng là đồ cá nhân, làm sao có thể tùy tiện để người khác lục xem?

Mọi người xung quanh cũng nửa ngạc nhiên nửa hiếu kỳ, không biết túi Tô Xán có gì trong đó. Lỡ có gì khó nói thật  thì…

“Được thôi, nhưng tôi có một điều kiện.” Không ngờ Tô Xán lại thoải mái đồng ý, khiến Từ Giai hơi sững người. 

Trong một thoáng, cô ta cảm thấy hơi sợ khi nhìn vào mắt Tô Xán, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Từ Giai nhếch môi cười khinh bỉ: “Điều kiện gì?”

Túi cô ta chắc chắn có hoa tai, còn bày đặt đưa ra điều kiện, chẳng khác gì tự dâng đầu cho tôi chặt.

Tô Xán bình thản nói: “Nếu hoa tai ở trong túi tôi, tôi sẽ công khai xin lỗi, thừa nhận mình là kẻ trộm, cũng sẽ bồi thường cho cô gấp ba giá trị thật, coi như đền bù tổn thất tinh thần.”

Từ Giai nghe xong suýt nữa cười thành tiếng.

Cô ta lấy gì để đền? Cái hoa tai đó là hàng đặt riêng cao cấp!

“Cô có chắc mình đủ tiền đền không đấy?” Từ Giai vênh mặt, lườm Tô Xán một cái.

“Chuyện đó không đến lượt cô bận tâm. Nhưng nếu tôi không có…” Tô Xán ngừng lại, nhìn đối phương như đang nhìn kẻ thất bại sắp hết đường chối cãi, ánh mắt đầy khiêu khích:

“…Thì cô phải công khai xin lỗi vì đã vu oan cho tôi. Tôi cũng không cần ba lần giá trị chiếc hoa tai, cô chỉ cần đưa tôi đôi hoa tai đó là được.”

Tô Xán đã nhận ra, chiếc hoa tai đó đúng là loại ruby huyết bồ câu hàng thật, nếu đưa lên sàn đấu giá quốc tế cũng dư sức bán được giá cao. Mà một món đồ cao cấp thế này, ở trong tay người như Từ Giai, quả thật đáng tiếc.

“Được thôi!” Từ Giai nhếch mày, không do dự đồng ý. Trong mắt cô ta, chắc chắn chiếc hoa tai kia đang nằm trong túi Tô Xán.

Mọi người xung quanh đều hóng hớt, dù không nói gì nhưng ánh mắt đều dán chặt vào diễn biến.

Đạo diễn Vu Kiếm là người công bằng, đã thấy hai bên tự thỏa thuận rõ ràng, ông cũng không can thiệp gì thêm.

Tô Xán quay lại chỗ, gọi tổ đạo cụ mang tới một cái bàn lớn. Cô lần lượt lấy toàn bộ đồ trong túi ra bày lên bàn.

Điều khiến mọi người bất ngờ là: ngoài cốc giữ nhiệt, bình nước, điện thoại, kịch bản, bút, thì còn lại toàn là đồ ăn vặt!

Bánh quy, kẹo dẻo, snack, sô-cô-la… đủ loại, bày thành một bàn lớn.

Tô Xán sắp xếp gọn gàng từng món, thậm chí cả túi đựng đồ ăn cũng để lên.

“Đống đồ ăn này vốn định chia cho mọi người sau buổi quay hôm nay. Giờ mọi người thích món nào thì cứ lấy nhé.” Cô cười nhẹ, giọng điềm đạm.

Sau đó, cô đi thay trang phục, cởi bỏ bộ đồ cổ trang, thay bằng áo thun trắng và quần short thể thao đơn giản, nhẹ nhàng mà mát mẻ.

Mọi người không tìm thấy hoa tai trong đống đồ, liền ùa lên chia nhau đồ ăn vặt, cảm ơn rối rít.

Tô Xán quay lại, nhìn đối diện với Từ Giai, ánh mắt sắc sảo, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần châm biếm: “Giờ cô còn gì để nói không? Hay là cô cũng nên kiểm tra lại túi mình đi?”

Mọi người chưa đi hết, lại lập tức quay về hóng tiếp phần sau.

Từ Giai mặt xanh như tàu lá, không tin nổi: Hoa tai không ở trong túi Tô Xán ư? Nhưng chắc chắn nó cũng không thể nằm trong túi cô ta được.

Cô ta hơi chột dạ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Cầm túi xách mình lên, mở rộng miệng túi, rồi đổ sạch mọi thứ lên bàn.

Mỹ phẩm, son phấn lăn lóc khắp nơi, và giữa đó, lấp lánh dưới ánh sáng, chính là chiếc hoa tai đỏ rực!

Ánh sáng từ viên hồng ngọc như một nhát dao đâm thẳng vào tim Từ Giai.

Cô ta sững người. Rõ ràng đã bảo trợ lý lén bỏ vào túi Tô Xán rồi mà, sao lại quay về túi mình?!

Tô Xán mỉm cười, giọng như đùa: “Hy vọng cô giữ lời.”

Nói xong, cô bình thản trở lại ghế, tiếp tục đọc kịch bản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Vu Kiếm thấy mọi chuyện đã ngã ngũ, liền vỗ tay cho giải tán.

Dù không nói gì thêm, nhưng ông vẫn không hài lòng, phim trường của ông không chấp nhận kiểu lục đục nội bộ thế này. 

Nhưng ông cũng không có cách nào ngăn được người ta truyền mấy chuyện này lên mạng.

Từ Giai vẫn giữ lời, đôi hoa tai ruby huyết bồ câu được trợ lý mang tới giao tận tay Tô Xán.

Còn cô ta thì vừa khóc vừa nhào vào lòng Giang Mạc Hiên kể lể, được anh ta nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành. Nhưng ánh mắt của Giang Mạc Hiên vẫn liên tục lướt sang Tô Xán, có mấy lần định lên tiếng gọi cô, lại bị tiếng khóc của Từ Giai chặn lại.

Mất mặt thế này, Từ Giai không còn mặt mũi nào ở lại đoàn phim. Vừa hay, cảnh quay của cô ta cũng hoàn thành, không chờ đến tiệc mừng công, cô ta đã vội vã rời đi.

Buổi tối, Tiểu Túc vừa cắt trái cây đặt lên bàn, vừa cảm thán:

“Chị Xán, chị siêu quá l! Sao chị biết được Từ Giai sẽ đổ oan cho chị vậy?”

Tô Xán cười nhẹ, cầm trái nho lên bỏ vào miệng, đáp: “Chị không chắc chắn, nhưng với loại người xảo quyệt như cô ta, vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu cô ta không giở trò bỏ hoa tai vào túi chị, thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra rồi.”

Thì ra, trước đó Tô Xán đã dặn Tiểu Túc lặng lẽ quan sát mọi hành động của Từ Giai.

Khi thấy trợ lý của Từ Giai lén bỏ hoa tai vào túi Tô Xán, Tiểu Túc liền nhân lúc mọi người không chú ý, lại bí mật cho hoa tai trở về túi của Từ Giai.

Tô Xán nâng chiếc hoa tai hồng ngọc lên ngắm nghía, trong lòng thầm nghĩ: Cuộc sống ấy mà, nước đến thì đắp đê, binh tới thì chống lại.

Nhưng cuối cùng, chuyện này vẫn bị truyền lên mạng.
 

Bình Luận (0)
Comment