Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 44

 
Tô Xán mở điện thoại ra xem, là một bài đăng từ tài khoản ẩn danh tự xưng là người trong đoàn phim, tiết lộ chuyện hôm nay xảy ra tại phim trường.

Những gì được viết khá trùng khớp với sự thật.

Cô đoán chắc là do một người thích hóng chuyện trong đoàn tung ra.

Tô Xán lướt xuống phần bình luận, mỉm cười nhẹ.

[Con gái tui giỏi ghê, còn mang đồ ăn vặt cho đoàn phim nữa!]
[Nhỏ kia bớt làm màu đi, là do Xán Xán của tụi tui quá xinh nên mới bị ghen ghét đấy!]
[Mong mọi người hãy chú ý đến bộ phim hơn và cả diễn xuất của Tô Xán nữa, cảm ơn!]

Tô Xán đọc một lúc, thấy bình luận hầu hết đều mang tính ủng hộ, nên không đọc tiếp mà thong thả ăn trái cây.

“Alô, chị Doanh.” Cô vừa nhìn kịch bản, vừa nghe điện thoại từ quản lý Hàn Tinh Doanh.

“…Vâng, em biết rồi.”

Sau khi gác máy, Tô Xán mới biết ngày mai là buổi dạ tiệc do WERT, một thương hiệu trang sức cao cấp tổ chức, quy tụ rất nhiều ngôi sao lớn và giới doanh nhân nổi tiếng.

Không ngờ cô cũng nhận được thiệp mời.

Chị Doanh đã xin nghỉ phép với đạo diễn Vu Kiếm giúp cô xong xuôi rồi, dù sao Giang Mạc Hiên cũng sẽ tham dự sự kiện này.

Chuyện duy nhất cần lo là hiện tại cô vẫn chưa có váy phù hợp. Chị Doanh dặn sáng mai sẽ có người tới trang điểm.

Tô Xán duỗi lưng, đứng dậy bước vào phòng tắm. Lúc này, việc duy nhất cô có thể làm là ngâm nước nóng thật thư giãn, đắp mặt nạ dưỡng da để mai lên đồ cho đẹp.

Tô Xán vừa nằm xuống giường, còn chưa vào giấc thì màn hình điện thoại sáng lên. Ánh sáng chói vào mắt làm cô nheo lại, mò tay nhấn vào xem.

Là tin nhắn từ Hạ Cẩm Ngôn, chỉ ngắn gọn ba chữ: “Chúc ngủ ngon.”

Tô Xán mệt đến mức không kịp trả lời, tay còn cầm điện thoại mà mắt đã thiếp đi.

Cô bị đánh thức bởi tiếng điện thoại đang reo không ngừng, mắt vẫn chưa mở nổi, cô theo bản năng nhấn nghe máy.

Giọng của Hàn Tinh Doanh vang lên từ đầu bên kia: “Chị vừa bị tai nạn xe, may là không sao cả, nhưng giờ chị không qua được. Em đừng lo, chắc đến tối sẽ giải quyết xong.”

Ban đầu nghe thấy tai nạn, Tô Xán hơi lo, nhưng nghe chị ấy nói không sao thì cũng yên tâm phần nào.

“Vâng, chị cẩn thận nhé, bên em không vội.”

Gác máy xong, nghĩ đến việc vẫn còn nhiều thời gian, Tô Xán lại rúc vào chăn tiếp tục ngủ nướng.

Bấy lâu nay quay phim quá mệt, hiếm khi được nghỉ, lần này phải ngủ bù cho bằng hết.

Không ngờ, giấc ngủ ấy lại kéo dài đến tận chiều.

Tô Xán ngủ một giấc sâu, cảm giác như đã nạp đầy lại năng lượng bị tiêu hao suốt thời gian qua.

Tỉnh dậy rửa mặt xong, nhìn mình trong gương, cô đột nhiên nhớ ra, đến giờ mà chị Doanh vẫn chưa gọi lại.

Vừa định lấy điện thoại gọi thì chuông điện thoại vang lên.

“Xán Xán, chị bên này còn chưa xử lý xong. Em cứ nhờ chuyên viên trang điểm cho nhé.”

Tô Xán còn chưa kịp mở lời, đã nghe giọng chị Doanh nói tiếp, tốc độ nhanh đến mức không xen được vào: “Trước mắt em cứ mặc váy mình mang theo tới tiệc. Váy chị sẽ gửi thẳng đến đó luôn.”

“Vâng, chị cứ yên tâm. Em lo được. Chị nhớ cẩn thận nhé.”

Hàn Tinh Doanh nghe cô nói thế thì vẫn hơi lo, nghĩ tới việc hiện giờ chỉ có Tiểu Túc ở cạnh Tô Xán, trong lòng lại càng bất an.

Chắc phải nhờ Diệp Hinh đi theo mới được, con bé đó vẫn đáng tin hơn.

Tô Xán cúp máy rồi vội vàng vào phòng tắm, tranh thủ xử lý mọi thứ nhanh gọn.

Váy cô mang theo tuy khá đẹp nhưng không hợp với buổi dạ tiệc. Lỡ chị Doanh không kịp gửi váy tới thì phải làm sao?

Lúc này, cô sực nhớ trong xe riêng có hai bộ váy do Hạ Cẩm Ngôn chuẩn bị. Hôm trước có nhìn thấy nhưng chưa kịp thử.

Cô mở cửa định ra xe thì bắt gặp Tiểu Túc đang đứng bên ngoài thở hổn hển, tay cầm một chiếc hộp lớn.

“Chị Xán! Đây là đồ Hạ tổng gửi cho chị!” Tiểu Túc vui mừng nói, “Anh ấy để ở quầy lễ tân, gọi em xuống lấy!”

Tô Xán còn đang ngạc nhiên nhìn cái hộp thì Tiểu Túc đã kéo cô vào trong: “Chị mau mở ra xem đi!”

Tô Xán nhìn cô bé bên cạnh còn phấn khích hơn cả mình, trong lòng thầm nghĩ sao Hạ Cẩm Ngôn lại gửi đồ cho mình?

Cô tò mò mở hộp, hộp có ba tầng được đóng gói cầu kỳ.

Tầng trên cùng là một bộ trang sức hình hoa nhài Tây, cánh hoa rũ xuống tự nhiên, chính giữa hoa là một viên kim cương lấp lánh được chế tác vô cùng tinh xảo, rõ ràng không phải hàng thường.

Tầng giữa là một chiếc váy trắng, còn tầng dưới cùng là một đôi giày cao gót đồng bộ với chiếc váy.

“Hạ tổng sao lại biết chị sẽ dự tiệc mà gửi đồ nhỉ?” Tiểu Túc tò mò hỏi, thấy Tô Xán cầm váy mà vẫn chưa phản ứng gì.

“Chắc là có danh sách khách mời.”

So với việc Hạ Cẩm Ngôn biết cô đi tiệc, Tô Xán còn tò mò hơn anh ta làm sao biết được số đo của mình chứ?

Nghĩ vậy cô liền thử, ai ngờ chiếc váy trắng đính đá vừa như in.

Váy ôm sát người càng tôn lên dáng, khiến khí chất vốn thanh nhã của cô càng trở nên cao quý, yêu kiều. Dưới ánh đèn, những viên kim cương nhỏ li ti lấp lánh như ánh sao, tô điểm rực rỡ.

Cô thử luôn cả giày, cũng vừa khít và êm ái.

Tên này… sao biết rõ dữ vậy, Tô Xán thầm nghi hoặc.

Sau khi nhờ chuyên viên trang điểm xong, cô lập tức lên đường.

Buổi tiệc được tổ chức tại một biệt thự xa hoa.

WERT là thương hiệu trang sức mới nổi vài năm gần đây, phát triển cực nhanh. Rất nhiều minh tinh và đại gia đều đeo trang sức của hãng này.

Điểm độc đáo là phương châm thiết kế: “Trang sức dành riêng cho bạn”, cả quá trình đều lấy khách hàng làm trung tâm, đội ngũ chuyên gia sẽ phân tích tính cách, ngoại hình, trải nghiệm của khách hàng để tạo ra sản phẩm độc nhất vô nhị cho họ.

Phong cách này nhanh chóng gây sốt trong giới giải trí và thượng lưu.

Dù WERT ngày càng nổi tiếng, nhưng đến nay vẫn chưa có ai từng gặp ông chủ đứng sau thương hiệu này.

Tô Xán vừa bước xuống xe, đang đi về phía biệt thự thì tình cờ chạm mặt Từ Giai ngay trước cửa.

Ánh mắt Từ Giai trừng to đến mức không thể to hơn, cô ta không ngờ Tô Xán lại lộng lẫy đến thế.

Một chiếc váy trắng trễ vai, để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Dưới ánh đèn, hàng trăm viên kim cương nhỏ khảm trên váy lấp lánh như dải ngân hà, như thể cả bầu trời sao đều hội tụ trên thân váy.

Cô không đeo bất kỳ món trang sức nào, tóc búi cao thanh lịch, vài sợi lưa thưa rủ xuống hai bên trán tôn lên nét dịu dàng và khí chất thanh cao.

Không cần trang sức cầu kỳ, cũng chẳng cần phô trương, dù đơn giản nhưng lại khiến cô càng thêm nổi bật.

Từ Giai nhìn đến sững người, chẳng thốt nên lời.

Cuối cùng cũng cố cười gượng một câu: “Bộ váy này tuy hợp với cô, nhưng chắc là nhà thiết kế sẽ thấy đau lòng lắm đấy!”

Tô Xán nghe ra ẩn ý mỉa mai trong câu nói ấy, nhưng chẳng hề giận dữ, chỉ nhàn nhã đáp:

“Tôi cũng nghĩ mình mặc không đẹp, nhưng biết làm sao bây giờ, nó lại đang ở trên người tôi rồi.”

Nói xong, cô thản nhiên bước qua Từ Giai, tiến thẳng vào biệt thự, để lại đối phương đứng đó mặt trắng bệch.
 

Bình Luận (0)
Comment