Từ Giai liếc nhìn bộ váy trên người mình, tuy là lễ phục đặt may thủ công, nhưng so với chiếc váy mà Tô Xán đang mặc, lập tức trở nên lu mờ.
Cô ta dõi theo bóng lưng Tô Xán đang bước vào biệt thự, trong lòng đầy khó chịu.
Mình đường đường là tiểu thư con nhà giàu, muốn gì có nấy, sao lại bị con gà quê như cô ta lấn át?
Cô ta từng đọc tin tức về hai chị em nhà họ Tô, khẽ cười lạnh: Tô Thanh đúng là vô dụng, đến cả loại phụ nữ như thế cũng không trị được.
Vậy thì để mình thay cô ta dạy dỗ đứa em gái vô phép tắc, không biết trời cao đất dày kia một bài học!
Bữa tiệc của WERT được tổ chức tại một biệt thự nằm giữa rừng núi yên tĩnh.
Tô Xán vừa bước vào sảnh chính, bên trong đã có không ít khách khứa đang trò chuyện. Kể từ sau khi xuyên sách, cô chỉ quen vài người là khách mời của show Tình Yêu Đang Diễn Ra ra và đoàn phim Phong Vũ Dục Lai.
Cô đảo mắt nhìn quanh, toàn là những gương mặt xa lạ. Không quen ai, cô bèn cầm một ly martini rồi tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống ghế sofa ở góc phòng.
Nhưng khoảnh khắc cô bước vào, cả khán phòng như sáng bừng lên.
Chiếc váy lấp lánh ánh kim cương trên người cô tựa như ánh sao rơi, thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng lạ thay, bộ váy dù nổi bật, lại chẳng hề lấn át chủ nhân.
Tô Xán với gương mặt thanh tú diễm lệ, làn da trắng ngần không tì vết, ngũ quan hoàn hảo tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt hoa đào ướt át kia, chỉ khẽ liếc thôi đã khiến người ta như bị câu hồn đoạt vía.
Ánh nhìn của mọi người đều không tự chủ được mà dừng lại nơi cô gái ấy, không ai dám tiến tới bắt chuyện, nhưng cũng chẳng ai dời nổi mắt.
Dù sao scandal trước đó vẫn còn ầm ĩ, chẳng ai dám dây vào cô cả.
Đúng lúc ấy, một giọng nói vui vẻ vang lên phá vỡ không khí ngột ngạt:
“Xán Xán! Chị đến rồi à!”
Tô Xán quay đầu lại, bất ngờ thấy Lâm Hiểu Hiểu đang tiến lại gần, ánh mắt cô chợt sáng lên.
Hôm nay Hiểu Hiểu khác hẳn phong cách thường ngày. Cô diện chiếc đầm dạ hội xanh đậm với phần váy chuyển sắc đầy tinh tế, trên bề mặt lấp lánh ánh sáng như sao trời.
Mái tóc uốn xoăn sóng lớn càng làm cô thêm trưởng thành quyến rũ, phần lưng váy được thiết kế hở táo bạo, vừa gợi cảm vừa thanh nhã.
“Hôm nay em xinh quá!” Tô Xán cười tươi, vui mừng khen.
Từ lúc cùng ghi hình Tình Yêu Đang Diễn Ra, hai người đã thân thiết như chị em, thường xuyên liên lạc, nay gặp lại tất nhiên là vui mừng.
Cô chợt nhớ ra, Lâm Hiểu Hiểu từng nói bản thân là nhà thiết kế, giờ thấy cô ấy ở đây cũng không có gì bất ngờ.
“Thật ra em vẫn chưa quen mặc mấy cái váy thế này đâu, nhưng ba bảo hôm nay quan trọng nên đành phải mặc thôi…” Lâm Hiểu Hiểu nhăn mặt bất đắc dĩ, kéo nhẹ váy.
“Bác trai nói đúng đấy. Dù sao cũng là dạ tiệc trang sức lớn như thế này mà.” Tô Xán nhìn quanh, phát hiện khách mời ngày càng đông hơn.
Đúng lúc đó, Lâm Hiểu Hiểu chợt nói: “Em đã bảo chiếc váy này hợp với chị mà.”
Do tiếng ồn bất ngờ trong đám đông, Tô Xán không nghe rõ, liền hỏi lại:
“Em nói gì cơ?”
Hiểu Hiểu lắc đầu cười, không trả lời mà nói: “Không có gì, em đi một chút rồi quay lại nhé.”
Nói rồi cô rời đi. Tô Xán hơi buồn chán, liền quay đầu nhìn về phía đám đông đang náo nhiệt.
Thì ra thương hiệu WERT đang trưng bày một số thiết kế trang sức mới nhất, tất cả được đặt trong tủ kính sáng choang.
Điều đặc biệt là những món này không dành riêng cho cá nhân nào, mà chỉ thể hiện ý tưởng và cảm hứng của nhà thiết kế.
Tô Xán tò mò bước lại gần xem, càng nhìn càng kinh ngạc.
Trang sức được thiết kế đơn giản nhưng thanh nhã, lại toát lên vẻ cao quý sang trọng.
Ánh mắt cô dừng lại ở một chiếc trâm hình con bướm, đôi cánh được chế tác từ xà cừ thiên nhiên, thân bướm gắn một viên ngọc ốc biển nước sâu vô cùng hiếm thấy, bên ngoài viền thêm một vòng sapphire xanh biếc.
Dưới ánh đèn, con bướm trông như sắp vỗ cánh bay đi, sống động như thật.
Tô Xán chợt thấy món đồ này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ đã thấy nó ở đâu.
Đúng lúc ấy, Lâm Hiểu Hiểu quay lại, Tô Xán định kéo cô ấy tới xem món trang sức đặc biệt này thì đã thấy cô bước lên phía trước.
Khi tất cả còn đang thắc mắc về những thiết kế tuyệt đẹp kia, Lâm Hiểu Hiểu cất giọng bình tĩnh: “Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế trang sức, Lâm Hiểu Hiểu.”
Câu nói vừa dứt, Tô Xán ngơ ngác nhìn cô, mắt mở to vì kinh ngạc.
Lâm Hiểu Hiểu quay sang cô, nháy mắt nghịch ngợm như kiểu: Bất ngờ chưa?
“Trước mặt các vị là món trang sức có tên là Khúc Ca Biển Trời và nguồn cảm hứng là từ chị Tô Xán.”
Lời vừa thốt ra, cả khán phòng xôn xao. Liên quan tới cô ấy ư?
Thấy mọi người sửng sốt, Lâm Hiểu Hiểu tiếp lời:
“Tôi từng tham gia một chương trình cùng chị Tô Xán, có một đoạn quay được thực hiện tại đảo Thành Trúc.”
Vừa dứt câu, màn hình lớn bất ngờ bật sáng, phát cảnh Tô Xán một mình dạo bước bên bờ biển, mái tóc tung bay trong gió, ánh hoàng hôn phía sau như nhuộm cả khung hình bằng sắc cam dịu dàng.
Cô khẽ đưa tay vén tóc, mỉm cười với ống kính, hình ảnh ấy dịu dàng, trong trẻo, đầy tự do.
Tô Xán bối rối nhìn đoạn video đang phát, cuối cùng cũng nhớ ra là ngày cô và Hạ Cẩm Ngôn cùng tới bờ biển quay ngoại cảnh.
Giọng Lâm Hiểu Hiểu lại vang lên, kéo ánh mắt mọi người trở về:
“Trong lòng tôi, chị Tô Xán giống như một con bướm kiên cường, không sợ gió, không sợ bão, dám tung cánh giữa trời biển mênh mông.”
“Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà tính cách mạnh mẽ lại càng khiến tôi cảm kích.”
“Đây chính là ý nghĩa của món trang sức này, tôi hy vọng mọi người phụ nữ trên thế giới đều có thể dũng cảm sống là chính mình, không sợ bất cứ điều gì.”
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, kéo dài không dứt.
Sau đó, Lâm Hiểu Hiểu tiếp tục giới thiệu đến các thiết kế khác.
Tô Xán lại lặng lẽ trở về chiếc ghế sofa ở góc phòng, trong lòng vẫn chưa hết kinh ngạc, thì ra Hiểu Hiểu là nhà thiết kế của WERT.
Không chỉ vậy, tất cả những món trang sức được trưng bày hôm nay đều là tác phẩm của cô ấy. Điều đó có nghĩa vị trí của Lâm Hiểu Hiểu ở WERT cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể là người mà hãng đang push để làm tên tuổi.
Đúng lúc đó, Tô Xán lờ mờ nghe thấy vài tiếng thì thầm sau lưng:
“Cô ta thật biết cách quyến rũ người, mọi người đều vây quanh cô ta hết.”
“Tôi nghe nói Tô Thanh ra nước ngoài cũng là vì cô em gái này đó.”
“Nhìn cái mặt là biết kiểu hồ ly tinh!”
Tô Xán khẽ liếc mắt, bĩu môi, lười đôi co với mấy lời rẻ tiền thế này.
Sau khi Lâm Hiểu Hiểu kết thúc phần trình bày, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Cô kéo Tô Xán từ ghế lên, đưa cô vào khu tiệc chính.
Sảnh tiệc kiểu phương Tây được bày biện lộng lẫy như một khu vườn thu nhỏ. Hai dãy bàn dài được xếp song song bên trái, còn bên phải là khu vực tiệc ngọt tự phục vụ với đầy đủ bánh trái, đồ uống.
Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi, thì ông chủ thực sự của WERT cũng xuất hiện.
Tô Xán ngước lên nhìn, là một người đàn ông trung niên, gương mặt trông quen quen.
Cô cau mày, mình đã gặp người này ở đâu rồi thì phải?