“Hoan nghênh quý vị đã đến tham dự buổi dạ tiệc trang sức cao cấp của WERT. Tôi là Lâm Phong, tổng giám đốc thương hiệu WERT.”
“Sau bữa tối, chúng tôi đã chuẩn bị phần tư vấn riêng cho từng vị khách. Nếu ai có hứng thú, có thể đến thử trang sức cao cấp được thiết kế theo yêu cầu.”
Người đàn ông đứng trên sân khấu đưa mắt nhìn quanh, nụ cười ôn hòa:
“Tất nhiên, nếu không thích, quý vị cũng có thể dạo bước ngắm cảnh đêm, nơi đây về đêm thực sự rất đẹp.”
“Tôi không làm phiền thêm nữa, chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp khán phòng. Lúc này, Tô Xán cũng hiểu ra tại sao gương mặt ấy lại quen đến vậy.
Cô ngơ ngác quay sang nhìn Lâm Hiểu Hiểu bên cạnh: Rõ ràng là bản sao của người đàn ông kia!
Tô Xán giơ tay chỉ về phía sân khấu, rồi lại chỉ sang Lâm Hiểu Hiểu, há miệng định nói gì đó nhưng nhất thời nghẹn lời.
Lâm Hiểu Hiểu nhanh tay kéo tay cô xuống, khẽ “suỵt” một tiếng, ra hiệu giữ im lặng.
Cô ghé sát tai Tô Xán, nhỏ giọng: “Không sai đâu, đó là ba em. Nhưng em chưa muốn để người khác biết chuyện này.”
Tô Xán quay sang nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, giơ ngón cái tỏ ý bái phục, nhìn hai người giống nhau như đúc, giấu sao nổi chứ!
Ánh mắt cô lại quay về phía người đàn ông trên sân khấu, cảm giác quen thuộc ấy vẫn chưa dứt: Hình như mình đã gặp ông ấy ở đâu đó... nhưng là ở đâu nhỉ?
Sau bữa tiệc, Lâm Hiểu Hiểu bị quản gia gọi đi. Trước khi rời đi còn quay đầu thì thầm với Tô Xán:
“Chắc là ba em gọi, chị cứ đi dạo một vòng, em sẽ quay lại liền.”
“Được.” Tô Xán gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lâm Hiểu Hiểu rời đi, rồi cũng rảo bước ra khỏi sảnh tiệc, đi dạo trong khu vườn phía sau biệt thự.
Biệt thự này quả đúng là xa hoa, diện tích rộng lớn. Về đêm, cảnh sắc lung linh như trong tranh.
Tô Xán chậm rãi băng qua vườn hoa, theo lối mòn lát đá đi dọc khuôn viên rồi tới khu hồ bơi. Khu vực này cũng được chuẩn bị sẵn trái cây, bánh ngọt và đèn trang trí lung linh.
Dù đã ăn no trong bữa chính, nhưng khi nhìn thấy những chiếc bánh xinh xắn, tinh tế được sắp xếp bắt mắt, Tô Xán không kiềm được, cô bước đến chọn một miếng bánh nhỏ xinh.
Ngay lúc ấy, cô phát hiện bên cạnh bàn bánh có một ông lão đang ngồi.
Đây chẳng phải là...
Tô Xán khựng lại một chút, người đàn ông này chính là cụ già hôm trước bị người ta vu oan sau vụ va chạm xe!
“Ông cũng đến đây sao? Muộn thế này rồi mà ông vẫn ngồi ngoài gió dễ cảm lạnh lắm đó.” Tô Xán vừa ngồi xuống cạnh ông, vừa dịu dàng nói, giọng nói ấm áp khiến ông cụ cảm động rõ rệt.
Không hiểu vì sao, dù khuôn mặt cụ vẫn nở nụ cười hiền hậu, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự xúc động lạ thường tựa như đang rưng rưng.
“Phải rồi, cháu…” Ông cụ vừa định mở lời thì…
Một giọng nói the thé xen vào, cắt ngang lời ông.
Tô Xán ngẩng đầu nhìn là Từ Giai?! Biệt thự lớn thế này mà cũng đụng trúng cô ta?!
“Ồ, chẳng phải nữ chính của chúng ta sao? Không đi xem trang sức cao cấp à?” Giọng điệu cô ta đầy khiêu khích, lối trang điểm đậm càng khiến vẻ mặt thêm chua ngoa.
Tô Xán đang định mở miệng thì bị Từ Giai cắt lời:
“Mà phải rồi, mấy món trang sức đó đều là hàng cao cấp thiết kế riêng, e là cô còn không mua nổi lấy một cái nhẫn.”
Lời này Tô Xán không thể phủ nhận. Quả thật hiện tại cô không có khả năng mua.
Cô không nói gì, không phản bác, cũng không lùi bước, ai ngờ Từ Giai lại càng được đà lấn tới:
“Còn mấy chuyện lấy cô làm cảm hứng thiết kế trang sức nữa chứ! Hừ, cái con nhỏ Lâm Hiểu Hiểu kia chắc cũng chỉ là đồ tạp nham.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tô Xán chợt lạnh hẳn.
“Cô Từ, mong cô cẩn trọng lời nói.” Giọng cô không to nhưng mang đầy áp lực, khiến người đối diện theo bản năng rụt lại.
Từ Giai giật mình lùi một bước: Sao khí thế của cô ta lai đột nhiên lớn vậy?
Nhưng Từ Giai vẫn gượng chống chế, khoanh tay trước ngực: “Sao nào, tôi nói sai chỗ nào à?” Cô ta hậm hực đáp trả.
Tô Xán không đổi sắc, nhưng ánh mắt rõ ràng trầm xuống.
Từ Giai thấy thế lại càng đắc ý: “Sao thế? Bị chọc trúng điểm yếu rồi à?”
Nói rồi cô ta vươn tay định đẩy Tô Xán một cái.
Nhưng Tô Xán như đoán trước được, cô nhẹ nhàng nghiêng người tránh, khiến Từ Giai mất đà ngã thẳng xuống hồ bơi.
“Á!”
Tô Xán đứng trên bờ nhìn cô ta chật vật dưới nước suýt bật cười. Một vài nhân viên phục vụ hoảng hốt nhảy xuống kéo Từ Giai lên.
Cô ta ướt như chuột lột, được quấn tạm trong khăn tắm, đầu tóc rối bù, lớp trang điểm lem nhem trông thảm hại vô cùng.
Tức giận đến phát điên, cô ta chỉ tay về phía Tô Xán: “Cô... cô dám đẩy tôi xuống à?!”
Tô Xán còn chưa lên tiếng thì ông lão bên cạnh đã chậm rãi nói, giọng đều đều:
“Tôi thấy rõ ràng là cô tự ngã xuống. Cô gái trẻ sao lại ăn nói hàm hồ như vậy?”
Nghe có người đứng về phía Tô Xán, mà lại là một ông già, Từ Giai lập tức bùng nổ: “Ông là ai? Ông già lẩm cẩm nhìn nhầm còn dám bênh cô ta?!”
Sắc mặt ông lão vẫn ôn hòa, chỉ hơi nhíu mày.
“Tôi khuyên cô nên đi thay đồ trước đã, không thì cảm lạnh đấy.”
Ngừng một nhịp, ông chỉ về phía góc tường, giọng bỗng chậm rãi mà đầy sức nặng:
“À mà cô cũng nên biết ở đây có nhiều camera giám sát lắm. Nếu cần, tôi không ngại phát đoạn vừa rồi lên màn hình lớn cho mọi người cùng xem đâu.”
Nghe đến đây, Từ Giai lập tức tái mặt.
Cô ta lén liếc sang camera rồi lại nhìn sang ông cụ, ánh mắt người này tuy điềm tĩnh nhưng đầy uy nghi.
Lửa giận trong lòng chưa nguôi, nhưng cô ta cũng hiểu, nếu bị phơi bày trước công chúng, e là tổn hại sẽ càng lớn.
Cắn răng nuốt hận, Từ Giai hậm hực rời đi: Chẳng sao, vẫn còn nhiều cơ hội trả thù!
Tô Xán nhìn theo bóng Từ Giai khuất dần, lúc này mới quay sang cảm kích nhìn ông lão:
“Cháu cảm ơn ông!”
Ông lão lúc này mới từ tốn gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô, giọng khẽ run:
“Cô gái trẻ cho ta hỏi… mẹ cháu là ai? Giờ bà ấy ở đâu?”
Tô Xán ngẩn người. Cô vội lục tìm ký ức nguyên tác, nhớ mình có đặt tên cho mẹ nguyên chủ là Lâm Tử Tố, nhưng chưa từng viết về thân thế hay nghề nghiệp của bà.
Cô đành thành thật đáp: “Mẹ cháu tên là Lâm Tử Tố, cụ thể làm gì thì cháu không rõ. Bà mất khi cháu còn rất nhỏ.”
Ông lão nghe xong, toàn thân run lên, nước mắt rưng rưng, vẻ mặt không chỉ là xúc động, mà là đau lòng đến tột cùng.
Tô Xán nhìn mà nhất thời không hiểu chuyện gì. Cô nhẹ nhàng dìu ông ngồi xuống, đợi ông bình tâm lại mới tiếp lời:
“Cháu sống cũng ổn ạ. Dù không sung túc, nhưng coi như cũng có chỗ dung thân.”
Nói đến đây, cô khẽ cụp mắt, cuộc đời nguyên chủ từng đầy rẫy bất hạnh, nhưng từ khi cô xuyên vào, mọi thứ đã khác.
Ông cụ nắm lấy tay cô, xúc động đến run rẩy, vừa định nói gì đó thì một nhân viên phục vụ bước đến, cúi người lễ phép: “Lão gia, tiệc khiêu vũ bắt đầu rồi ạ.”
Ông cụ hít một hơi sâu, nhìn Tô Xán mỉm cười:
“Đi thôi, chúng ta vào trong.”