Tô Xán nhìn hai người trước mặt đang diễn trò, trong lòng chỉ thấy buồn nôn. Cô đâu có nói là không đền, cứ làm như cô định bỏ chạy không bằng. Nhìn cảnh này, dạ dày cô cũng lộn nhào.
Tô Xán dời mắt, định lấy điện thoại gọi cho quản lý Hàn đến giúp mình xử lý hoặc có thể trực tiếp nói chuyện với tổng giám đốc WERT.
Dù sao nếu ông ấy là ba của Lâm Hiểu Hiểu, thì nhờ Hiểu Hiểu nói giúp vài lời, có khi còn được “giảm giá” đôi chút.
Tô Xán đang bấm số thì giọng một người đàn ông vang lên:
“Có chuyện gì thế?”
Mọi người nghe tiếng, vội tách ra thành một lối nhỏ. Người bước tới không ai khác chính là Lâm Phong, tổng giám đốc của WERT.
Tô Xán nhìn ông, lập tức đứng thẳng, thành thật khai báo:
“Là tôi vô ý làm đổ tháp rượu, chiếc bình hoa cũng bị vỡ. Tôi sẽ bồi thường đầy đủ… Tôi đang gọi cho quản lý đến để xử lý.”
Lâm Phong nghe xong, trên mặt hiện lên nụ cười hiền hòa, ông nhẹ nhàng đưa tay chạm lên điện thoại cô, giọng dịu dàng:
“Không sao cả, không cần đền đâu, đừng để trong lòng.”
Lời vừa dứt, cả hội trường như nín lặng, mọi ánh mắt đều mở to kinh ngạc.
Tô Xán cũng thấy khó hiểu. Cho dù WERT có giàu đến đâu, không lẽ cũng không cần tiền? Hay là Lâm Hiểu Hiểu đã nói trước với ông?
Nhưng Hiểu Hiểu đâu có mặt ở đây!
Tô Xán chưa nghĩ ra được lý do gì thì Lâm Phong lại lặp lại một lần nữa:
“Thật đấy, không cần đền.”
“Dựa vào đâu?!” Từ Giai không cam lòng, bật ra giọng bất mãn: “Tại sao cô ta làm vỡ mà không cần đền?!”
Lâm Phong quay đầu lại, ánh mắt vừa nhìn sang Từ Giai, gương mặt đang tươi cười lập tức sa sầm, từng chữ nhấn mạnh:
“Tôi nói không cần là không cần. Chẳng lẽ tôi còn cần cô Từ dạy tôi quyết định?”
Khoác lên người một bộ âu phục đen cao cấp được cắt may thủ công, khí chất đĩnh đạc, Lâm Phong nhìn qua có vẻ thân thiện, lúc này lại khiến người đối diện thấy áp lực ngút trời.
Từ Giai bị khí thế ấy ép đến nghẹn lời, câu định nói ra bị chặn ngay trong cổ họng.
Lâm Phong giơ tay ra hiệu, lập tức có người đến dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất.
Mọi người chỉ biết nhìn nhau líu lưỡi, không hổ là WERT, đẳng cấp đến mức một chiếc bình cổ trị giá hàng chục triệu bị đập vỡ mà không nhíu mày một cái.
Đám đông vừa nín thở xong thì một người phụ nữ vừa bị rượu champagne dội ướt nhẹp, đứng bên cạnh lườm Tô Xán đầy căm tức:
“Tôi thấy không đơn giản chỉ là làm vỡ đồ, hay là cô ta có gì đó với tổng giám đốc? Không thì sao lại ngài lại bênh cô ta đến thế?”
Câu nói vừa rơi xuống, không khí như ngừng lại.
Tô Xán siết chặt tay. Cô từng bị bôi nhọ trên mạng, nhưng bị người ta nói trắng trợn ngay trước mặt thế này thì là lần đầu tiên.
Lâm Phong nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Ánh mắt sắc bén như dao chuẩn bị đáp trả thì một giọng nói già nua nhưng đầy uy lực vang lên từ xa:
“Tôi nhớ cháu là cháu gái ông Từ đúng không? Ăn nói không chứng cớ như thế, cháu không sợ ông nội cháu biết sẽ dạy dỗ cháu à?”
Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại, một ông cụ tóc bạc, dáng người vẫn cường tráng đang sải bước đi đến.
Có người nhận ra: đó là Lâm Đồng Phổ, danh họa nổi tiếng, tên tuổi lẫy lừng trong giới nghệ thuật.
Mọi người bắt đầu rì rầm: WERT đúng là mạnh tay, ngay cả Lâm Đồng Phổ mà cũng mời tới được!
Chỉ thấy ông cụ nắm lấy tay Tô Xán, ánh mắt cười hiền, quay sang đám đông, nói một câu khiến tất cả chết lặng:
“Tô Xán là cháu ngoại của tôi. Lâm Phong là cậu ruột của con bé.”
Tô Xán đứng đơ tại chỗ, mắt trừng to kinh ngạc. Cô… cô có ông ngoại? Có cậu ruột?
Lâm Đồng Phổ nhìn nét mặt hoang mang của cô, tiếp lời:
“Ban đầu tôi định chưa nhận cháu vội, sợ con bé chưa sẵn sàng. Nhưng giờ tôi thấy chỉ cần tôi còn sống, thì không ai được phép bắt nạt cháu ngoại của tôi!”
Cả hội trường im phăng phắc.
Một là vì thân phận của Lâm Đồng Phổ, người trong giới nghệ thuật ai cũng kính nể. Hai là vì WERT do con trai ông lập nên, người ta chỉ biết ông có hai con trai và một con gái, không ngờ Lâm Phong lại chính là con trai ông!
WERT nổi danh là hãng trang sức cao cấp bậc nhất, từ nghệ sĩ đến giới tài phiệt đều săn đón sản phẩm của họ. Lúc này không ai dám gây chuyện bởi vì ai biết sau lưng họ còn bao nhiêu thế lực nữa?
“Ông nói… ông là… ông ngoại cháu?” Tô Xán vẫn ngỡ ngàng, giọng run nhẹ hỏi lại.
“Dĩ nhiên rồi, cháu gái.” Ông cười hiền: “Chuyện này ta sẽ kể rõ sau. Mau nói cho ta biết, là ai dám bắt nạt cháu gái ta?”
Ánh mắt ông xoay về phía mấy người phụ nữ khi nãy, người vừa nãy bị mắng cúi đầu không dám nhìn thẳng. Ông nội cô ta và Lâm Đồng Phổ chỉ là chỗ quen sơ, từng phải năn nỉ mãi ông mới nhận lời dạy cô ta vẽ, giờ thì mộng đẹp tan tành.
Lâm Đồng Phổ thấy cô ta cúi đầu không dám phản kháng, cũng không làm khó xử thêm, ánh mắt chuyển về phía Từ Giai.
Từ Giai không ngốc, lúc này mà còn đâm đầu chống lại Tô Xán thì chẳng khác nào tự chặn đường sự nghiệp, cô ta cúi đầu im lặng.
Lâm Đồng Phổ thu lại ánh mắt, nhìn cháu gái, giọng dịu lại:
“Sau này ai dám ức h**p cháu, cứ nói với ta.”
Ông dắt tay Tô Xán bước lên lầu. Cô lặng lẽ theo sau đi vào thư phòng.
Trong phòng, gương mặt nghiêm nghị của ông lại hóa thành nét hiền từ, mắt híp lại, miệng không ngừng mỉm cười.
“Ông ngoại… Cháu…” Tô Xán hơi lắp bắp, có hàng trăm điều muốn hỏi, đặc biệt là về mẹ ruột của nguyên chủ.
Lâm Đồng Phổ nhìn ra tâm sự trong mắt cô, vỗ nhẹ vai cô rồi ra hiệu ngồi xuống ghế, dịu dàng nói:
“Cháu muốn biết về mẹ cháu đúng không?”
Nói rồi, ông mở ngăn kéo bàn, lấy ra một cuốn album.
Tô Xán mở ra, giây đầu tiên đã sững người.
Người trong ảnh giống cô đến mức giật mình. Nếu không nói trước, ai nhìn cũng tưởng là cô.
Những bức ảnh được bảo quản kỹ lưỡng như bảo vật quý giá nhất. Tô Xán ngẩng lên nhìn bắt gặp ánh mắt ông cũng đang rưng rưng.
Lâm Đồng Phổ rút một bức ảnh ra, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Đó là mẹ cháu, đứa con gái thứ hai của ta. Cháu còn có hai cậu ruột. Con bé lớn lên trong cưng chiều, ta với bà cháu không nỡ để con bé chịu một chút khổ sở nào…”
Ông vừa nói, vừa nhìn vào nụ cười rạng rỡ của cô gái trong ảnh, nụ cười giống y hệt Tô Xán.
“Con bé lớn lên có bạn trai cũng không nói với ai. Cho đến một ngày, nó nói mình mang thai, ta giận quá mất khôn nên đã tát nó một cái rồi đuổi ra khỏi nhà.”
Giọng ông bắt đầu nghẹn lại, ánh mắt đầy hối hận.
Tô Xán khẽ đặt tay lên mu bàn tay ông, ông siết lấy nhẹ, hít sâu, rồi kể tiếp:
“Sau đó, gia đình cũng chấp nhận chuyện con bé mang thai, chúng ta định đón nó về, giữ cháu lại nhưng nó nói ba cháu đang gặp khó khăn, cần tiền. Con bé mang một khoản lớn đến cho ông ta, rồi từ đó biệt tăm biệt tích.”
Lâm Đồng Phổ nghẹn lời, ánh mắt đục ngầu vì tuổi tác lại ánh lên sự hối hận khôn nguôi.
“Lúc ấy ta hỏi nó người đàn ông đó là ai nhưng nó sống chết không nói. Ta… ta không nên để nó tự đi một mình…”
Ông cụ đưa hai tay ôm mặt, khuỷu tay chống lên đầu gối, giọng trầm và run, như đang nuốt từng giọt nước mắt không thể rơi thành tiếng.