Thấy ông ngoại ngồi lặng lẽ, ánh mắt tràn đầy ân hận và bất lực, trong lòng Tô Xán dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Cô khẽ ngồi xuống cạnh ông, nhẹ nhàng đặt tay mình lên cánh tay ông, dịu dàng an ủi:
“Ông ngoại… cháu đã về rồi.”
Không hiểu sao, từ tận đáy lòng, cô lại thấy dễ dàng chấp nhận người ông này đến thế.
Lâm Đồng Phổ nghe thấy lời đó, khẽ ngẩng đầu.Trong mắt ông, hình như vẫn còn vương giọt lệ.
“Được rồi! Từ giờ nơi này chính là nhà của cháu.”
Nghe vậy, Tô Xán mỉm cười, lần đầu tiên trong thế giới này, cô cảm thấy mình có một mái nhà thực sự thuộc về.
“Nhất định là ông trời có mắt mới để ông gặp được cháu ngày hôm đó.” Lâm Đồng Phổ lại nói, tay đặt lên mái tóc mềm mượt của cô nhẹ nhàng vuốt như thể sợ làm đau, lòng thầm thề từ nay về sau tuyệt đối không để cháu gái chịu bất cứ ấm ức nào nữa.
Khi Tô Xán rời khỏi thư phòng, buổi tiệc cũng đã kết thúc. Các vị khách cũng đã lần lượt rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Lâm Hiểu Hiểu và Lâm Phong.
Vừa bước xuống cầu thang, Tô Xán hớn hở chạy đến nắm tay Hiểu Hiểu, giọng đầy kinh ngạc lẫn vui mừng:
“Không ngờ bạn thân của mình lại chính là em họ!”
Lâm Phong vẫn giữ phong thái tao nhã, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt gương mặt này, thật sự quá giống với đứa em gái được cả nhà cưng chiều năm nào.
“Đây gọi là duyên số đấy. Ngay lúc đầu chúng ta cũng rất ngạc nhiên khi biết hai đứa lại gặp nhau trong một chương trình.”
“Cháu giống mẹ cháu quá, hôm đó sau khi thấy cháu là cậu đã âm thầm cho người điều tra. Lúc đó còn phát hiện ra có người bắt nạt cháu nên tiện thể giúp cháu trả thù luôn.”
Lâm Đồng Phổ lúc này đã hoàn toàn hóa thân thành một ông ngoại bá đạo chỉ muốn dồn hết yêu thương bù đắp cho đứa cháu gái mình từng bỏ lỡ.
“Sao cơ?” Tô Xán ngơ ngác: “Chuyện gì cơ ạ?”
“Cậu đã cho người đột nhập vào hệ thống camera của nhà họ Tô lấy được đoạn video hôm đó.” Lâm Phong mỉm cười giải thích.
Tô Xán lúc này mới vỡ lẽ. Hóa ra video đó là được lấy ra bằng cách này..
Chuyện mà cô thắc mắc bao lâu nay, cuối cùng cũng đã có lời giải.
“Giờ thì tốt rồi.” Lâm Đồng Phổ nắm lấy tay cô, ánh mắt rạng rỡ: “Cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, sống vui vẻ bên nhau.”
Ông lại nhìn cô, ngắm mãi không chán, miệng khen không ngừng khiến Tô Xán cũng phải bật cười ngượng ngùng. Bỗng ông nói:
“Ngày mai cháu đến ăn cơm với ta nhé.”
Tô Xán nghe vậy có chút khó xử:
“Thật ra cháu cũng muốn lắm, nhưng tiếc là không được rồi. Ngày mai là cảnh cuối của bộ phim đang quay, cháu đóng máy xong còn phải cùng Hiểu Hiểu đi quay chương trình hẹn hò.”
Lâm Đồng Phổ không hề giận mà còn cười tươi hơn:
“Được được được, cháu gái ông đúng là chăm chỉ. Vậy thì đợi đến khi hai đứa xong việc, ông sẽ tổ chức một bữa tiệc thật long trọng, để cả thế giới biết cháu là cháu gái của Lâm Đồng Phổ này! Haha!”
Khi Tô Xán rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, trời đã tối khuya. Nếu không phải do Hàn Tinh Doanh đến đón, có khi Lâm Phong đã đích thân đưa cô về.
Trên xe, qua gương chiếu hậu, Hàn Tinh Doanh thấy Tô Xán ngồi phía sau, vẻ mặt vui tươi như bay tận mây xanh.
“Xán Xán à, em không xem tin tức giải trí à? Trên mạng lại bùng nổ vì em rồi đó!”
Nghe vậy, Tô Xán tò mò lấy điện thoại ra xem.
[Tô Xán là cháu gái của Lâm lão sư?! Đây là phim cẩu huyết nào thế!]
[Oa! Con tôi có chống lưng rồi! Ai còn dám bắt nạt chứ!]
[Nói rồi mà, đừng xem thường ai cả, biết đâu họ lại là rich kid chính hiệu!]
[Chúc mừng Tô Xán! Tô bảo tuyệt vời nhất!]
Cô chỉ xem sơ qua rồi cất điện thoại đi. Hôm nay mọi chuyện như một giấc mộng, đến tận bây giờ cô vẫn còn bâng khuâng và phấn khích.
Cảm xúc ấy kéo dài đến tận hôm sau khi đến phim trường.
Trên phim trường, ngoài vài người quen biết nói vài câu chúc mừng thì không có gì khác biệt.
Cảnh quay cuối cùng là cảnh nhân vật Vân Khanh gả cho Tịch Hồng, sống những tháng ngày hạnh phúc cho đến khi bị nước Tây Mãng xâm lược. Cô bị bắt làm con tin để uy h**p Tịch Hồng phải lui binh.
Trên thành lầu, Vân Khanh gieo mình xuống, giống hệt cách năm xưa Sở Yên từng làm, nhưng khác biệt là cô nói:
“Tướng quân, chàng nhất định phải đỡ lấy thiếp nhé.” Nói rồi, cô lao xuống…
Tô Xán hóa trang xong, đeo hệ thống treo người, bước lên thành lầu. Cảnh này cô từng đóng khi vào vai Sở Yên nên khá bình tĩnh.
Giang Mạc Hiên đóng vai Tịch Hồng cũng đã chuẩn bị xong, gật đầu ra hiệu với đạo diễn Vu Kiếm.
“Được rồi, bắt đầu!”
Tiếng clapboard vang lên, máy quay chạy.
Tô Xán nhập vai ngay lập tức, ánh mắt sắc sảo pha chút dứt khoát. Giữa vẻ nghiêm túc, khi nhìn thấy Tịch Hồng, đôi mắt lại ánh lên niềm vui.
“Tướng quân, chàng nhất định phải đỡ lấy thiếp nhé” Nói xong, cô nhảy xuống.
Không ngờ dây treo đứt một sợi!
Cơ thể cô bất ngờ rơi lệch mất kiểm soát khiến mọi người xung quanh hoảng loạn hét lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng người áo đen lao tới đỡ lấy cô gọn trong vòng tay.
Tô Xán vẫn còn tưởng mình sẽ ngã xuống tấm đệm chịu một cú đau điếng nhưng lại cảm thấy thân mình như có người nâng đỡ. Cô mở mắt nhìn, là vòng tay của Hạ Cẩm Ngôn.
Anh ấy sao lại ở đây?
Vu Kiếm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy đến: “Không sao chứ?! Dây treo có chuyện gì vậy?!”
Tô Xán nhanh chóng gỡ mình khỏi vòng tay Hạ Cẩm Ngôn, chân vừa chạm đất liền thấy mềm nhũn, loạng choạng, Hạ Cẩm Ngôn lập tức đỡ lấy cô.
Thấy Vu Kiếm lo lắng, cô vội vàng xua tay: “Đạo diễn, tôi không sao cả! Mình quay lại cảnh này luôn nhé!”
Vu Kiếm nhìn cô, thấy thần sắc không khác gì, chỉ bị dọa sợ một chút, liền nói:
“Cô cứ nghỉ ngơi chút đi, cảnh này lát nữa quay tiếp.”
Nhưng Tô Xán vẫn kiên quyết muốn quay tiếp.
Đạo diễn thấy cô kiên trì, mà đây lại là cảnh cuối trước khi cô đóng máy sau đó còn phải đi quay chương trình khác, đành gật đầu.
Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào nhưng khí thế không ai dám đến gần.
Cả đoàn phim đã quen với vị tổng tài thần bí này, mà bây giờ cũng chẳng còn thần bí nữa rồi.
Chỉ là ai nấy đều thầm cảm thấy may mắn, may mà hôm nay Hạ Cẩm Ngôn đến đúng lúc, nếu không, hậu quả thật khó lường.
Sau khi dây treo được kiểm tra kỹ càng, cảnh quay lại bắt đầu.
Tưởng rằng sau khi bị dọa, Tô Xán sẽ không còn phong độ như trước, không ngờ cô vẫn diễn cực kỳ xuất sắc, hoàn thành trọn vẹn cảnh cuối.
Cả đoàn phim vỗ tay chúc mừng Tô Xán chính thức đóng máy!
Cô vẫn còn sững sờ khi thấy Hạ Cẩm Ngôn vẫn đứng đó lặng lẽ nhìn cô.
Tô Xán bước đến, có chút chột dạ hỏi: “Anh sao lại đến đây?”
Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng đáp: “Công việc xử lý xong rồi, tôtôi đến xem em một chút.”
Trong đôi mắt ấy, có một ánh sáng dịu dàng chớp lên rồi nhanh chóng tan biến.