“Cảm ơn anh chuyện lúc nãy.” Tô Xán mỉm cười nhìn Hạ Cẩm Ngôn, ánh mắt chân thành.
Cô thật sự muốn cảm ơn anh, nếu không có anh xuất hiện kịp lúc, hậu quả không biết sẽ ra sao.
Hạ Cẩm Ngôn hơi quay mặt sang chỗ khác, giọng vẫn lạnh nhạt mang theo chút không vui: “Chúc mừng em đóng máy, tôi có chuẩn bị quà muốn tặng cho em.” Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: “Hôm nay, em cứ đi ăn với mọi người đi.”
“Tiệc ăn mừng chắc tôi không đi đâu. Còn phải chuẩn bị hành lý, mai phải lên đường rồi.” Tô Xán không ngờ anh còn chuẩn bị quà cho mình, lại còn úp mở không nói rõ là gì. Cô cũng không biết bao giờ mới được nhận.
Bỗng nhiên như sực nhớ điều gì, cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu đen trước mặt:
“Phải rồi, cảm ơn anh đã tặng tôi chiếc váy hôm trước. Nó đẹp lắm, tôi rất thích.”
Ánh mắt Hạ Cẩm Ngôn dịu đi hẳn khi thấy cô cười. Anh khẽ gật đầu: “Em thích là được.”
Anh vẫn chưa được thấy cô mặc chiếc váy đó, nhưng chỉ cần tưởng tượng thôi, anh cũng biết cô ấy mặc lên nhất định rất đẹp.
Tiếng điện thoại vang lên, Hạ Cẩm Ngôn nghe máy, giọng nói mang chút gấp gáp, hình như có việc gấp cần xử lý, anh dặn dò vài câu rồi vội rời đi.
Sau khi Tô Xán đóng máy, đạo diễn Vu Kiếm đã chuẩn bị một bó hoa và bánh kem, cả đoàn tổ chức một buổi mừng đơn giản tại phim trường.
Tối hôm đó, cô về nhà thu dọn hành lý. Trang cá nhân chính thức của bộ phim Phong Vũ Dục Lai cũng đăng tải hình ảnh đóng máy của cô.
Tô Xán nhận được cuộc gọi video từ ông ngoại và cậu.
“Xán Xán, gửi số tài khoản cho ông. Ông cũng không biết cháu thích gì, vậy ông chuyển tiền trực tiếp cho cháu, xem như quà mừng đóng máy!” Lâm Đồng Phổ nhìn qua màn hình, vừa nói vừa cười hiền từ.
Tô Xán cảm động không nói nên lời, liên tục từ chối.
Mãi cho đến khi ông ngoại thật sự giận dỗi, cô mới bất đắc dĩ gửi thông tin tài khoản.
Không lâu sau, tiếng tin nhắn điện thoại reo lên thông báo biến động số dư. Cô cầm máy nhìn kỹ, ngây người ra tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào những con số rồi không kiềm được mà bắt đầu đếm.
“Một… Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu! Năm trăm vạn!”
Một món quà đóng máy mà đến năm trăm vạn tệ.
Tô Xán cầm điện thoại đứng ngẩn ra, cảm xúc bỗng dưng hỗn loạn. Một mặt cô cảm thấy không nên nhận số tiền lớn như vậy, mặt khác lại biết đây là tấm lòng của ông ngoại nếu từ chối sẽ khiến ông buồn.
Cô còn đang do dự có nên chuyển trả lại hay không, thì điện thoại lại vang lên ông ngoại gọi đến: “Cháu nhận được chưa? Đừng từ chối nhé, ông già này sẽ buồn đấy.”
Giọng ông mang theo chút đùa cợt khiến Tô Xán cũng không thể chối từ.
“Vâng, đợi cháu quay xong chương trình này sẽ đến thăm ông nhé.”
Hai ông cháu lại trò chuyện vài câu, vừa dứt cuộc gọi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Xán mở cửa ra, suýt chút nữa hét lên vì bị dọa.
Trước cửa là một chú gấu cao bằng người, đang ngồi nghiêng nghiêng đặt ngay giữa hành lang.
“Xin chào, đây là quà mừng đóng máy mà Hạ tổng gửi cho cô Tô. Chúng tôi có thể mang vào không ạ?” Từ phía sau gấu bông ló ra hai anh nhân viên mặt mày tươi cười hỏi.
Tô Xán vẫn còn ngơ ngác, chỉ ngốc nghếch gật đầu. Cô lùi lại vài bước, để hai người cẩn thận khiêng chú gấu vào phòng khách.
Hai người vô cùng chuyên nghiệp, cúi đầu chào cô, mang găng tay, khéo léo đặt chú gấu vào góc phòng.
“Chúng tôi xin phép không làm phiền nữa.” Họ cúi đầu thêm một lần nữa rồi rời đi.
Lúc này, Tô Xán mới có thời gian quan sát món quà đặc biệt này.
Một chú gấu cao 1m8, toàn thân được làm bằng hoa hồng bất tử màu hồng phấn, riêng đôi mắt lại là hoa bất tử màu đen.
Cô ngẩn người nhìn nó, chưa hoàn hồn thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Hạ Cẩm Ngôn: “Không biết em có thích không…”
Tô Xán mỉm cười, gõ nhanh hai dòng: “Tôi rất thích. Cảm ơn anh.”
Cô không hề nhận ra lúc này trên môi mình đã có một nụ cười dịu dàng đến mức khiến cả gương mặt như sáng bừng.
Hôm sau, chương trình Tình Yêu Đang Diễn Ra chính thức quay tập mới. Vì một số lý do nên chương trình từng tạm hoãn hai kỳ, lần này quay trở lại với đội hình mới.
Ngoài thành viên đang nổi của nhóm nhạc nữ KT là Ngô Mạn Thanh, còn có cả Hứa Giai là thiên kim tiểu thư từng đóng vai công chúa trong Phong Vũ Dục Lai.
Sáng sớm, ê-kíp đã gõ cửa nhà Tô Xán. Cô chỉ mới nhận thông báo qua tin nhắn, không ngờ họ lại đến tận nhà để quay hình.
Tô Xán mơ màng mở cửa, vừa thấy ống kính lia đến liền bật cười, có chút ngại ngùng dựa vào khung cửa: “Trời ơi, các anh quay từ đây luôn à?”
Đạo diễn tổ quay hỏi: “Vậy bọn tôi có thể vào trong được không?”
“À được… nhưng mà nhà tôi có hơi bừa một chút.” Nói xong, Tô Xán nghiêng người cho mọi người vào.
Vừa vào đến, máy quay đã lia ngay đến chú gấu 1m8 cạnh cửa sổ.
Bình luận trực tiếp bắt đầu náo loạn:
[Con gấu này ai tặng vậy? Có khi nào bảo bối nhà mình đang yêu rồi không?]
[Ganh tỵ quá! Có ai biết con gấu đó bao nhiêu tiền không?]
[Tôi chỉ để ý là mặt mộc của Xán Xán xinh quá trời!]
Tô Xán ngồi xuống ghế sofa, nhận thẻ nhiệm vụ từ đạo diễn, vừa nhìn vừa chu môi:
“Thành viên sẽ đến điểm tập trung cùng người được 3000 khán giả bình chọn là đối tượng phù hợp nhất và di chuyển đến nước F để thực hiện nhiệm vụ trong 3 ngày. Sau đó, cặp đôi nào chọn nhau sẽ tiếp tục chuyến du lịch lãng mạn hai ngày một đêm.”
Đọc xong, cô nhìn thẳng vào máy quay, nửa đùa nửa thật:
“Giờ thì xem thử, người mà khán giả ghép đôi cho tôi là ai đây…”
Cô mở phong bì, lấy ra một tấm thẻ có ghi tên, chĩa về về phía ống kính:
“Để mọi người xem trước nha.”
Máy quay lia lại, khán giả nín thở nhìn theo, trên thẻ viết ba chữ rõ ràng: Hạ Cẩm Ngôn.
Tô Xán nhìn thấy cái tên liền khẽ cười bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nói:
“Vậy mình xuất phát thôi!”
Tô Xán trang điểm nhẹ, kéo vali lên đường. Lần này chương trình không cho mang theo trợ lý, nên Tiểu Túc và Diệp Hinh đều không đi cùng.
Lên xe, cô vẫn không quên vẫy tay chào máy quay:
[Con gái tôi ngoan quá trời ơi!]
[Cuối cùng cũng chiếu rồi! Chờ dài cả cổ!]
[Tôi chỉ muốn thấy Tô Xán và Hạ tổng tái hợp thôi!!!]
Xe dừng trước một công viên là nơi tập kết đầu tiên.
Tô Xán bước xuống xe liền thấy Hạ Cẩm Ngôn đã chờ sẵn ở đó, anh vừa từ ghế dài đứng dậy, thong thả đi về phía cô.
Đạo diễn đưa ra nhiệm vụ: “Các bạn phải hoàn thành thử thách để đổi lấy vé máy bay.”
Nhìn đôi nam nữ trước mắt, đạo diễn thầm nghĩ: Đúng là trời sinh một cặp.
Tô Xán nhận thẻ nhiệm vụ, vừa nhìn xong đã bật cười: “Chụp ảnh với 30 chú chó?!”
Cô quay sang nhìn Hạ Cẩm Ngôn: “Cái này… hơi quá sức nhỉ?”
Còn Hạ Cẩm Ngôn hình như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.