Cuối cùng, Tô Xán quyết định chỉ làm đúng 60 suất cơm.
Trong mỗi suất gồm có: súp rau, cá hồi hun khói, bánh mì phô mai và bánh việt quất.
Cô viết rõ hai chữ “giới hạn” rồi dựng tấm bảng nhỏ ở trước cửa quán.
Làm vậy vừa đảm bảo lợi nhuận, vừa không lo quá tải. Nhân lúc khách còn chưa đến, Tô Xán tranh thủ bắt tay vào chuẩn bị nguyên liệu.
Chẳng bao lâu sau, khách bắt đầu lục đục kéo đến.
Nhờ sự sắp xếp hợp lý của Tô Xán, công việc trong ngày diễn ra đâu vào đấy, trôi chảy nhẹ nhàng.
Tối đến, các khách mời khác cũng lần lượt quay trở về.
“Qua hai ngày vừa rồi, mọi người đoán thử xem chúng ta kiếm được bao nhiêu?” Sau khi đóng cửa, đạo diễn bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Tôi đoán là lỗ nặng ấy chứ!” Một người cười cười nói.
Từ Giai cũng buông lời: “Chắc chẳng lời được bao nhiêu đâu nhỉ?” rồi không quên liếc Tô Xán một cái, rõ ràng chẳng tin cô có thể kiếm được một khoản đáng kể.
Đạo diễn thấy mọi người càng đoán càng sai bèn dứt khoát công bố:
“Năm vạn! Mọi người đã vượt chỉ tiêu lợi nhuận rồi đấy!”
Ngay cả Tô Xán cũng kinh ngạc, mấy ngày qua cô bận tối mắt với chuyện nấu nướng, hoàn toàn không để ý đến việc tính toán doanh thu.
“Vì mọi người đã hoàn thành vượt mức, nên chương trình quyết định thưởng cho các bạn một suất combo trượt tuyết: bao gồm cưỡi tuần lộc kéo xe, cùng nhiều hoạt động giải trí khác!”
Trong tiếng reo hò phấn khích của mọi người, đạo diễn tiếp lời:
“Dựa theo lượt bình chọn trực tuyến, kết quả xếp hạng lần này như sau: hạng nhất là Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn, hạng hai là Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành, hạng ba là Giang Mạc Hiên và Ngô Mạn Thanh, hạng tư là Từ Giai và Khắc Tuấn.”
Tô Xán vốn không quá quan tâm đến xếp hạng, điều cô để ý hơn là câu tiếp theo của đạo diễn.
“Dựa theo thứ hạng, thiết bị và điều kiện lưu trú cũng sẽ khác nhau. Đây là chìa khóa phòng dành cho từng nhóm.”
[Nhất định phải cảm ơn tôi, tôi đã vote cho tiểu bá tổng và Tô Xán suốt mấy ngày nay đấy!]
[Mong chờ quá, không biết phòng của hai người sẽ thế nào nhỉ~]
[Tô Xán giỏi thật đấy, hai ngày kiếm được tận năm vạn!]
[Không tin! Bạn tôi với tôi đều vote cho Từ Giai, sao vẫn đứng chót?]
[Tầng trên: Nếu vậy thì chỉ có hai vote, đứng cuối là đúng rồi! Haha!]
Sau khi công bố kết quả, mọi người ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, thu dọn hành lý xong là cả nhóm khởi hành đến khu trượt tuyết.
Hạ Cẩm Ngôn vẫn như thường lệ, ân cần giúp Tô Xán thắt dây an toàn. Tô Xán đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám đối diện ánh mắt anh.
Trên đường đi hôm nay không còn vẻ ngượng ngùng của hôm trước nữa, thậm chí Hạ Cẩm Ngôn còn bật cười trêu chọc:
“Socola đánh nhau với cà chua, cuối cùng socola thắng. Đố em đó là món gì?”
Tô Xán bật cười, giọng mang chút châm chọc: “Thanh socola! Hạ tổng mà cũng biết mấy trò đùa cũ rích này sao?”
*PS: Giải thích cho bạn nào thắc mắc thì đây là câu đố chữ ghép nghĩa trong tiếng Trung nên dịch ra tiếng Việt nó hơi trớt quớt.
赢 (yíng) = “thắng, chiến thắng”; người thắng trong một trận đấu thường được khen là 棒 (bàng) = “giỏi, tuyệt”.
巧克力赢了 (qiǎokèlì yíng le): Socola thắng → 巧克力棒 (qiǎokèlì bàng): thanh socola.
Cô cắn một miếng socola giòn ta, không ngờ anh lại có khiếu hài hước như vậy.
“Anh không giỏi chọc con gái cười.” Hạ Cẩm Ngôn nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Tô Xán cứ tưởng mình lỡ lời khiến anh buồn, vội an ủi: “Thật ra cũng tốt mà, chứng tỏ anh không hay dỗ dành ai, chăm luyện tập một chút là được thôi.”
“Anh chưa từng dỗ ai cả…” Hạ Cẩm Ngôn chậm rãi nói “Và cũng không có ý định dỗ thêm ai nữa.”
Tô Xán ngẩn người, thanh socola đang cầm trên tay cũng quên ăn, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào. Cuối cùng chỉ đành gượng cười ha ha cho qua.
Hai người cứ thế lái xe đến điểm tập kết ở vùng núi phủ tuyết trắng xóa.
Trong rừng có một căn nhà gỗ lớn là nơi các tín đồ trượt tuyết dừng chân nghỉ ngơi. Đây cũng là nơi thuộc sở hữu của một khách sạn 5 sao nổi tiếng có thiết kế mái kính ngắm trời đêm.
Sau khi trình bày mục đích đến, nhân viên đưa họ đến một căn phòng riêng cách nhà gỗ một đoạn. Dùng chìa khóa chương trình phát, cửa vừa mở ra cả hai đã ngạc nhiên.
Căn phòng có trần hoàn toàn bằng kính, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy rõ trời xanh mây trắng.
Giữa hai giường chỉ ngăn cách bằng một tấm vách gỗ mỏng, Tô Xán giơ tay gõ nhẹ lên vách, có vẻ là vách dựng tạm, đủ chắn tầm nhìn nhưng không ngăn được âm thanh.
[Ai đó giúp tôi tháo cái tấm vách kia ra với!]
[Một tấm gỗ biết điều thì nên tự biết biến mất đi nhé!]
[Ủa tôi tưởng đang xem show tình cảm chứ hóa ra xem phim lãng mạn luôn rồi!]
Hai người cất hành lý xong, thay đồ chuẩn bị ra trượt tuyết.
“Em không biết trượt.” Tô Xán xoay người nhìn Hạ Cẩm Ngôn.
“Anh dạy em.” Anh thản nhiên đáp.
“Đặt chân lên trước đã.” Anh cầm lấy tay cô, giúp cô đứng vững trên ván.
Cả buổi chiều, Hạ Cẩm Ngôn dạy rất kiên nhẫn, còn Tô Xán lại học cực nhanh, chẳng mấy chốc đã biết cách điều khiển cơ bản, không còn giống người mới chút nào.
Hai người cứ thế vui chơi cả buổi chiều.
Tối về đến căn phòng mái kính, máy quay livestream cũng đã tắt.
Tô Xán ngâm mình trong bồn tắm, ngửa đầu nhìn dải ngân hà trên mái kính, bỗng lẩm bẩm: “Cũng lãng mạn đấy chứ… tiếc là…”
“Tiếc gì?” Bên kia vách gỗ, giọng của Hạ Cẩm Ngôn vang lên.
Tô Xán bị bất ngờ suýt trượt tay trong bồn tắm. Nhớ ra bên kia chỉ nghe thấy tiếng chứ không nhìn thấy mình cô mới yên tâm trả lời:
“Tiếc là chúng ta không phải là một đôi thật, nên bầu trời đầy sao này cũng chẳng còn lãng mạn nữa.”
Cô rúc người vào làn bọt xà phòng, khẽ bặm môi.
Lúc cô tưởng anh sẽ không nói gì, bỗng nghe thấy giọng nói khẽ vang lên từ bên kia:
“Vậy em có muốn trở thành một đôi thật không?”
Tô Xán tròn xoe mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Dù đã tiếp xúc một thời gian nhưng sự thật lại khiến cô chẳng thể đón nhận tình cảm của anh.
“Em… nếu em nói với anh, thật ra em không phải người của thế giới này, em đang cố tìm cách quay về. Anh có cho rằng em bị điên không?”
Vừa dứt lời, giọng Hạ Cẩm Ngôn vang lên đầy kinh ngạc xen lẫn chút vui mừng: “Cái gì cơ?”
Nếu không phải Tô Xán đang ngâm mình trong bồn nước chắc anh đã xông sang đập luôn bức vách gỗ mất rồi.
Tô Xán không ngờ anh lại tin lời mình một cách nghiêm túc như vậy, còn phản ứng mạnh mẽ đến thế.
Khi cô mặc áo choàng bước ra liền thấy Hạ Cẩm Ngôn đứng ngay đó, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn.
“Em có thể kể rõ hơn không?” Anh nghiêm túc hỏi.
Tô Xán chậm rãi kể lại toàn bộ quá trình xuyên sách của mình, từng câu nói của cô như từng nắm tay đấm thẳng vào trái tim Hạ Cẩm Ngôn.
Khi cô tưởng anh chỉ nghe cho có lệ, Hạ Cẩm Ngôn lại nhìn cô chăm chú, khẽ hỏi:
“Những gì em nói đều là thật sao?”
Tô Xán thoáng ngây người trước ánh mắt chân thành kia.
Và rồi, câu nói tiếp theo của anh giống như một tràng pháo hoa nổ tung trong tim cô.
“Anh cũng là người xuyên sách.”