Nghe thấy tiếng động, Tô Xán quay lại nhìn thấy Từ Giai đang xuống lầu.
“Cô cho đậu Hà Lan vào bữa tối à? Nấu chín chưa đấy?” Tô Xán hỏi thẳng.
Bị chất vấn bất ngờ, Từ Giai rối cả lên, theo phản xạ đáp lại:
“Chắc chắn là chín rồi! Cô nghĩ tôi là ai chứ? Chuyện cơ bản như vậy tôi vẫn biết mà!”
Tô Xán nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Từ Giai lúc đứng trên cầu thang, cũng đoán được phần nào, lúc nấu ăn, cô ta căn bản không hề để tâm, chỉ đảo sơ vài cái rồi bê ra bàn.
Nghĩ vậy, cô đi thẳng vào bếp, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện trên bếp còn một bát cơm rang chưa ăn hết.
“Chưa chín đây này.”
Tô Xán bưng bát cơm ra bàn ăn, dùng đũa gắp lên một đoạn đậu Hà Lan.
“Hu hu... vốn tôi không biết nấu, nhưng cô lại nói mệt quá không làm nổi nên...” Từ Giai lí nhí biện bạch.
Chưa kịp để Tô Xán nói gì thêm, Ngô Mạn Thanh, người bị nặng nhất, lên tiếng yếu ớt:
“Không biết nấu mà còn cố làm gì, chúng ta hoàn toàn có thể đi ăn chỗ khác...”
Câu nói khiến Từ Giai nghẹn họng, không cãi lại nổi vì rõ ràng lỗi đúng là ở cô.
Đạo diễn nhìn thấy toàn người không thể đắc tội, vội khuyên vài câu thì xe cấp cứu vừa kịp đến đưa mọi người vào bệnh viện.
Lần này, đạo diễn chỉ còn biết nhận xui, vậy mà Từ Giai lại chẳng có biểu hiện ăn năn, chỉ làm ra vẻ tủi thân, thỏ thẻ nói:
“Thật sự tôi không biết nấu mà… Nếu lúc đó có Tô Xán giúp thì tốt biết mấy…”
Tô Xán nghe cô ta giả vờ ngây thơ mà buồn cười, cười lạnh một tiếng: “Không có tay nghề mà cứ đòi làm việc khó.”
Cô liếc nhìn Từ Giai, người vẫn đang nước mắt lưng tròng, thỉnh thoảng còn liếc mắt về phía Hạ Cẩm Ngôn.
"Đúng là giả tạo, ngoài ngọt trong độc."
Từ Giai hoàn toàn không ngờ Tô Xán lại nói thẳng đến thế. Nhìn thấy xung quanh không có máy quay theo sát mới sực nhớ chương trình đã tắt livestream rồi.
Cô vốn định phát cáu nhưng nhìn sang Hạ Cẩm Ngôn nên cố gắng kiềm chế cơn giận, làm ra vẻ ấm ức:
“Sao lại nói tôi như vậy, tôi cũng chỉ là có lòng tốt thôi mà...”
Cô vừa nói, vừa lén quan sát Hạ Cẩm Ngôn, cúi đầu làm ra vẻ nức nở kiểu con gái đáng thương mà ai nhìn cũng động lòng.
Từ Giai nghĩ rằng với dáng vẻ này, chắc chắn Hạ Cẩm Ngôn sẽ đau lòng rồi chán ghét Tô Xán.
Cô cố tình im lặng, vừa khóc vừa chờ đợi một câu an ủi từ người đàn ông kia.
Nhưng...
“Chúng ta cũng vào bệnh viện xem tình hình họ thế nào.” Hạ Cẩm Ngôn dịu dàng nói, ánh mắt nhìn về phía Tô Xán.
Tô Xán cũng đang định nói vậy, hai người chẳng buồn để tâm đến Từ Giai, quay người rời đi.
Từ Giai đứng chôn chân tại chỗ, vô cùng bối rối. Cô không ngờ, Hạ Cẩm Ngôn lại chẳng buồn nói với mình một câu.
Dù sao vụ việc cũng do mình mà ra, nghĩ vậy, cô vẫn quyết định đến bệnh viện xem thử.
Trong bệnh viện, tuy mọi người đều khá mệt nhưng được ê-kíp chương trình chăm sóc chu đáo, uống thuốc đặc trị nên đỡ hơn nhiều.
Tổng đạo diễn như ngồi trên đống lửa, gọi thông báo cho từng quản lý nghệ sĩ, quả nhiên bị chửi tơi bời, có người thậm chí muốn rút khỏi show dù phải đền tiền vi phạm hợp đồng.
Cuối cùng, điện thoại từ giám đốc CiCi Entertainment cũng gọi đến cho Hạ Cẩm Ngôn.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Cúp máy, sắc mặt Hạ Cẩm Ngôn có phần trầm xuống.
Tô Xán ngồi bên cạnh nhìn anh im lặng, thầm nghĩ chương trình này thật quá trắc trở, từ vụ việc của cô và Tô Thanh, rồi đến Phùng Hiểu Đồng, bây giờ lại thêm vụ ngộ độc tập thể.
Đúng là gây được tiếng vang, nhưng cũng kéo theo vô số chỉ trích, thậm chí khiến nghệ sĩ sợ không dám tiếp tục tham gia.
Trên đường về, cả hai đều không nói gì. Tô Xán ngó sang thấy Hạ Cẩm Ngôn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, còn bản thân cũng cúi đầu lặng im.
Ngược lại, Từ Giai thì cứ nói không ngừng, bảo mình sẽ không rút khỏi chương trình.
Tô Xán thầm nghĩ: còn không phải do cô gây ra à, nếu cô rút thì mới là chuyện lạ đấy.
Ba người về đến nhà hàng đã hơn chín giờ tối.
Tô Xán rửa mặt xong, vừa lên giường mở điện thoại đã thấy tin tức “Sao tham gia chương trình Tình Yêu Đang Diễn Ra bị ngộ độc tập thể" tràn lan khắp mạng.
[Từ Giai đúng là báo đời, không biết làm mà cứ thích thể hiện.]
[Chị Giai là người tốt! Rõ ràng lỗi là do Tô Xán, nếu không phải vì cô ta thì đâu đến mức này!]
[Tội cho A Hiên quá! Dù lỗi của ai thì cũng nên có lời giải thích.]
[Tổ chương trình tệ thật!]
Tô Xán lướt một lúc, rồi trầm ngâm nghĩ ngợi. Cuối cùng gõ mấy chữ, đăng một dòng trạng thái:
“Đi cùng nhau đến cuối.” Kèm theo đó là vài bức ảnh hậu trường của chương trình.
Chẳng bao lâu, tài khoản chính thức của show đã chia sẻ lại bài viết, Hạ Cẩm Ngôn cũng chia sẻ ngay sau đó.
Ngay cả Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành cũng lên tiếng nói rằng mình đã ổn, ngày mai có thể ghi hình bình thường.
Những nghệ sĩ khác và quản lý của họ thấy hơn nửa số người vẫn tiếp tục tham gia, lúc này nếu ai rút thì sẽ bị cho là làm quá. Huống hồ, cát-xê chương trình trả cũng rất hậu hĩnh.
Thế là ai nấy cũng đăng bài trấn an, không khí trên mạng mới dịu xuống.
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Cẩm Ngôn chuẩn bị xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng thì đúng lúc gặp Tô Xán cũng đang xuống lầu.
Anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt, định lên tiếng thì từ phía sau vang lên giọng ngọt ngào xen chút làm nũng:
“Cẩm Ngôn, cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao...”
Tô Xán cạn lời, chẳng thèm liếc lấy một cái, trực tiếp đảo mắt rồi đi thẳng xuống lầu.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn theo bóng cô, lặng lẽ đi theo, không thèm liếc nhìn Từ Giai một cái.
Từ Giai đứng trên cầu thang cắn môi nhìn theo hai người, trong lòng đầy phẫn uất.
Vừa bước xuống lầu, họ đã gặp ngay Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành, không ngờ hai người đã trở lại từ sớm.
“Sao hai người về nhanh vậy? Không ở lại bệnh viện theo dõi thêm à?” Tô Xán ngạc nhiên hỏi.
“Bọn em chỉ bị nhẹ, tối qua truyền nước xong là về luôn rồi.” Lâm Hiểu Hiểu vừa cười vừa khoác tay Tô Xán.
“Chị định đi đâu thế?”
“Đi mua nguyên liệu cho hôm nay. Hai người mới về thì nghỉ ngơi chút đi.”
Tô Xán dặn dò thêm vài câu, bảo nhớ uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả rồi cùng Hạ Cẩm Ngôn ra cửa.
Vừa lên xe, Hạ Cẩm Ngôn bất ngờ nghiêng người về phía Tô Xán khiến cô giật mình, không hiểu anh định làm gì.
“Cảm ơn em.” Anh khẽ nói, đồng thời kéo dây an toàn giúp cô cài lại.
Tô Xán hơi đỏ mặt, cúi đầu đáp khẽ: “Không có gì.”
Gương mặt cô vì hành động bất ngờ ấy mà ửng hồng.
Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô một lúc, suýt nữa không nhịn được muốn cúi xuống hôn lên má cô nhưng vẫn kìm lại rồi nổ máy xe.
Cả quãng đường hai người đều im lặng, cùng nhau mua đồ xong mới quay về.
Trên đường, Hạ Cẩm Ngôn chủ động đưa nước ấm cho cô, còn giành cầm đồ. Tô Xán ngại đến mức không dám nói nhiều.
[Đúng chuẩn một cặp đôi đang yêu nhau luôn rồi! Ngọt ngào muốn xỉu!]
[Cặp này đáng yêu quá! Làm ơn quay lại với nhau đi!]
[Không cần xem gì nữa, chỉ muốn nhìn hai người này thôi!]
Về đến nơi, hai người ngồi bàn bạc, hiện tại trong nhà chỉ còn năm người và Từ Giai thì tuyệt đối không được phép vào bếp nữa.
Từ Giai tuy ngoài mặt không phản đối nhưng thấy không được tiếp xúc với Hạ Cẩm Ngôn nhiều thì vẫn khó chịu trong lòng.