Rõ ràng ban sáng thái độ của Hạ Cẩm Ngôn với cô đã dịu hơn nhiều, thế mà giờ lại cùng Tô Xán ra ngoài? Cô thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc Tô Xán có điểm gì hơn mình chứ?
Tâm trạng bực bội, Từ Giai trở lại bàn ăn ngồi phịch xuống ghế, nhìn mâm cơm mà chẳng buồn động đũa.
[Từ Giai đúng là quá đáng, nói kiểu đó chẳng khác gì trả đũa người ta.]
[Đúng là tự luyến quá mức, rõ ràng Giai Giai nói chẳng sai gì cả.]
[Cô ấy cũng có ăn đâu, làm gì mà nói như cố tình chơi khăm vậy.]
Mọi người vừa nếm thử món cô làm, ai nấy đều sững người. Trên đời này, đúng là chưa từng ăn món nào khó nuốt đến thế. Nhưng vì giữ thể diện cho Từ Giai, ai cũng cố gắng nhịn, ngay cả Ngô Mạn Thanh cũng gắng gượng khen một câu.
Đến khi Từ Giai về phòng, mọi người mới như trút được gánh nặng, lập tức buông đũa, giải tán đám đông, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Cùng lúc ấy, Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn đang dạo bước trên phố, tìm món ngon bản địa để ăn tối.
Tô Xán phát hiện một con hẻm có ánh đèn sáng, kéo tay Hạ Cẩm Ngôn rẽ vào. Hóa ra là một quán ăn gia đình nhỏ xíu nhưng vẫn có vài khách đang dùng bữa. Vừa thấy hai người, cả quán đều đổ dồn ánh mắt sang.
“Xin chào, hai vị muốn dùng gì?”
Ông chủ quán nhiệt tình chào đón, hai người ngồi ở quầy, gọi món xong thì trò chuyện cùng ông chủ.
Ông tên Tony, là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới nghệ thuật nhưng vì gánh vác quán ăn gia truyền suốt ba đời nên phải tạm gác lại đam mê.
“Anh có thể thử nói chuyện với gia đình chia sẻ quan điểm của mình mà.” Tô Xán chân thành khuyên.
“Nhưng họ không chịu nghe tôi giải thích.” Tony cười gượng.
Có lẽ chính vì Tô Xán là người ngoại quốc nên anh ta mới có thể thoải mái tâm sự đến vậy.
“Có chuyện chỉ khi tự mình quyết định mới không hối tiếc.” Cô dịu dàng nói.
Tony gật đầu, rồi chuyển chủ đề sang nhiếp ảnh và nghệ thuật. Không ngờ hai người nước ngoài này lại hiểu biết sâu rộng đến thế. Gần như là gặp được tri kỷ, anh vui vẻ trao đổi thông tin để giữ liên lạc.
[Chân thành cảm ơn Từ Giai đã tạo cơ hội cho Tô Xán và Hạ tổng có một buổi tối lãng mạn!]
[Không ngờ Tô Xán lại biết nhiều thế, cô ấy thật sự xứng đáng được yêu.]
[Tôi bắt đầu thích Hạ Cẩm Ngôn rồi đấy, cho anh ấy debut luôn đi!]
Sau bữa tối, hai người chào tạm biệt Tony, vừa đi bộ vừa trò chuyện thêm về nghệ thuật. Máy quay đã tắt, đêm nay như thể dành riêng cho họ.
Nhưng khi quay lại nhà hàng, nơi vẫn còn sáng đèn, Tô Xán không ngờ rằng một cảnh tượng hỗn loạn đang chờ đợi họ.
Hạ Cẩm Ngôn đẩy cửa cho cô đi trước. Vừa bước vào, Tô Xán đã sững sờ.
Ngô Mạn Thanh đang ôm bụng, vẻ mặt đau đớn đến mức khiến ai nhìn cũng thấy xót ruột.
Tuy không ưa cô ta, nhưng thấy thế Tô Xán vẫn chủ động đến hỏi:
“Cô làm sao vậy?” Vừa nói cô vừa đỡ lấy cánh tay Ngô Mạn Thanh.
“Không có gì... chỉ là… ăn xong tối thì bị thế này.” Mặt mày nhăn nhó, giọng nói đứt quãng.
Tô Xán cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong đầu vẫn chưa rõ ràng. Cô đỡ Mạn Thanh ngồi xuống ghế đợi xe cấp cứu tới.
Không lâu sau, Ấn Thành cũng dìu Lâm Hiểu Hiểu từ căn nhà bên kia vào. Sắc mặt Lâm Hiểu Hiểu tái nhợt, vừa đi vừa nôn ọe, khiến cả đoàn phim rối lên.
“Tôi cũng thấy hơi buồn nôn, nhưng không đến mức nghiêm trọng…” Ấn Thành bối rối nói.
“Buổi tối mọi người đã ăn gì vậy?” Tô Xán nghi hoặc hỏi.
“Chỉ ăn bữa tối thôi, không ăn gì khác.”
Lời vừa dứt, Giang Mạc Hiên cũng lảo đảo bước vào. Không cần nói cũng đoán được, anh cũng đang giống những người khác.
Tô Xán liếc nhìn Hạ Cẩm Ngôn, trong đầu đột nhiên lóe lên suy nghĩ. Cô vội vàng chạy vào bếp.
Quả nhiên, hộp đậu Hà Lan đã bị vơi đi quá nửa.
Cô cầm phần đậu còn lại, lập tức mang đến chỗ tổ đạo diễn.
“Từ Giai đâu rồi? Tôi thấy mọi người hình như là bị ngộ độc thực phẩm, hỏi cô ấy xem lúc rang cơm có cho đậu Hà Lan vào không?”
Đạo diễn nghe xong thì sợ xanh mặt, chương trình này quy tụ toàn nhân vật máu mặt: người thì là ảnh đế, người là tổng tài, có cả cháu gái nhà họ Lâm, còn lại ít nhất cũng là nghệ sĩ đang nổi. Nếu xảy ra chuyện lớn, ông ta thật sự không đền nổi.
Ông ta lập tức gọi điện giục xe cứu thương, rồi sai ekip theo sát Từ Giai lên gọi cô xuống.
Lúc này Từ Giai đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa đeo mặt nạ vừa uống rượu vang, chuẩn bị ngủ sớm. Nghe tiếng gõ cửa, cô bực bội ra mặt:
“Trễ thế này còn tìm tôi làm gì? Thật bất lịch sự!”
Cô vừa uống một ngụm rượu, vừa lườm ekip rồi còn lén lật mắt một cái, vừa chẳng định mời người ta vào, lại càng không có ý muốn phối hợp.
Ekip theo sát lo lắng lắp bắp mấy câu, mãi cô mới nghe rõ: hỏi có cho đậu Hà Lan vào cơm rang không.
“Có chứ, sao vậy?”
Từ Giai vừa đáp xong, trong lòng thầm đắc ý: Chắc là vì cô nấu ngon quá, mọi người định đến hỏi công thức đây mà!
Còn chưa kịp mơ mộng tiếp thì bị một câu nói đánh cho tỉnh cả người: “Từ Giai chị ơi, Tô Xán bảo có vẻ như mọi người bị ngộ độc rồi, chị mau xuống xem thử đi!”
Ekip nói xong lập tức lao xuống dưới để lo cứu viện.
Chỉ còn Từ Giai đứng như trời trồng ngoài cửa, trong đầu vẫn vang vọng câu "bị ngộ độc". Mãi đến khi tỉnh hồn, cô mới cuống cuồng thay đồ, vội vã chạy xuống nhà hàng.
Dù Từ Giai có là ngôi sao nổi tiếng, xuất thân cao sang thế nào, nhưng một vụ ngộ độc tập thể thế này cũng khiến cô hoảng loạn. Trong đám người bị ảnh hưởng có ảnh đế, tổng tài, thậm chí là cháu gái ông trùm ngành giải trí, ai cũng có tiếng có tăm, ngay cả Tô Xán cũng có một lượng fan riêng.
Cô không muốn bị dân mạng dìm chết bằng nước bọt.
Vừa xuống tới nơi, cô đã thấy Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn vẫn bình an vô sự đứng đó. Mặc dù khó chịu khi thấy họ đứng gần nhau, nhưng chí ít cô cũng thở phào nhẹ nhõm: ít đi hai người gặp chuyện, cũng bớt rắc rối.