Sau khi Phó Cảnh nói xong câu ấy, phần lớn mọi người vẫn không phản ứng gì đặc biệt. Ai nấy đều nghĩ đây chỉ là khách mời do chương trình sắp đặt để tăng độ hot và thu hút người xem.
Chỉ có một người ở góc khuất là trợn tròn mắt, lặng người không nói nên lời.
Sao có thể như thế được? Nhất định là có gì đó sai rồi! Với khẩu vị kén chọn như Phó Cảnh, sao ông ta lại có thể khen món ăn của Tô Xán ngon được chứ?
[Haha, tôi biết mà, Xán Xán nhất định làm được! Không ngờ còn giỏi đến thế luôn á!]
[Đúng là lấy thực lực đập tan mọi lời đồn đại!]
[Giả thôi, chắc chắn là diễn cho có, mấy tay phê bình gia này cũng muốn nổi tiếng đó mà!]
[Tôi biết người này nè, là cố vấn chính trong show Hương Vị Trong Tim đó!]
[Phó Cảnh là người công tâm thật sự, lời nhận xét của ông ấy rất có trọng lượng đấy!]
Tô Xán được khen đến ngượng ngùng, khiêm tốn đáp: “Tôi nấu cũng không xuất sắc gì đâu, chắc là hợp khẩu vị của ngài thôi.”
Trong mắt cô, việc đánh giá món ăn phải xuất phát từ cảm nhận khách quan của người thưởng thức. Nhưng dẫu không mang theo cảm xúc, đánh giá của họ ít nhiều cũng mang tính chủ quan.
“Là cô khiêm tốn quá rồi. Cô nấu rất ngon. Tôi cũng từng tham gia sản xuất một chương trình du lịch kết hợp ẩm thực, tôi có thể mời cô tham gia được không?” Phó Cảnh hào hứng.
Tô Xán nhớ lại gần đây đúng là có một show ẩm thực kiểu đó, nhận được phản ứng trái chiều: người thích thì gọi là món ăn tinh thần, còn người không thích thì chê nhịp chậm và nhạt.
Nhưng đối với một người mê ăn uống như cô, không cần nghĩ cũng gật đầu đồng ý.
Thấy cô gật đầu, Phó Cảnh mừng rỡ, vội lấy điện thoại ra lưu lại thông tin liên lạc rồi tiếp tục quay về tận hưởng từng món ăn với vẻ mặt sung sướng.
Lúc này Hạ Cẩm Ngôn cũng đã hiểu, sự phấn khích ban nãy của Phó Cảnh đúng là vì món ăn của Tô Xán quá ngon.
Anh thả lỏng người, không còn căng thẳng nữa.
Sau đó, cả hai lại cùng nhau quay vào bếp tiếp tục công việc.
Trước khi rời đi, Phó Cảnh còn đặc biệt nhờ Giang Mạc Hiên chuyển lời cảm ơn đến Tô Xán vì đã làm ra bữa ăn tuyệt vời như vậy.
Bầu không khí bận rộn kéo dài đến tận tối muộn.
Khi nhà hàng đóng cửa, ai nấy đều mệt đến mức ngồi bệt xuống ghế, chỉ riêng Từ Giai vẫn tỉnh táo rạng rỡ vì cô ta gần như chẳng làm gì suốt cả ngày.
Thậm chí còn tranh thủ vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.
Nhưng khi bước ra, thấy mọi người ai cũng bơ phờ lấm lem, cô ta cũng không dám quá lộ liễu, đành vờ mệt mỏi, ngồi tựa vào bàn, chống cằm nói:
“Mệt thật, mọi người ai cũng mệt rồi nhỉ hay để tôi làm món tráng miệng cho cả nhà nhé?”
Từ Giai tỏ ra thông minh, thấu hiểu, cứ như thể cô là người duy nhất nghĩ cho mọi người dù chính mình cũng rất mệt.
Vậy là cô lại được đắp thêm cái nhân cách dịu dàng, chu đáo vào hình tượng của mình. Nhưng điều cô không ngờ là cư dân mạng không dễ bị qua mặt như vậy.
[Từ Giai đúng là thâm quá, cả ngày không làm gì mà còn bày đặt diễn cho tụi tôi xem?]
[Chắc chương trình không quay được cảnh Giai Giai làm việc thôi chứ nhìn thần sắc cô ấy thì cũng đủ biết mệt mỏi cỡ nào!]
[Tôi đang lo không biết đồ ngọt cô ấy làm có nuốt nổi không đó…]
Từ Giai thấy mọi người không ai lên tiếng, trong lòng còn đang hy vọng sẽ có người từ chối hộ cô. Dù gì lúc nãy cô cũng chỉ làm màu chút thôi, ai ngờ mọi người lại tưởng thật.
“Để tôi giúp em.” Kha Tuấn nhìn Từ Giai đi về phía bếp, dù mệt lả nhưng nghĩ tới chuyện có thể ở cạnh cô ta một mình là lập tức tỉnh táo hẳn.
Từ Giai khựng lại, ánh mắt có phần bối rối.
Anh ta không ngăn mình thôi đã đành, lại còn nói mấy lời khiến người ta hiểu lầm.
Cô ta theo bản năng nhìn về phía Hạ Cẩm Ngôn, thấy anh chẳng biểu hiện gì đặc biệt, đành rút ánh mắt về.
“Không cần đâu, anh nghỉ ngơi đi, để em tự làm là được rồi.” Cô ta vội nói, trong lòng chỉ mong Kha Tuấn nhanh chóng gật đầu, cô không muốn bị Hạ Cẩm Ngôn hiểu lầm.
Nhưng còn chưa chờ anh ta đáp lời thì một giọng nói đột nhiên vang lên:
“Khỏi cần làm món tráng miệng, làm luôn bữa tối đi. Tôi mệt muốn chết rồi, không nhúc nhích nổi nữa đâu.”
Không phải Kha Tuấn lên tiếng, càng không phải Hạ Cẩm Ngôn, mà là Tô Xán, nói đúng hơn, đây là cái hố mà Từ Giai tự đào rồi tự rơi vào.
“Tôi…” Từ Giai vừa định từ chối thì đã bị Tô Xán chặn lời:
“Cô cũng đang định vào bếp mà, đúng lúc quá, tôi thật sự không còn sức. Nếu còn làm được thì tôi cũng tự làm luôn rồi, cần gì phiền cô? Giai Giai chắc không nỡ từ chối đâu nhỉ?”
Nghe Tô Xán nói xong, Từ Giai chỉ biết cắn chặt môi, tay xoắn vạt áo, cuối cùng đành gật đầu.
Cô không thể từ chối được nữa, cũng không thể tự vạch trần rằng mình chẳng biết nấu nướng. Nếu làm thế thì cư dân mạng chắc chắn sẽ dìm chết cô bằng bình luận.
Vậy là đành chầm chậm lê bước vào bếp, theo sau là Kha Tuấn.
[Haha, tôi cá là trong lòng họ đều muốn quay đầu bỏ chạy luôn rồi.]
[Từ Giai không thích khoe thôi, chứ cô ấy biết nấu đó, hay đăng ảnh đồ ăn tự nấu lên mạng mà.]
[Người đã đẹp lại còn dịu dàng, không thích gây chú ý, fan Tô Xán đừng nhảy dựng lên nữa!]
[Chờ đấy, lát nữa kiểu gì Từ Giai cũng phải ra cầu cứu Tô Xán cho coi, hóng ghê!]
[Tô Xán cũng vô lý mà, đã nhận làm bếp trưởng thì lo đi nấu đi, sao lại đùn cho người khác?]
[Ơ nhưng không phải Từ Giai cũng phụ trách bếp sao? Fan đừng có hai mặt vậy chứ!]
Từ Giai quả thật không ra nhờ vả gì, chỉ là thời gian trôi qua mà trong bếp vẫn chẳng có động tĩnh.
Giang Mạc Hiên muốn nhắc Tô Xán đi kiểm tra thử, nhưng nhớ lại cô nói hôm nay đã mệt lắm rồi mà bây giờ bảo cô vào bếp nấu ăn nữa thì không hay chút nào.
Song, khi thời gian càng lúc càng trôi qua, bụng mọi người bắt đầu réo, Tô Xán liếc nhìn đồng hồ, không chờ ai mở miệng đã đứng dậy đi về phía bếp.
Cô mệt thật, nhưng cũng tò mò không biết Từ Giai đang giở trò gì trong đó. Quan trọng hơn là mọi người cũng phải có cái ăn đã.
Còn chưa kịp bước vào bếp thì đã thấy Từ Giai mang hai đĩa cơm rang đi ra.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Xán đứng trong góc khuất khỏi camera, lặng lẽ đảo mắt một cái.
“Chờ lâu rồi nhỉ, chắc mọi người đói rồi ha, mau tới ăn đi.” Từ Giai vừa nói vừa đặt hai đĩa cơm lên bàn.
Xoay đầu lại, cô ta lại quay sang Tô Xán: “Lúc nãy tôi thấy còn ít cơm thừa nên tiện làm cơm rang, nhưng chắc không đủ cho tất cả mọi người, thôi tôi nhường, không ăn cũng được. Tô Xán, cô có đói không?”
Tô Xán nghe xong là hiểu ngay hàm ý cô ta, cô bật cười, đáp lại: “Tôi không đói, mọi người ăn đi.”
Từ Giai còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe giọng nói lành lạnh quen thuộc vang lên từ phía không xa: “Tôi cũng không đói.”
Nói xong, Hạ Cẩm Ngôn bước đến bên cạnh Tô Xán, giọng nói cũng dịu đi: “Về thay đồ, tôi đưa em ra ngoài ăn.”
Nụ cười trên mặt Từ Giai lập tức cứng lại. “Cẩm Ngôn, hai người đi đâu vậy?” Cô ta dè dặt hỏi.
Nhưng Hạ Cẩm Ngôn chẳng buồn trả lời, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô lấy một cái.
Chờ Tô Xán thay đồ xong, hai người cùng nhau rời khỏi nhà.
Từ Giai nhìn theo bóng lưng họ dần khuất sau cánh cửa, quay đầu lại thấy đám người kia đang ăn cơm rang trong im lặng, trong lòng nghẹn ứ, chua chát đến nói không nên lời.