Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 63

 
“Em vừa nói gì vậy?” Giang Mạc Hiên nhìn Từ Giai, không hiểu cô ta đang lẩm bẩm gì khi đứng nhìn ra cửa sổ.

“À… em chỉ đang xem thử có gì để giúp mọi người không!” Từ Giai nhanh chóng lấy lại thần sắc, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt anh đang quan tâm hỏi han, tim bỗng lệch một nhịp.

Dù Giang Mạc Hiên cũng là ảnh đế, nhưng so với Hạ Cẩm Ngôn, anh ta chẳng là gì cả. Trong lòng cô, Hạ Cẩm Ngôn mới là người quan trọng nhất. Cô biết rõ mục tiêu của mình.

[Ha ha, hình như Từ Giai hiểu nhầm chuyện gì rồi nhỉ!]

[Tự mình đa tình! Nhỏ này không biết Hạ Cẩm Ngôn chỉ để mắt tới Tô Xán thôi à?]

[Tôi thấy Tô Xán mới là người tự ảo tưởng thì đúng hơn. Ly hôn rồi còn không chịu nhường vị trí cho người khác, buồn cười ghê.]

Lúc này trong bếp, Tô Xán vừa làm xong món chính, quay đầu nhìn bóng dáng Từ Giai vừa rời đi, cười thầm trong bụng.

Không hiểu thật hay giả vờ không hiểu đây? Biểu cảm khi ra khỏi bếp ấy, rõ ràng là tưởng Hạ Cẩm Ngôn quan tâm đến mình.

Tô Xán lại quay sang nhìn người đàn ông sau lưng, Hạ Cẩm Ngôn đang mỉm cười dịu dàng với cô, hoàn toàn khác xa vẻ mặt lạnh tanh khi đối mặt với Từ Giai ban nãy.

“Chút nữa tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ấy.” Anh nhẹ giọng nói.

Tô Xán nghe xong cũng chẳng để tâm mấy. Anh giải thích hay không thì có gì quan trọng chứ? Nhưng cô vẫn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Lúc cúi đầu nhìn vào thực đơn vừa được đưa vào, cô khẽ nhíu mày. Toàn bộ đều là món đặc trưng của nước F. Cô chỉ mới học qua công thức, làm không chắc hoàn hảo, nhưng khách đã gọi thì vẫn phải cố gắng hết sức.

Chẳng bao lâu sau, những món ăn mà người đàn ông trung niên gọi được Giang Mạc Hiên mang ra đặt lên bàn.

Người đàn ông ngó qua bàn ăn, bề ngoài trông khá ổn, nhưng không biết hương vị thế nào.

“Hừ…” Ông ta hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường. Dạo này trẻ con mới làm được vài món đã dám mở quán, đúng là không biết lượng sức.

Ông ta chỉ mong món này đừng dở đến mức khiến mình phải nôn ra là may rồi. Khổ thân cái lưỡi của mình thật!

Nếu không phải bạn cũ cố ý nhờ thử qua chỗ này, ông ta chắc chắn không bao giờ chịu đến.

Nhưng khi vừa nếm miếng cá hồi xông khói đầu tiên, ánh mắt người đàn ông lập tức sáng rực.

“Phục vụ!” Ông ta gọi lớn.

“Vâng, thưa ngài, ngài cần gì ạ?” Giang Mạc Hiên vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, tiến đến hỏi han.

“Gọi đầu bếp ra đây cho tôi!” – người đàn ông giọng có phần kích động, tay cầm nĩa khẽ run.

Giang Hạc Hiên giật mình, lộ ra vẻ hơi căng thẳng:

“Dạ… không biết món ăn có vấn đề gì không ạ?”

Người đàn ông nghiêm nghị lấy ra một tấm thẻ: “Tôi là Phó Cảnh, nhà phê bình ẩm thực tám sao. Đây là thẻ nghề nghiệp của tôi. Tôi muốn gặp đầu bếp ngay lập tức.”

Giang Mạc Hiên cúi đầu nhìn thẻ trong tay đối phương, mặc dù không thể xác minh thật giả nhưng vẫn quyết định mời Tô Xán ra gặp mặt.

Ở góc khác, Từ Giai vừa thấy cảnh này thì cười thầm vui vẻ. Ngày hôm nay đúng là ngày may mắn của cô!

[Chắc chắn món ăn không ngon rồi, hy vọng Tô Xán có thể chấp nhận lời phê bình một cách khiêm tốn.]

[Cá là tôi làm còn ngon hơn, cho tôi cơ hội nấu thử xem nào.]

[Sao lại mời một người không phải đầu bếp chuyên nghiệp đến chương trình này cơ chứ, rõ ràng là vì nhan sắc với quan hệ chứ gì nữa!]

Còn người đàn ông trung niên kia sau khi ăn xong món cá liền chuyển sang nếm bánh cá rồi món súp đậu. Không ngờ ngay sau ngụm đầu tiên, đôi mắt ông ta ngân ngấn nước, xúc động khôn xiết.

Ông ta nhắm mắt lại, như muốn lưu giữ hương vị thơm ngọt ấy mãi trong khoang miệng.

Từ Giai vẫn dõi theo, thấy thế lại nhếch môi cười nhạt.

Lúc này cô ta hoàn toàn không biết rằng, người cô nhờ bạn mình gọi đến với mục đích vạch trần Tô Xán vốn nổi tiếng là người thẳng thắn và công tâm trong giới ẩm thực. Ông chưa từng nhận tiền để đưa ra lời khen giả tạo, càng không thiên vị vì cảm tính.

Vài năm gần đây, ông ít xuất hiện nên trong giới giải trí không nhiều người biết tới.

Tô Xán khi nghe tin có khách muốn gặp đầu bếp thì hơi nhíu mày. Cô kiểm tra lại món ăn lần nữa, không thấy vấn đề gì cả.

“Để tôi đi gặp ông ấy.” Hạ Cẩm Ngôn lập tức đứng dậy.

Anh không muốn người khác chỉ trích Tô Xán, cho dù là ai.

Thấy anh bước nhanh ra ngoài, Tô Xán liền kéo tay áo anh giữ lại.

“Để tôi đi. Tôi cũng muốn biết khách góp ý thế nào.” Nói rồi, cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn nói “Đừng lo, tôi xử lý được”.

[Ha, chuẩn bị xem Tô Xán bị mắng thôi!]

[Mắng là đúng rồi, suốt ngày làm cao, còn hay bắt nạt Từ Giai nữa!]

[Không phải vì Hạ Cẩm Ngôn thì cô ta chẳng có tư cách gì ngồi đây cả!]

Phó Cảnh thấy người con gái mặc đồ đầu bếp bước ra, ánh mắt sáng rỡ như bắt gặp bảo vật, lập tức bật dậy khỏi ghế.

“Cô là đầu bếp chính sao?” Ông hỏi, giọng run run, không giấu nổi phấn khích.

“Vâng, chào ngài, là tôi. Không biết món ăn có vấn đề gì ạ?” Tô Xán định nói tiếp rằng nếu có gì chưa tốt, cô sẽ chỉnh sửa.

Ai ngờ Phó Cảnh đột ngột nắm chặt hai tay cô, kích động tới mức không nói nên lời.

Tô Xán giật mình nhìn ông, chẳng hiểu gì cả. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để bị mắng vậy mà lại thành ra thế này?

Hạ Cẩm Ngôn cũng đi theo ra, vừa bước tới cửa đã thấy cảnh tượng trước mắt thì gương mặt lạnh lại, xung quanh nhiệt độ như hạ xuống vài độ.

Phó Cảnh cũng đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại, thấy Hạ Cẩm Ngôn đứng ngay sau, ánh mắt như muốn giết người.

“Buông ra.” Anh trầm giọng nói.

Phó Cảnh như bị điện giật, vội buông tay, lui về sau một bước. Nhận ra hành động vừa rồi hơi quá, ông ngượng ngùng tháo kính, đặt tay trước ngực, cúi đầu nói:

“Xin lỗi, tôi kích động quá, nhưng món ăn của cô thật sự ngon đến mức không lời nào diễn tả nổi!
 

Bình Luận (0)
Comment