Lúc này, Hạ Cẩm Ngôn cũng đi tới đầu xe. Kha Tuấn thấy hai người một trái một phải đứng bên cạnh mình thì vô thức lùi ra sau.
Chỉ thấy Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán đứng sát lại, cùng cúi đầu kiểm tra xe bị làm sao.
Cả hai nhìn một hồi vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, rồi cùng lúc quay đầu nhìn thẳng về phía Kha Tuấn.
Sau khi hỏi rõ ra mới biết xe bị tắt máy là do lỗi của Kha Tuấn.
[Kha Khắc Tuấn đến để tấu hài đúng không? Cười chết tui rồi!]
[Biểu cảm của Hạ tổng với Tô Xán y như kiểu “tao thấy mà tao tức á”!]
[Tôi tuyên bố: Kha Tuấn chính thức là cây hài của chương trình này!]
Kha Tuấn đứng đó xấu hổ không biết nói gì, cuối cùng lắp bắp: “Lâu rồi tôi không lái xe nên có hơi... lụt nghề…”
Từ Giai lập tức bước lên, tỏ vẻ dịu dàng thông cảm: “Không sao mà~ Em tin là Tô Xán sẽ tha thứ cho anh đó~”
Tô Xán nghe vậy liền trợn trắng mắt, cô ta đúng là chuyên gia đào hố!
Câu của Từ Giai chẳng khác gì nói: Tô Xán nhỏ nhen, chấp vặt, chuyện nhỏ như xe tắt máy mà cũng giận hờn người khác.
Mà từ nãy đến giờ, cô có nói câu nào đâu?!
“Là biểu cảm nào khiến cô cảm thấy tôi sẽ giận? Cô nói đi, tôi sửa liền! Được hông?” Tô Xán bắt chước điệu nũng nịu của Từ Giai, cố ý nói giọng đáng yêu.
Hạ Cẩm Ngôn đứng bên cạnh không giấu nổi nụ cười, nhìn cô gái đang đứng giữa trời tuyết. Trong làn tuyết trắng, nước da cô càng trắng bật lên, đôi mắt màu trà long lanh, môi đỏ khẽ nhếch, đáng yêu hết phần thiên hạ.
Từ Giai bị hỏi đến cứng miệng, rõ ràng biết Tô Xán đang mỉa mình, nhưng lại không tiện nổi cáu, dù gì cũng phải giữ gìn hình tượng dịu dàng trước máy quay.
[Tô Xán chưa hề nói gì cả, đúng là Từ Giai tự vẽ chuyện ra rồi tự dội nước!]
[Cái kiểu giả vờ ngây thơ này đúng là khó ưa thật!]
[Không thích thì biến, đừng ở đây vừa xem vừa than phiền!]
[Ai xem vì Từ Giai chứ? Mọi người đều là fan của Tô Xán mà!]
Thấy Từ Giai tức đến đỏ cả tai nhưng không dám cãi, Tô Xán khẽ cười, vẫn tiếp tục học giọng cô ta nói với Kha Tuấn:
“Vậy anh cứ lái tiếp đi, nhưng mà cẩn thận một chút nha~ Giai Giai dễ bị say xe đó~”
Nói xong, cô chẳng buồn để ý đến phản ứng của ai, tự mình mở cửa lên xe.
Hạ Cẩm Ngôn cũng không thèm ngó ngàng tới đôi nam nữ kia, trực tiếp lên xe ngồi vào ghế sau cùng cô.
Lần này về tốc độ đi chậm hơn hẳn. Từ khi Tô Xán buông câu “Giai Giai dễ say xe”, Kha Tuấn lái xe cẩn thận từng chút như sợ cô nàng tức giận thật.
Dù Từ Giai nhiều lần ám chỉ rằng cô không sao nhưng anh vẫn kiên quyết giữ tốc độ rùa bò.
Hạ Cẩm Ngôn thì không vội, thỉnh thoảng liếc sang cô gái đang ngồi cạnh ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Tô Xán âm thầm tính toán, với tốc độ này thì vẫn kịp về trước giờ phục vụ bữa trưa thế nên cũng không thúc giục.
Cuối cùng, khi xe về tới nhà hàng, thời gian vừa vặn.
Hạ Cẩm Ngôn xách túi đồ theo Tô Xán vào bếp.
Tô Xán vừa nhìn nguyên liệu là nhớ ngay thực đơn đã lên từ tối qua. Ngoài các món sở trường, cô còn chuẩn bị vài món đặc sản địa phương mới học.
Mọi thứ đâu vào đấy, nhà hàng Tình yêu đang diễn ra chính thức mở cửa.
Khách lần lượt kéo đến, còn Tô Xán trong bếp thì bận rộn không ngơi tay.
Điều khiến cô bất ngờ là tuy Hạ Cẩm Ngôn là tổng tài chính hiệu, nhưng khi đeo tạp dề thì lại trông rất ra dáng.
Anh làm việc đâu ra đấy, dáng vẻ cứ như cái gì cũng biết.
Ngược lại là Từ Giai không biết làm gì đã đành, lại cứ lóng nga lóng ngóng, toàn gây thêm rắc rối. Có lúc Tô Xán thực sự hối hận vì đã để cô ta vào bếp.
“Tiểu thư à, nếu cô không biết làm gì thì rửa bát giúp tôi đi.” Tô Xán nhịn hết nổi, nhíu mày nói thẳng.
“Ừ ừ! Được mà! Đừng giận nha~ Tôi cũng mới lần đầu làm thôi~” Giọng Từ Giai dẻo quẹo.
Tô Xán mím môi, lại bắt đầu nữa rồi đấy? Chơi chiêu hoài không chán hả?!
“Ôi trời ơi~ là tôi nói gì khiến cô hiểu nhầm sao~? Xin lỗi mà~ xin lỗi mà~” cô bắt chước y chang giọng điệu ngọt xớt của Từ Giai, khuôn mặt còn giả vờ sợ hãi, biểu cảm lại thêm phần uất ức.
Từ Giai ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đành ngượng ngùng cúi đầu đi rửa bát.
Tô Xán thấy cô ta an phận thì cũng mặc kệ, tiếp tục lo phần việc của mình.
Chỉ có Hạ Cẩm Ngôn đứng bên nghe toàn bộ, sắc mặt trầm xuống.
Anh nhớ lại từng câu Tô Xán nói như có hàm ý gì trong đó? Giống như bị Từ Giai bắt nạt?
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh thoáng lạnh lẽo. Không chỉ mình anh cảm thấy vậy, ngay cả khán giả xem livestream cũng dậy sóng:
[Vừa rồi Xán Xán có vẻ như đang sợ thật đó, có khi nào từng bị Từ Giai bắt nạt không?]
[Thấy rõ là Tô Xán đang trêu lại thôi mà, nhìn không ra sao?]
[Fan nhà họ Từ đúng thật là tiêu chuẩn kép! Từ Giai mít ướt là đáng thương, Tô Xán mít ướt thì là giả tạo!]
[Chỉ mình tôi để ý nét mặt của tiểu bá tổng thôi sao? Rõ ràng là rất không vui đó!]
Từ sau màn học giọng đó, không rõ là Từ Giai chưa hiểu ra hay chưa nghĩ được cách phản công nhưng rõ ràng cô ta trở nên ngoan hẳn.
Trừ việc làm rơi vài cái chén, vỡ mấy cái đĩa…
Không khí trong bếp và nhà hàng vẫn luôn bận rộn. Không ai ngờ hôm nay mới khai trương mà đã đông khách như vậy.
Sau khung giờ ăn trưa, khách bắt đầu thưa hơn, mọi người cũng tranh thủ nghỉ ngơi chút.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu đen, đội mũ, bước vào nhà hàng.
Người đàn ông có ánh mắt sắc sảo, sống mũi cao, gương mặt góc cạnh rất thu hút.
“Thưa ngài, ngài cần dùng gì ạ? Đây là thực đơn của nhà hàng.” Giang Mạc Hiên đưa thực đơn đến, mọi người dùng máy phiên dịch vì không rành tiếng F.
“Cho tôi một phần cá hồi xông khói, bánh nhân cá, thêm một súp đậu xanh.” Giọng người đàn ông trầm thấp, gần như không mang chút cảm xúc nào.
Lúc đơn gọi món chuyển về bếp, đúng lúc Hạ Cẩm Ngôn đang mất kiên nhẫn với Từ Giai: “Cô ra ngoài nghỉ đi, không cần vào bếp nữa.”
Từ Giai bất ngờ nghe thấy câu đó, vui đến mức nói không nên lời. Cô không ngờ chỉ nửa ngày thôi mà thái độ của Hạ Cẩm Ngôn đã thay đổi đến vậy: Chẳng lẽ anh ấy bắt đầu nhận ra mình mới là người dịu dàng đáng yêu, còn Tô Xán thì quá mạnh mẽ?
Đúng là như vậy rồi! Không ngờ mình lại dễ dàng thu phục được tổng tài thế này~
Đáng tiếc, cô không biết, thực ra cô bị đuổi ra ngoài là vì Hạ Cẩm Ngôn không chịu nổi nữa.
“Cô Từ?” Giọng anh lạnh băng.
Cô còn chưa nghe ra ẩn ý, đến khi bị gọi lần nữa mới giật mình tỉnh mộng.
Từ Giai cuống quýt trả lời: “Vâng vâng, nếu cần gì cứ gọi em nhé~ em ra xem ngoài xem có cần giúp gì không.” Cô cố làm ra vẻ ngọt ngào rồi quay người rời khỏi bếp.
Vừa bước ra khỏi cửa bếp đi vào sảnh, cô đã thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi gần cửa sổ, gương mặt không cảm xúc, đang nhìn ra ngoài chờ đồ ăn.
Khóe môi Từ Giai cong lên một nụ cười khó đoán, lẩm bẩm: “Không ngờ lại đến nhanh thế.”