Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 61

 
Khi Kha Tuấn khởi động xe, không khí trong xe lập tức rơi vào im lặng.

Từ Giai ngồi ở ghế phụ, vắt óc nghĩ chủ đề để bắt chuyện với Hạ Cẩm Ngôn. Sau một hồi, cô ta đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, cố tạo vẻ dịu dàng ngọt ngào nhất có thể.

“Anh Cẩm Ngôn không phải nghệ sĩ mà vẫn giữ dáng tốt như vậy, chắc chắn là rất tự giác nhỉ?”

Cô ta nghiêng người quay đầu lại, hỏi bằng giọng mềm mại pha chút e thẹn.

Tô Xán nghe thấy thì suýt nữa bật cười, cái gì mà “chắc là rất tự giác”? Chẳng lẽ chỉ có người nổi tiếng mới biết giữ dáng? Quá rõ ràng là đang cố bịa chuyện để mở lời.

Từ Giai nhìn đôi mày kiếm cùng đôi mắt đen nhánh kia lại càng thấy tim đập nhanh hơn vài nhịp. Anh mặc áo khoác lông vũ giản dị phối với quần jeans, nhưng khí chất thì vẫn áp đảo tất cả, nhìn kiểu gì cũng giống người sắp debut đến nơi.

Thấy Hạ Cẩm Ngôn không trả lời, Từ Giai lại tiếp tục dịu dàng nói:

“Em có quen một huấn luyện viên thể hình nổi tiếng lắm. Em gửi liên hệ cho anh nhé, để giới thiệu.”

Cô vừa nói vừa rút điện thoại ra, chờ đợi câu trả lời từ Hạ Cẩm Ngôn.

“Cảm ơn, nhưng tôi thấy không cần.”

Từ Giai bị từ chối nhưng không tức giận, thậm chí còn lộ ra chút nũng nịu: “Kết bạn đi mà~ được không~?”

Tô Xán rùng mình, nổi cả da gà, kiểu làm nũng này chắc chỉ hù được mấy tay tầm thường, chứ gặp Hạ Cẩm Ngôn thì… Xin lỗi nhé, không trúng chiêu đâu.

Quả nhiên như dự đoán, Hạ Cẩm Ngôn khẽ nhíu mày, giọng lãnh đạm:

“Tôi không dùng mạng xã hội.”

Một câu nói khiến Từ Giai nghẹn họng, cuối cùng cũng chịu ngậm miệng quay đầu lại.

“Vậy gửi cho tôi đi, đúng lúc tôi đang cần.” Kha Tuấn đang lái xe phía trước lên tiếng phá tan bầu không khí, tiện thể nhận món "hàng thừa".

Từ Giai gật đầu, mím môi không vui. Dù không cam lòng nhưng trước ống kính vẫn không dám thể hiện rõ, đành miễn cưỡng đồng ý.

[Từ Giai đúng là hài ghê, lần nào cũng bị tiểu tổng tài bá đạo làm cho đứng hình!]
[Ai bảo Từ Giai không thích Hạ Cẩm Ngôn thì xem lại đi, rõ quá rồi!]
[Giai Giai chỉ đang tốt bụng thôi mà, đừng nhìn đâu cũng thấy xấu!]

Trên đường đi, không ai nói thêm gì nữa. Cứ vậy, cả nhóm im lặng đến tận siêu thị.

Vừa thấy siêu thị, Từ Giai lập tức trang bị đầy đủ: kính râm, khẩu trang, mũ, kín như bưng. Kha Tuấn cũng đỗ xe xong.

Tô Xán thì thoải mái mở cửa bước xuống, dù sao cũng đang ở nước ngoài, không ai nhận ra cô cả. Hạ Cẩm Ngôn cũng đi theo vào siêu thị.

Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, bốn người bàn nhau chia ra đi mua đồ.

Trên xe, Tô Xán đã ghi sẵn danh sách nguyên liệu, cô xé đôi danh sách, đưa một nửa cho Hạ Cẩm Ngôn, một nửa giữ lại cho mình. Dù sao chỉ có hai người họ biết tiếng nước F, đi mua sẽ nhanh hơn.

Từ Giai nghe xong, mặt đầy khó tin, cơ hội ở riêng thế này đến nhanh quá!

“Em đi với anh được không?” Giọng cô ta nhỏ nhẹ, nhưng Hạ Cẩm Ngôn vẫn nghe rõ.

Anh vốn định từ chối, nhưng lại lo cô ta đi theo Tô Xán gây chuyện, đang chần chừ thì Tô Xán đã cầm danh sách đi luôn.

Cô ấy giận rồi sao?

Không kịp nghĩ nhiều, Hạ Cẩm Ngôn bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay Tô Xán:

“Em sao thế?”

Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt màu trà của cô gái, sống mũi cao, đôi môi căng mọng đến mức anh có một giây muốn ôm cô vào lòng.

Tô Xán thì đang mờ mịt. Cô chẳng nghe thấy Từ Giai nói gì, cũng không hiểu sao anh lại hỏi vậy.

“Không có gì, tôi chỉ đi tìm nguyên liệu thôi.” Cô ngơ ngác trả lời.

Hạ Cẩm Ngôn thấy biểu cảm cô không có gì khác thường, cũng đoán ra cô chẳng hề nghe gì cả, càng không phải đang giận.

“Tôi muốn đi cùng em.” Hạ Cẩm Ngôn nói dứt khoát.

Ba người còn lại đều sững sờ.

“Nhưng mà…” Tô Xán vừa định bảo chia ra đi sẽ nhanh hơn, nhưng lại thấy vẻ mặt đầy thất vọng của Từ Giai phía sau lưng anh.

À, thì ra là để tránh “đào hoa thối”. Cũng được, xem như tích đức đi.

[Từ Giai dọa tiểu bá tổng sợ luôn rồi kìa haha!]
[Không ngờ Giai Giai lại là người như vậy, hình tượng trong sáng kia chắc do công ty dựng lên.]
[Cẩm Ngôn né rõ ràng luôn, hài ghê!]

Thế là cả nhóm bắt đầu mua sắm.

Siêu thị bày bán đủ thứ hoa mắt mà Từ Giai lại không biết tiếng nước F nên cứ bị mấy món hàng lạ mắt hấp dẫn, đi đến đâu là dính đến đó.

Lúc sắp thanh toán, Tô Xán mới phát hiện chỉ còn lại cô và Hạ Cẩm Ngôn, còn Kha Tuấn và Từ Giai thì chẳng biết đã lạc đâu.

Tô Xán tức giận thế này thì cho đi theo làm gì? Không giúp được gì, chỉ biết gây chuyện.

Hai người đành quay lại tìm. Kha Tuấn thì dễ, tìm thấy ngay, nhưng Từ Giai thì biệt tăm. 

Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán đều không có số của cô ta, mà điện thoại Kha Tuấn lại để quên trên xe, thành ra không ai liên lạc được.

Tô Xán chợt nhớ đến loa phát thanh nội bộ liền bàn với Hạ Cẩm Ngôn xong thì cả ba cùng đến phòng quản lý.

Còn chưa đến nơi, đã nghe thấy âm thanh cãi vã to tiếng. Tô Xán nghe kỹ, giọng này là của Từ Giai?

Quả nhiên là cô ta đang cố thanh minh điều gì đó, giọng gần như sắp khóc.

“Sao lại bắt tôi?!” Từ Giai mặt mũi thất sắc, không nói được tiếng bản địa nên không sao giải thích rõ, càng lúc càng hoảng loạn.

Tô Xán nhanh chóng bước lên, giải thích với quản lý rằng cô là người quen. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân thì mới vỡ lẽ: vì Từ Giai ăn mặc kín mít, hành động lại lén lút nên bị bảo vệ nghi ngờ là trộm, đưa thẳng về văn phòng.

Sau một hồi làm rõ, quản lý mới hiểu lầm vội vàng xin lỗi Từ Giai.

Giải quyết xong xuôi, cả nhóm mới quay lại xe.

[Đúng là chỉ biết gây chuyện! Mất mặt đến tận nước ngoài!]
[Lỗi của Tô Xán đó! Không trông người cho kỹ!]
[Từ Giai là công chúa hả? Cái gì cũng phải có người chăm! Vậy ở nhà đi chứ tham gia show làm gì?!]

Vì vừa xấu hổ vừa bực, suốt cả đoạn đường về Từ Giai không nói gì, chỉ cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Cho đến khi xe đột nhiên dừng lại.

Cú phanh gấp khiến cả ba người còn lại đập đầu vào ghế trước.

Kha Tuấn bối rối vỗ lên bảng điều khiển: “Đừng lo, để tôi xuống xem.”

Anh mở nắp capo, ngó nghiêng một hồi mà vẫn không rõ nguyên nhân.

Lúc này, Hạ Cẩm Ngôn cũng xuống xe, vừa định hỏi xem Kha Tuấn có biết sửa không thì thấy cả Tô Xán và Từ Giai cũng xuống theo.

Hạ Cẩm Ngôn thấy Tô Xán bước ra lại lo cho cô: Trời lạnh thế mà cũng không chịu ngồi yên trong xe.

Chỉ thấy cô gái ánh mắt trong trẻo, từng bước đi tới đầu xe.

Lẽ nào... cô ấy biết sửa xe?!

[Tô Xán biết sửa xe luôn á?! Giỏi quá!]
[Bảo sao gọi là “bảo bối toàn năng”! Yêu chết mất thôi~]
[Biết đâu chỉ đang làm màu? Biết sửa thật không?]
 

Bình Luận (0)
Comment