“Làm ơn đi mà~ Tôi thực sự bất tiện lắm...” Từ Giai tiếp tục ra vẻ đáng thương, như thể chỉ thiếu nước quỳ xuống van xin.
Tô Xán nghiêng đầu, làm ra vẻ ngơ ngác: “Thì sao?”
Thì sao? Từ Giai lúc này mới nhận ra, Tô Xán rõ ràng là đang trêu mình.
Dù có hơi ngại nhưng cô ta cũng chẳng lo, vì cô tin chắc fan của mình trên livestream sẽ lập tức lên tiếng bênh vực. Đến lúc đó, fan nhà cô dẫn dắt dư luận, Tô Xán kiểu gì cũng bị ném đá cho tơi tả.
Nghĩ đến đây, Từ Giai càng bày ra vẻ uất ức, đáng thương đến tột cùng, khóe mắt ngấn lệ đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
[Tô Xán đúng là không có giáo dục gì cả, người ta van xin đến vậy mà vẫn không chịu nhường!]
[Bắt buộc phải nhường à? Từ Giai là cái trung tâm vũ trụ chắc?]
[Tui là người ngoài nhìn vào thấy Tô Xán hơi quá đáng thật.]
Dù nhan sắc Từ Giai không đến mức chấn động nhưng gương mặt dịu dàng kiểu em gái nhà bên cùng với bộ dáng tội nghiệp bây giờ, quả thật rất dễ khiến người ta mềm lòng.
“Để tôi đổi cho.” Kha Tuấn không nhịn nổi nữa, bước đến nói với Từ Giai.
“Có người đúng là chẳng có tí đồng cảm nào.”
Anh ta hùng hồn nói, nhưng Tô Xán chỉ cười khẩy một tiếng, nghĩ bụng: Đúng là ngốc. Bị người ta lợi dụng còn tưởng mình đang làm anh hùng.
Chưa kể, chắc gì anh ta không phải đang tranh thủ cơ hội làm cẩu nam phụ trong lòng tiểu thư.
Tô Xán khẽ bụm miệng cười, quay sang bảo Kha Tuấn: “Thế thì anh nhớ nhận nuôi hết chó hoang trên thế giới luôn nhé, càng thể hiện được lòng trắc ẩn.”
Kha Tuấn và Từ Giai còn đang đơ ra chưa kịp phản ứng, Tô Xán đã kéo vali đi thẳng lên lầu.
Hạ Cẩm Ngôn bật cười, nhanh chóng đuổi theo giành lấy hành lý trong tay cô, hai người một trước một sau lên phòng.
Từ Giai lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra Tô Xán vừa gọi mình là chó?!
Cô suýt nữa nổi điên tại chỗ, nhưng ngặt nỗi còn đang ghi hình trực tiếp. Sự cố ở bữa tiệc hôm nọ tuy chỉ giới trong ngành biết, nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình tượng. Bây giờ không thể để mất mặt thêm được.
[Vừa rồi Tô Xán là đang mắng Từ Giai sao?!]
[Trời ơi cái show này càng ngày càng hài, không có kịch bản thật à?!]
[Không ai quản được Tô Xán hả? Để cô ta bắt nạt Giai Giai mãi vậy sao?!]
[Thứ không có học, đúng là không bằng nổi chị Tô Thanh!]
Tuy tức đến run người, nhưng nghĩ đến chuyện mình vẫn được ở phòng số 2 ngay cạnh phòng Hạ Cẩm Ngôn, Từ Giai liền thấy dễ chịu hẳn.
Cô cười lạnh một tiếng: Tô Xán, chờ đấy. Tôi không tin Hạ Cẩm Ngôn sẽ mãi mãi không rung động trước tôi.
Sáng hôm sau, trời tuy là mùa đông nhưng ánh nắng vẫn ấm áp tràn ngập căn phòng.
Tô Xán vươn vai, rửa mặt xong thì xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Đã nhận trách nhiệm bếp núc rồi, cô sẽ làm cho tới nơi tới chốn.
Khi cô đang tất bật trong bếp, mọi người lần lượt thức dậy.
“Chị Xán, để em giúp chị.” Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành vừa từ ngoài vào, liền bước thẳng vào bếp.
Dù tại bữa tiệc, Tô Xán đã nhận thân với nhà họ Lâm, nhưng chuyện đó chưa được công khai, nên mọi người vẫn xem như không biết.
Tô Xán lần lượt bưng ra trứng ốp la, sữa và bánh mì nướng, cả nhóm cũng lục đục ngồi vào bàn ăn.
Phải nói là, tay nghề nấu nướng của cô đúng là tuyệt, mọi người chỉ có thể im lặng và thưởng thức.
Sau khi dọn dẹp xong, Hạ Cẩm Ngôn chuẩn bị cùng Tô Xán ra ngoài mua nguyên liệu cho bữa trưa.
“Tôi cũng muốn đi cùng, được không Xán Xán?” Từ Giai hỏi nhỏ, làm ra vẻ e dè sợ bị từ chối.
Tô Xán nhìn cô một cái, làm như ngạc nhiên lắm: “Chân mọc trên người cô mà? Đi hay không liên quan gì đến tôi?”
Câu trả lời khiến Từ Giai nghẹn họng, nhưng vẫn lặng lẽ theo sau hai người lên xe.
[Trời ơi, dùng EQ thấp để trị EQ thấp, chuẩn bài luôn!]
[Fan Tô Xán đừng có quá đáng, ai là trà xanh hả?!]
[Giai Giai nhà tui đáng yêu thế mà cứ bị Tô Xán bắt nạt!]
Ba người ra xe, Từ Giai nhanh chân chạy lên giành ghế phụ, tay đặt sẵn lên tay nắm cửa, quay đầu hỏi:
“Tôi hơi say xe nên ngồi phía trước được không Xán Xán? Cô không ngại chứ?”
Mùi “trà” nồng nặc đến nỗi Hạ Cẩm Ngôn cũng hơi do dự. Anh không muốn Từ Giai ngồi cạnh, nhưng cũng không yên tâm để Tô Xán tự lái.
Không ngờ, Tô Xán lại dứt khoát kéo cửa sau, lên xe luôn mà chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Tuy ngoài mặt không thể hiện gì, nhưng trong lòng Từ Giai đã vui như mở cờ, cuối cùng cũng được ngồi gần Hạ Cẩm Ngôn!
Nhưng đời không như là mơ.
Ngay khi chuẩn bị xuất phát, Hạ Cẩm Ngôn quay lại nói với Tô Xán: “Chờ tôi một chút, tôi để quên đồ.” rồi quay người đi nhanh về phía nhà.
Hai người trên xe ngồi im không nói gì, không khí có chút ngượng.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Cẩm Ngôn quay lại nhưng phía sau còn có một người đi cùng. Nhìn kỹ là Kha Tuấn!
[Trời ơi, “đồ để quên” của Hạ tổng là Kha Tuấn sao? Haha!]
[Thưa Toà, tôi có đầy đủ lý do tin rằng anh ấy cố ý!]
[Không muốn ngồi gần Giai Giai mà làm vậy á? Không ga lăng tí nào!]
Từ Giai trông thấy Kha Tuấn thì mặt hơi biến sắc, thầm cầu trời xin đừng để anh ta lái xe!
Nhưng điều sợ nhất lại đến, Kha Tuấn vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.
Còn Hạ Cẩm Ngôn thì mở cửa sau bước lên xe, ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Xán, khiến cô cũng hơi bất ngờ quay sang nhìn.
Anh khẽ cười, giải thích: “Tôi thuận miệng hỏi có ai muốn đi cùng, thì Kha Tuấn bảo rảnh nên đi theo.”
Kha Tuấn nghe vậy cũng tiếp lời: “Dù sao cũng chẳng có gì làm, tôi đi phụ bưng bê chút đồ.”
Từ Giai vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, miệng còn tươi cười: “Thêm người cũng tốt mà. Kha Tuấn chu đáo ghê.”
Nhưng trong lòng thì đã mắng anh ta không biết bao nhiêu lần: Biết bao cơ hội quý giá vậy mà cũng bị anh phá cho bằng hết!
Cô ta giận đến mức siết chặt tay, móng tay bấu cả vào lòng bàn tay, cảnh này lại bị cư dân mạng tinh mắt phát hiện.
[Từ Giai đang tức giận đó à? Nhìn là biết luôn. Haha!]
[Ở đâu ra thế? Giai Giai nhà tui đâu phải người dễ giận!]
[Hạ Cẩm Ngôn mà xứng với Giai Giai á? Đùa à!]
[Mù mới không thấy Giai Giai rõ ràng thích tiểu bá tổng!]
[Tiểu bá tổng đối xử với Xán bảo dịu dàng quá trời, tôi quắn quéo luôn rồi!]