Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 59

 
Lâm Hiểu Hiểu vừa quay người đi thay đồ, bàn tay Từ Giai đặt trên vai cô cũng lập tức rút về.

“Lỗi tại tôi, tranh thủ trung tâm thương mại còn chưa đóng cửa, để tôi đi mua..” Lâm Hiểu Hiểu vừa áy náy vừa nói, định bước ra ngoài luôn.

Tô Xán vội vàng chặn cô lại. Từ đây đến trung tâm thương mại, lái xe lượt đi lượt về cũng mất hơn hai tiếng.

Dù mua xong có về kịp thì trời cũng tối mất rồi, chắc chắn bỏ lỡ bữa tối.

“Để chị đi.” Tô Xán vừa nói vừa mặc áo khoác. Câu đó khiến Lâm Hiểu Hiểu càng thêm ngại ngùng.

Tô Xán nói xong liền rảo bước ra ngoài, Hạ Cẩm Ngôn cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Không bao lâu sau, hai người đã quay trở lại, trên tay còn mang theo vài món đồ dùng nhà bếp.

“Sao về nhanh thế? Chị mua ở đâu vậy?” Lâm Hiểu Hiểu thấy Tô Xán bước vào thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ hỏi.

Còn Ngô Mạn Thanh thì nhìn cái nồi Tô Xán đặt lên bàn, dường như nghĩ ra điều gì đó.

“Cô lấy ở đâu ra vậy? Dùng được không đó?” Ngô Mạn Thanh hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Tô Xán không thèm dừng tay, cũng chẳng nhìn cô ta lấy một cái, chỉ thản nhiên nói:

“Nếu cô không yên tâm thì khỏi ăn cơm, không thì tự đi mua cái khác mà nấu.”

Một câu nói thẳng thừng khiến Ngô Mạn Thanh đỏ mặt tía tai nhưng lại chẳng phản bác nổi.

“Xán Xán đừng giận nha~ Mạn Thanh chỉ tò mò hỏi chút thôi. Tụi tôi vụng về chẳng biết gì, vẫn phải nhờ cô cả đấy.” Từ Giai lập tức xen vào hòa giải, cười cười mà chẳng thấy tươi chút nào.

“Thôi đi, miễn đội vương miện, miễn vẽ vời, miễn tung hô. Không vừa mắt thì tự làm. OK?”

Mọi người không ai ngờ Tô Xán lại nói thẳng như vậy, lập tức im bặt. Trong giới giải trí mà tính khí thế này, làm gì còn ai dám làm bạn?

[Giai Giai đúng là hiểu chuyện, Tô Xán thì nhỏ mọn thấy sợ.]
[Haha, Xán Xán của tui đúng là bản lĩnh, thích nói là nói luôn.]
[Ai mà chẳng là người, việc gì phải nhún nhường!]
[Không làm gì lại còn ngồi chỉ trỏ, đáng ghét nhất là kiểu đó!]

Bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mãi đến khi có một tiếng ho khẽ phá vỡ im lặng.

Hạ Cẩm Ngôn đặt nhẹ nắm tay lên môi ho nhẹ, cúi đầu xuống nhưng vẫn không giấu được nụ cười đang nở trên môi.

Nụ cười ấy khiến Từ Giai nhìn đến ngẩn ngơ, tim như ngừng đập một nhịp.

Tô Xán liếc mắt nhìn Từ Giai, thầm nghĩ: Ánh mắt cô ta như muốn dính lên người anh ấy luôn rồi. 

“Có ai muốn nấu cơm tối không?” Tô Xán hỏi cả nhóm.

“Để em nấu nhé, em mua đủ đồ ăn rồi.” Lâm Hiểu Hiểu vẫn canh cánh chuyện quên mua nồi, liền chủ động nhận việc.

“Tôi cũng muốn giúp.” Ấn Thành mỉm cười dịu dàng rồi đi cùng cô vào bếp.

Khi Tô Xán cũng vào bếp, Lâm Hiểu Hiểu tranh thủ thì thầm hỏi:

“Chị mua cái nồi đó ở đâu vậy? Sao về nhanh thế?”

Tô Xán đưa tay che miệng, nhỏ giọng đáp:

“Ban sáng lúc đến chị thấy gần đây có một siêu thị nhỏ. Tạm dùng mấy hôm là được.”

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chị còn trả giá với ông chủ nữa nên giảm được khối tiền. Nói ổng ăn cơm ở đây thì được giảm 20%.”

Nói xong, Tô Xán cười đắc ý, ra vẻ thấy chưa, lợi hại chưa. Lâm Hiểu Hiểu liền giơ ngón cái khen: “Quá đỉnh!” rồi cả hai lại rôm rả bàn chuyện khác.

Sau bữa tối, mọi người bắt đầu thảo luận kế hoạch mở quán.

“Quan trọng là phải ngon, rồi tính đến chuyện quảng bá.” Giang Mạc Hiên, người có tiếng tăm nhất ở đây, đang cầm giấy bút ghi chép lại ý tưởng.

“Trước tiên, ai làm đầu bếp? Theo tôi thì nên để Tô Xán làm vì cô ấy nấu ăn ngon nhất ở đây.” Anh nói tiếp khi mọi người còn đang im lặng.

Không ngờ cả nhóm đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

Các khách mời cũ đã từng nếm thử tay nghề của Tô Xán, còn khách mời mới cũng đã xem lại các tập trước, dù họ có làm, cũng chưa chắc bằng được cô. Vì vậy, không ai phản đối.

[Bảo bối nhà tui đúng là vạn năng! Đến lúc cần là phải nhờ tới Xán bảo.]
[Ơ sao mấy người hay chê Tô Xán giờ im lặng hết rồi?]
[Fan của Tô Xán đúng là chẳng có tí văn minh nào!]
[Tụi tui không văn minh thì đã sao, không liên quan gì tới Xán Xán cả!】

Thấy ai cũng tán thành, Tô Xán gật đầu:
“Được thôi, nhưng một mình tôi chắc chắn không xoay kịp.”

Cô nói thật, vì quán khá lớn, làm sao gánh nổi tất cả.

“Tôi làm cùng.” Hạ Cẩm Ngôn nói đơn giản, mắt lướt qua cả nhóm, giọng điềm đạm nhưng kiên quyết.

Từ Giai bắt đầu thấy căng. Nếu để Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán ở chung bếp thì mình còn cơ hội gì nữa?

“Cho tôi làm chung nhé, tôi cũng biết một chút đó.” Cô ta làm ra vẻ e thẹn nói chen vào.

Tô Xán nhìn cô, không cần đoán cũng biết cô ta đang nghĩ gì.

Cuối cùng, nhóm phân công như sau:

Ngô Mạn Thanh đón khách,

 
Lâm Hiểu Hiểu quản lý thu ngân,

 
Kha Tuấn và Giang Mạc Hiên làm phục vụ,

 
Ấn Thành làm quản lý,

 
Còn Tô Xán, Hạ Cẩm Ngôn và Từ Giai phụ trách bếp.

 
“Đặt tên cho quán đi nào.” Lâm Hiểu Hiểu đề nghị.

“Gọi là Tình Yêu Đang Diễn Ra nhé.” Ấn Thành đưa ra ý tưởng và mọi người đều nhất trí đồng ý.

[Cuối cùng cũng sắp khai trương rồi! Mong chờ quá trời!]
[Ấn Thành rốt cuộc là ai thế? Chỉ biết là người thường.]
[Không chừng là tổng tài ngầm đấy. Hạ Cẩm Ngôn chẳng phải cũng tham gia với tư cách là người thường à?]
[Giai Giai dễ thương vậy mà cứ bị bắt nạt hoài, thương ghê!]

Lâm Hiểu Hiểu đưa tiền mua thực phẩm ngày mai cho Tô Xán xong, mọi người bắt đầu chia phòng nghỉ ngơi.

Chương trình cũng không tệ, tầng hai của quán có sẵn bốn phòng sạch sẽ.

Bốn người còn lại thì phải đi bộ năm phút đến căn nhà gỗ gần đó, cũng có bốn phòng.

Để công bằng, mọi người viết số phòng lên giấy rồi rút thăm.

Phòng 1 đến phòng 4 ở tầng hai, còn phòng 5 đến phòng 8 ở ngoài kia.

Tô Xán rút được phòng số 4, cô nhìn tờ giấy trong tay mặt không biểu cảm, với cô thì ở đâu cũng được cả.

“Xán Xán, chị được phòng số mấy?” Lâm Hiểu Hiểu bước đến hỏi.

“Phòng 4, em thì sao?”

“Em ở ngoài, số 6. Mà cũng như nhau thôi.” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa liếc mắt về phía Ấn Thành.

Từ Giai cầm tờ giấy số 7 bỗng trầm ngâm. Cô liếc mắt nhìn sang tay của Hạ Cẩm Ngôn, là số 3.

Cô ta đứng im lặng một lúc, rồi đột nhiên bước về phía Tô Xán.

“Xán Xán, nghe nói cô ở phòng số 4, có thể đổi với tôi được không?” Giọng điệu mang theo vẻ đáng thương.

“Đồ tôi nhiều quá, thật sự rất khó bê ra ngoài…”

Tô Xán buông một tiếng “Ồ.” Từ Giai nghe vậy, tưởng là đồng ý, còn chưa kịp nói cảm ơn thì Tô Xán tiếp lời:

“Liên quan gì đến tôi?”

Từ Giai mím môi cười, nụ cười như thể đúng như mong muốn của cô ta vậy.
 

Bình Luận (0)
Comment