Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 58

 
Hạ Cẩm Ngôn đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu mang theo sự không hài lòng.

Nói xong anh xoay người, không cho Từ Giai cơ hội mở miệng, cầm khăn leo lên thang tiếp tục lau cửa kính.

Từ Giai vẫn chưa hoàn hồn sau cú áp chế vừa rồi, cả người cứ như khúc gỗ đứng đờ tại chỗ. Mãi đến khi Giang Mạc Hiên gọi mới giật mình sực tỉnh.

[Haha, mặt Từ Giai nhìn như sắp khóc ấy.]
[Mấy người còn cười được à? Không thấy Giai Giai sợ sao!]
[Thất vọng thật sự, một người đàn ông mà lại đi bắt nạt phụ nữ!]
[Nếu không phải Từ Giai nhìn nhầm, Tô Xán có suýt té khỏi thang không? Hạ tổng chỉ là đang bảo vệ vợ thôi!]
[Tôi thấy Từ Giai cố ý đụng đổ thang ấy, giờ lại còn làm ra vẻ đáng thương với ai đây!]

Tuy rằng Từ Giai vẫn giả vờ bình thản lau bàn, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng. Mới nãy ánh mắt của Hạ Cẩm Ngôn thật sự khiến cô ta hoảng sợ.

Lần này đúng là tổn thất kép: vừa mất mặt lại mất điểm. Cô ta phải làm gì đó để vớt vát hình tượng trước mặt Hạ Cẩm Ngôn.

...

Trong phòng tạm thời yên ắng, ai nấy đều cắm đầu làm việc.

Tuy Từ Giai cúi gằm như đang tập trung lau chùi, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Tô Xán.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô ta muốn gì, gia đình đều chiều chuộng đủ đường. Cô ta tin mình nhất định sẽ chinh phục được Hạ Cẩm Ngôn.

Tô Xán thì lại không nỡ ngồi mãi trong khi người khác làm việc, liền đứng dậy cầm chổi quét dọn.

Cô vừa quét gần xong thì nhóm đi mua đồ về tới. Thấy Ấn Thành bước vào, cô lập tức phấn chấn hẳn, gọi to:

“Mọi người có mệt không? Tôi muốn cho mọi người xem bản thiết kế mà tôi và Hạ Cẩm Ngôn chuẩn bị!”

Ấn Thành nhìn cô gái đang hào hứng như một đứa trẻ kia, gật đầu ngay. Lúc này Hạ Cẩm Ngôn cũng vừa lau xong cửa kính.

Tô Xán ngoảnh đầu lại nhìn, khung cửa kính được lau sạch bóng, sáng rực rỡ, tốc độ còn nhanh nữa. Cô không khỏi giơ ngón cái tán thưởng:

“Không hổ danh là tiểu bá tổng!”

Cái biệt danh này là do cư dân mạng đặt cho anh. Tô Xán từng thấy khi lướt mạng, thấy cũng hợp nên thường dùng gọi đùa anh với Hàn Tinh Doanh.

Không biết sao vừa rồi lại buột miệng thốt ra luôn trước mặt anh.

Nói xong, cô lén quan sát phản ứng của Hạ Cẩm Ngôn, thấy anh không có vẻ khó chịu thì mới yên tâm.

Dù sao cũng là biệt danh riêng, nói ra không khéo dễ khiến người ta bực mình.

[Ôi trời đất, fan online chào cô Xán, cô phát hiện bí mật của tụi tui rồi đó!]
[Haha, Tô Xán cũng gọi là tiểu bá tổng kìa, dễ thương quá trời!]
[Hình như tiểu bá tổng đang cười? Debut luôn đi anh ơi, đẹp trai như vậy ăn đứt bao nhiêu tiểu thịt tươi!]

Thấy Tô Xán và Ấn Thành chuẩn bị ra ngoài làm đồ gỗ, Hạ Cẩm Ngôn cũng lặng lẽ đi theo. Lâm Hiểu Hiểu thì sắp xếp thực phẩm cho vào tủ lạnh.

Những người còn lại tiếp tục lau dọn.

Từ sau sự việc ban nãy, Từ Giai ngoan ngoãn hơn nhiều. Dù nhìn thấy Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán cùng nhau rời đi khiến cô ta không vui nhưng cũng không dám nói gì.

Tuy ở đây đang là mùa đông, nhưng nhiệt độ cũng chỉ quanh mức -10 độ. Dưới tiết trời lạnh buốt, Tô Xán càng cảm thấy ấn tượng với khả năng làm mộc của hai người đàn ông kia.

Chỉ cần cô đưa ra ý tưởng, Ấn Thành và Hạ Cẩm Ngôn đều có thể hiện thực nhanh chóng.

Không bao lâu sau, họ đã dựng được mấy bộ bàn ghế từ đống gỗ trong sân.

Ngay cả ê-kíp chương trình cũng há hốc mồm vì kinh ngạc!

Giang Mạc Hiên và Kha Tuấn tuy không góp sức nhiều nhưng cũng hỗ trợ khuân mấy món đồ vào trong nhà.

“Trời ơi, đẹp ghê!” Lâm Hiểu Hiểu trầm trồ nhìn những bộ bàn ghế mới được mang vào.

“Ý tưởng của Tô Xán đó, cô ấy có mắt thẩm mỹ lắm!” Ấn Thành không tiếc lời khen. Trước đây anh chỉ nghĩ Tô Xán là diễn viên chỉ biết chút ít, không ngờ cô lại sáng tạo đến vậy.

[Tô Xán đúng là hình mẫu trong mơ!]
[Cái này mà cũng khen? Đẹp chỗ nào vậy?]
[Tôi tuyên bố luôn: Hạ Cẩm Ngôn là của tôi! Trên đời kiếm đâu ra bạn trai như vậy chứ!]

Từ Giai và Ngô Mạn Thanh nhìn Tô Xán cười rạng rỡ, trong lòng tức tối nhưng lại không thể làm gì.

Ngô Mạn Thanh không ngờ Từ Giai lại quay ngoắt 180 độ, làm bộ như đang ngưỡng mộ rồi lên tiếng:

“Woa, Tô Xán giỏi quá đi~ Tôi thì vụng về lắm, chắc chẳng bao giờ nghĩ ra được mấy thứ này.”

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Cẩm Ngôn, nhưng lời lại nói với cả nhóm:

“Nhìn là biết kiểu con gái gì cũng biết, vừa dũng cảm vừa đảm đang, khác hẳn với tôi, làm gì cũng không nên thân.”

Giọng nói mềm mỏng đáng thương rất dễ khiến người ta mủi lòng.

Tô Xán nghe mà muốn lật mắt: Bà cô à, không nói câu nào thì bà chết chắc?

Cùng là con gái, cô thừa sức hiểu mấy lời này đang ngầm ám chỉ gì. Rõ ràng đang cố tỏ ra thân thiết mà.

“Cô thấy tôi dũng cảm ở chỗ nào vậy?”

Từ Giai bị hỏi thẳng mặt, nhất thời cứng họng.

“Người ta có nói gì quá đâu, cô nóng nảy vậy làm gì.” Kha Tuấn chen lời bênh Từ Giai.

Nhưng vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh nhìn của Hạ Cẩm Ngôn, như có lưỡi dao băng bắn tới khiến anh chàng lạnh sống lưng, giọng cũng nhỏ dần rồi im bặt.

Tô Xán không đáp lời, không khí trong phòng lặng như tờ.

[Tô Xán không biết lễ phép gì cả, Giai Giai khen thôi mà cũng bị gắt lại.]
[ Tôi chỉ chú ý tới ánh mắt của Hạ Cẩm Ngôn thôi, đáng sợ thật sự! Kha Tuấn đúng kiểu bị dọa sợ.]
[Từ Giai đúng là trà xanh chính hiệu, vậy mà có người còn bênh được, mù à?]
[Trà cái đầu mày, cả họ mày trà thì có!]

Phòng đã được dọn sạch, bàn ghế cũng xong, ai nấy bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Lâm Hiểu Hiểu bước vào bếp mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: có đồ ăn, có bát đũa, nhưng không có nồi niêu gì cả!

“Cô quên mua luôn à?” Ngô Mạn Thanh khoanh tay, trợn mắt nhìn Lâm Hiểu Hiểu.

Từ Giai nhìn bộ dạng đàn chị kia của Ngô Mạn Thanh thì thấy buồn cười. Mới có vài fan thôi mà đã tưởng mình cao quý lắm, nghĩ mình là phượng hoàng thật à?

Cô ta lại liếc nhìn Lâm Hiểu Hiểu, tuy không xinh đẹp, tính cách hơi khù khờ, nhưng là cháu gái ruột của họa sĩ Lâm Đồng Phổ, cũng là thiên kim tiểu thư của WERT Jewelry.

Chỉ riêng quan hệ với Lâm Đồng Phổ đã đủ để vào giới nghệ thuật, huống chi công ty WERT vừa công khai thân phận của chủ tịch, thế lực phía sau chắc chắn không nhỏ.

Nghĩ vậy, Từ Giai liền đặt tay lên vai Lâm Hiểu Hiểu tỏ vẻ thân thiết, cười nói:

“Không sao đâu, chắc Hiểu Hiểu bận quá nên quên thôi.”

Lời nói này chẳng khác gì đánh bóng hình tượng của mình thêm lần nữa.

Lâm Hiểu Hiểu nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay kia. Cô nhận mình có hơi khù khờ, nhưng không có nghĩa là ngốc.

Chẳng lẽ Từ Giai quên mất những chuyện cô ta làm ở buổi tiệc hôm trước?

[Giai Giai của chúng ta đúng là dịu dàng, dễ thương quá đi!]
[Không hiểu sao chuyện đơn giản vậy mà Lâm Hiểu Hiểu cũng quên được. Đáng ra để người khác đi mua thì hơn!]
[Rồi rốt cuộc tối nay ăn gì đây?]
[Chẳng lẽ chương trình định để họ nhịn đói? Nghĩ cho kỹ đi!]
[Câu của Ngô Mạn Thanh đúng là mất cảm tình luôn!]

 

Bình Luận (0)
Comment