Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 57

 
“……”

Từ Giai không ngờ Tô Xán lại dám nói thẳng ngay trước ống kính như vậy.

Cô ta chưa từng bị người khác làm mất mặt thế này. Vốn định phản bác lại nhưng lời vừa đến cổ họng lại nghẹn lại không nói được.

Khí uất bốc lên kẹt ngay ngực, không lên nổi mà cũng không xuống nổi tức đến phát điên.

Được thôi, Tô Xán, cứ đợi đấy. Đợi xem fan tôi có mắng cô tơi tả không.
Cô ta cười cười như không có gì xảy ra, không nói thêm câu nào, cúi đầu khịt mũi một cái thật khéo léo rồi bắt đầu đeo găng tay do chương trình phát.

[Trời đất ơi, Tô Xán vừa nói gì thế? Dữ dằn quá!]
[Tôi đồng ý là Từ Giai có hơi quá, nhưng Tô Xán nói vậy trước ống kính có hơi quá đáng!]
[Không muốn làm việc thì đừng tham gia show thực tế, muốn làm tiểu thư thì ở nhà đi!]
[Từ Giai nhà chúng tôi dịu dàng hiểu chuyện đến thế cơ còn bị nói như vậy, xã hội này sao thế không biết…]

Bình luận trên màn hình lấp lóe như sắp bùng nổ một trận chiến mạng, nhưng vẫn chưa thật sự “bung lụa”.

Tô Xán chẳng buồn bận tâm đến Từ Giai, xem như cô ta hoàn toàn không tồn tại, tập trung làm nốt phần việc dang dở.

Cô đang đứng trên thang, lau cửa kính đầy bụi.

Hạ Cẩm Ngôn thấy vậy liền bước đến, ngẩng đầu nói:

“Xuống đi, để tôi làm.”

Giọng anh rất kiên quyết, không cho phép cô phản đối.

Tô Xán vừa lầu bầu trong miệng điều gì đó, không nghe rõ, cũng không hề có ý định xuống, cứ tiếp tục lau kính như không nghe thấy anh.

Cái cửa sổ này đúng là quá bẩn. Chương trình chắc tốn không ít công sức mới tìm được cái nhà gỗ cũ kỹ thế này.

Lúc này, Ngô Mạn Thanh liếc nhìn Tô Xán rồi lại nhìn sang Từ Giai, đúng lúc đối mắt với Từ Giai.

Kỳ lạ thay, hai người vốn như nước với lửa vì Giang Mạc Hiên, giờ chỉ cần ánh mắt giao nhau đã như hiểu được tâm ý đối phương.

Ngô Mạn Thanh bưng một chậu nước đến gần Tô Xán bắt đầu lau tủ gỗ.

Trong khi đó, Từ Giai vẫn dùng giọng điệu mềm mại nũng nịu gọi Hạ Cẩm Ngôn:

“Cẩm Ngôn, anh xem giúp em cái này làm sao với~”

Nhưng Hạ Cẩm Ngôn vẫn kiên trì thuyết phục cô gái trên thang: “Em xuống trước đã, có gì từ từ nói.”

Giọng anh dần dịu lại, mang chút dỗ dành. Nhưng Tô Xán vẫn như trước, chẳng buồn quan tâm đến lời anh, chỉ tiếp tục lau.

Hai người cứ thế bơ đẹp Từ Giai khiến không khí có chút ngượng ngập. May mà Giang Mạc Hiên đúng lúc bước tới giúp cô ta giải vây: “Để anh giúp em nhé.”

“Vâng.” Từ Giai vẫn giữ nguyên giọng điệu quen thuộc nhưng trong lòng lúc này đã chẳng còn chút cảm xúc nào với Giang Mạc Hiên. Cô ta chỉ một lòng nghĩ cách làm sao để quyến rũ được Hạ Cẩm Ngôn.

[Xán Xán cẩn thận đấy, tôi thấy không ổn rồi!]
[Fan của Tô Xán buồn cười ghê, cứ thích suy diễn mọi chuyện.]
[Từ Giai nhà chúng tôi dịu dàng vậy mà ai cũng phớt lờ cô ấy, Hạ Cẩm Ngôn bị mù à?]

Trong khi Giang Mạc Hiên giúp Từ Giai, Hạ Cẩm Ngôn vẫn không rời mắt khỏi cô gái đang đứng trên thang, vẻ mặt đầy lo lắng. Nếu không vì sợ cô té, có khi anh đã bế thẳng cô xuống rồi.

Lúc này, ánh mắt giữa Từ Giai và Ngô Mạn Thanh lại một lần nữa chạm nhau, dường như đã bàn bạc xong điều gì đó.

“Thanh Thanh, để tôi giúp cô, tôi tìm được bột tẩy rồi này.”

Từ Giai vừa nói, vừa bước về phía Ngô Mạn Thanh. Nhưng khi đi ngang qua Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn, cô ta bỗng hét toáng lên, sau đó bịt miệng lại, vẻ hoảng loạn:

“Nhện! Ở chỗ Mạn Thanh có nhện kìa!”

Ngô Mạn Thanh nghe vậy cũng phối hợp hét lên một tiếng, giả vờ hoảng sợ rồi giật lùi lại, vô tình đụng phải chậu nước khiến nước văng tung tóe.

Từ Giai lùi về phía sau theo phản xạ, giả vờ hoảng hốt. Cú lùi ấy liền đập trúng Hạ Cẩm Ngôn.

Anh vẫn đang canh chừng Tô Xán, bất ngờ bị xô vào khiến cả hai suýt ngã.

Từ Giai ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Ngôn, vẻ mặt bất ngờ hoảng sợ, lại đúng lúc dẫm phải vũng nước.

Loạng choạng một chút, cô ta trượt chân, cả người đổ nghiêng về phía cái thang.

Tuy không ngã, nhưng lại khiến thang rung lắc dữ dội, Tô Xán ở trên cũng chao đảo.

Hạ Cẩm Ngôn vội vàng giữ lấy thang, cố gắng giữ cho nó thăng bằng, nhưng do quán tính, cuối cùng vẫn không kịp, thang đổ nhào.

Tô Xán hoảng hốt, mọi người xung quanh cũng kinh hãi.

Nhưng chưa kịp hét lên, đã thấy Hạ Cẩm Ngôn dang tay ôm trọn Tô Xán vào lòng, tư thế chuẩn kiểu bế công chúa.

[Tim tôi ngừng đập mất rồi! Nếu không có tổng tài cứu giá, chắc xong đời rồi!]
[Xin lỗi chứ, trời mùa đông thế này thì ra nhện từ đâu?]
[Cố ý rõ rành rành luôn còn gì!]
[Mấy người đừng vu oan, Từ Giai không cố ý đâu!]

Hạ Cẩm Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế bế, cúi đầu hỏi: “Có sao không?”

Tô Xán nhìn anh, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Cô làm sao mà có chuyện gì được, chỉ hơi sợ một chút.

“Không sao.” Dù gì cũng là con gái, được người ta ôm trong tình huống này, tim đập nhanh là điều bình thường.

Cô còn chưa kịp bảo anh để cô xuống, thì Hạ Cẩm Ngôn đã bế thẳng cô tới chỗ đạo diễn:

“Cô ấy cần một cái ghế.”  Anh nghiêm túc nói.

Tình huống vừa rồi làm ê-kíp cũng thót tim, nếu Tô Xán thật sự ngã từ trên thang xuống thì hậu quả không thể tưởng tượng.

Đạo diễn vội vàng đứng dậy. Hạ Cẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt Tô Xán ngồi xuống ghế, như thể đang đặt một món đồ cổ quý giá, nhẹ nhàng và cẩn thận.

“Em ngồi đây nghỉ một lát, tôi quay lại ngay.”

Nói xong, anh đi đến vali của mình mở ra khiến mọi người ai nấy đều ngạc nhiên, vali của tổng tài Hạ Cẩm Ngôn đầy ắp đồ ăn vặt!

Anh chọn vài gói snack, kèm theo chai nước uống, bưng đến trước mặt Tô Xán vẫn đang ngồi sững sờ, nhét vào tay cô.

Thậm chí còn cúi xuống giúp cô vuốt lại mấy sợi tóc rối, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, tất cả thành viên tổ chương trình đều tròn mắt. Thì ra, tổng tài ngoài đời thật sự đẹp trai mà không hề bị quê mùa chút nào!

[Tôi tan chảy rồi! Đây là tình yêu đúng không?!]
[Ngọt quá, ngọt muốn sâu răng luôn ấy!]
[Cầu cho hai người tái hôn!]
[Tôi cũng muốn có một mối tình ngọt ngào như vậy…]

Hạ Cẩm Ngôn đứng dậy sải bước đi thẳng đến trước mặt Từ Giai, nét mặt từ nắng ấm đã hóa băng giá. 

Từ Giai không ngờ chuyện lại thành ra như vậy. Cô ta còn tưởng Tô Xán sẽ bị ngã sấp mặt cơ.

“Cái con nhện cô nói lúc nãy đâu rồi?” Hạ Cẩm Ngôn giọng lạnh tanh hỏi.

Không khí trong phòng vốn đã không ấm lắm, giờ lại tụt thêm mấy độ.

“Em… chắc là em nhìn nhầm.” Từ Giai bị khí thế của anh ép đến mức run rẩy.

“Lần sau nhìn cho kỹ rồi hẵng nói.”

 

Bình Luận (0)
Comment