Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 56

 
Nghe Tô Xán giải thích, nụ cười trên gương mặt Hạ Cẩm Ngôn dần dần biến mất.

Cô ấy hôm nay còn biết lợi dụng mình?

Nhưng dù là bị lợi dụng, tâm trạng của anh lại không hề tệ, thậm chí còn thấy vui.

Hai người đi đến cửa phòng, Hạ Cẩm Ngôn lại dặn dò không dưới ba lần: “Dù có đi đâu cũng phải mang theo điện thoại, có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi.”

Tô Xán gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, anh lúc này mới yên tâm để cô về phòng.

Cô nằm trên giường, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra vẫn còn hơi sợ, lại đứng dậy kiểm tra khóa cửa thêm một lần nữa. Nhưng nghĩ đến việc Hạ Cẩm Ngôn ở ngay phòng bên cạnh, trong lòng lại cảm thấy an tâm kỳ lạ.

Không ngủ được, Tô Xán cầm điện thoại lên lướt mạng. Càng xem càng thấy bất ổn, chương trình Tình Yêu Đang Diễn Ra lại một lần nữa lọt top nhiều từ khóa hot.

[Tô Xán – Hạ Cẩm Ngôn tái hôn ngay tại chỗ!]
[Tổng tài bá đạo chính là mẫu bạn trai chuẩn quốc dân!]
[Từ Giai làm ơn tự trọng chút đi!]

“Cái gì đây?” Tô Xán nhíu mày.

Cô vốn không thấy được đoạn clip xảy ra trên máy bay, giờ mở mấy từ khóa hot mới phát hiện chương trình đã ghép đoạn cô quay hôm đó vào hậu kỳ như một phần ngoại truyện.

Nhớ lại hôm trước đạo diễn có nói sẽ phát video quay trên máy bay làm cảnh hậu trường.

Tô Xán vừa xem vừa cười, không ngờ lại có hiệu ứng mạnh vậy. Nhưng bảo hai người tái hôn thì có hơi quá không?

Cô nhớ lại việc chưa công khai chuyện tái hôn, nếu bây giờ tự dưng bị lộ, e là dư luận sẽ lại dậy sóng.

[Càng xem càng thích cặp này, mong thật sự tái hôn!]
[Không hiểu Từ Giai đang làm cái gì, mong tổng tài của chúng ta biết nhìn người!]
[Lại một ngày không biết vì sao hai người họ ly hôn.]

Xem thêm vài bình luận, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đặt điện thoại xuống là thiếp đi luôn.

Sáng hôm sau, Tô Xán dậy sớm chuẩn bị gọn gàng để chờ đạo diễn công bố nhiệm vụ tiếp theo.

Khi mọi người đã tập trung đông đủ, đạo diễn cất giọng:

“Những ngày tới, nhiệm vụ yêu cầu mọi người cùng nhau hợp tác. Chúng ta đang ở bên hồ Y Bình, chương trình đã chuẩn bị một ngôi nhà gỗ cho các bạn. Nhiệm vụ lần này là…”

Ông dừng lại một nhịp để tạo cảm giác hồi hộp, rồi tiếp tục:

“Mở nhà hàng!”

Lời vừa dứt, cả đoàn vừa bất ngờ vừa hào hứng.

“Khoản 1.000 đồng F phát hôm qua chính là vốn khởi nghiệp. Làm món gì, mở bán thế nào tất cả tùy vào các bạn. Mục tiêu là lợi nhuận gấp ba lần!”

“Khoản tiền kiếm được sẽ dùng để chi trả cho các hoạt động vui chơi sau này, nên càng kiếm được nhiều càng tốt. Cố lên nhé!”

Đạo diễn vừa dứt lời, mọi người liền kéo nhau tới ngôi nhà gỗ bên hồ.

Cảnh đẹp hữu tình, du khách trượt tuyết đông đúc, nghĩ đến chuyện kiếm gấp ba lợi nhuận ai nấy đều hào hứng.

Thế nhưng, vừa bước vào trong, cả đám lập tức ngẩn người, bên trong ngôi nhà gỗ trống trơn. Ngoài cái lò sưởi ra thì chẳng có gì cả.

Không chỉ thiếu dụng cụ nấu ăn, nguyên liệu mà đến bàn ghế cũng không có.

Lúc này ai cũng hiểu đừng nói tới chuyện tiết kiệm, chỉ sợ còn phải vay ngược lại chương trình mất!

[Đạo diễn nghèo nhất lịch sử show truyền hình!]
[Đạo diễn: Hỏi gì mà hỏi, tôi không biết gì hết!]
[Thảm chưa, ngay cả chỗ ngồi cũng không có.]

Tô Xán quan sát xung quanh, ánh nắng chiếu qua cửa kính tràn ngập căn nhà. Cô quay sang phía sân sau nơi chất đống rất nhiều gỗ, liền nói:

“Nếu có thể tự làm đồ nội thất thì tốt quá.”

Cô chỉ tay về phía đống gỗ.

“Ha! Nhìn quanh đi, trong đây ai làm nổi?” Ngô Mạn Thanh chế giễu.

“Tôi biết làm.” Tô Xán liếc cô ta một cái, ánh mắt thản nhiên mà khiến đối phương nghẹn họng.

Ấn Thành nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Tôi giúp cô, tôi cũng biết một chút.”

“Tôi cũng sẽ tham gia.” Hạ Cẩm Ngôn nói thêm.

“Vậy chia nhóm thế này nhé: một nhóm làm nội thất, một nhóm đi mua đồ, một nhóm dọn dẹp.” Có người đề xuất, cả đoàn đồng ý.

Để công bằng, mọi người bốc thăm chia nhóm. Riêng Tô Xán không tham gia rút thăm vì cô mặc định sẽ làm nội thất.

Kết quả chia nhóm là: Hạ Cẩm Ngôn, Giang Mạc Hiên và Tô Xán làm bàn ghế; Lâm Hiểu Hiểu, Ấn Thành và Kha Tuấn đi mua đồ; Ngô Mạn Thanh và Từ Giai dọn dẹp.

Vừa nhìn thấy kết quả, hai cô nàng đồng thanh kéo dài một tiếng đầy bất mãn.

Tô Xán không thèm để ý, cầm lấy dụng cụ rồi cùng Hạ Cẩm Ngôn ra sân sau kiểm tra gỗ.

Còn Giang Mạc Hiên thì ngồi yên trong nhà, chẳng có ý định ra giúp. Tô Xán thấy vậy cũng không mong chờ gì ở anh ta.

[Chương trình này đúng là “gương chiếu yêu”, yêu quái nào cũng lộ mặt!]
[Không ngờ ảnh đế lại thành ra như vậy, mình đúng là mù mắt mới từng thích anh ta.]
[Con gái tôi giỏi quá, cái gì cũng biết làm!]
[Tô Xán mà cũng biết làm mộc nữa, rốt cuộc cô ấy từng trải qua những gì thếi!]

Ngoài sân, Tô Xán và Hạ Cẩm Ngôn mồ hôi nhễ nhại, bàn bạc cách tận dụng gỗ sao cho đẹp mà tiết kiệm. Chẳng bao lâu, hình dáng cơ bản của bàn ghế đã dần hiện ra.

Tô Xán định chờ Ấn Thành và Lâm Hiểu Hiểu mua đồ về rồi cùng bàn tiếp.

“Hay chúng ta vào nhà nghỉ một chút, đợi bọn họ về rồi hỏi xem ý kiến của họ.” Tô Xán quay lại nói với Hạ Cẩm Ngôn, thấy anh vẫn đang chăm chú đo đạc.

Anh gật đầu cùng cô đi vào nhà.

Vừa bước vào, hai người đã nhìn thấy Ngô Mạn Thanh và Từ Giai chẳng hề dọn dẹp gì cả, mà ngồi trên vali lướt điện thoại.

Bụi dày đặc trên mặt bếp, dưới ánh nắng còn thấy bụi bay mù mịt.

Tô Xán nhíu mày nhìn hai người họ. Ngô Mạn Thanh ngẩng lên liếc một cái đầy coi thường, rồi lại cúi xuống nghịch điện thoại.

Từ Giai thì vừa thấy Hạ Cẩm Ngôn liền uốn éo bước tới, giọng ngọt ngào: “Cẩm Ngôn, em không biết làm mấy thứ này, anh giúp em với nha~”

Vừa nói, vừa định kéo tay anh thì Hạ Cẩm Ngôn nghiêng người sang một bên để cô ta hụt tay trong không khí.

Từ Giai không nao núng, đảo mắt làm bộ khó xử rồi quay sang Tô Xán, cười như không: “Xán Xán không giận nếu anh Cẩm Ngôn giúp em chứ~?”

Nghe thì có vẻ vô tội, nhưng nói vậy sẽ khiến trong mắt khán giả Tô Xán như kiểu quá độc quyền, quá kiểm soát.

Ống kính lia về phía Tô Xán nhưng cô chẳng nói gì cả, chỉ thấy đang cởi áo khoác, cột tóc gọn lên, xắn tay áo chuẩn bị dọn dẹp.

Tô Xán biết rõ, hai người kia chẳng thể trông mong được gì.

Từ Giai thấy cô không đáp lời, lại tiếp tục làm bộ tội nghiệp: “Xán Xán, cô đừng giận nha, đều do tôi không tốt…”

Tô Xán đảo mắt, trong lòng lạnh lẽo: Ồ, đây mới là trà xanh thật sự nè.

Chưa kịp để Hạ Cẩm Ngôn lên tiếng, Tô Xán đã lạnh lùng liếc Từ Giai một cái, giọng sắc lẹm: “Nếu cô chịu khó bớt thời gian làm màu, bây giờ chắc đã lau xong cả cái cái nhà rồi đấy.”

 

Bình Luận (0)
Comment