Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 55

 
Tô Xán nói xong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì thêm nữa.

Tuy gương mặt không biểu lộ cảm xúc rõ rệt, nhưng trong lòng cô chẳng hiểu sao lại thấy hơi khó chịu.

Hạ Cẩm Ngôn thấy cô im lặng, ánh mắt cũng dõi theo phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

[Hai người này đúng là kỳ lạ, cứ hễ bên nhau là lại căng thẳng.]
[Trời ơi, tôi bắt đầu mê gương mặt của Hạ Cẩm Ngôn rồi, cứu tôi!]
[Không hiểu sao mà bầu không khí bỗng dưng ngượng ngập ghê á!]

Cứ thế, hai người cùng nhau lắc lư trên tàu cho đến khi đến thung lũng Cao Trùy Khắc. Xuống tàu, họ xem bản đồ, nhận ra địa điểm cần đến không xa lắm bèn quyết định đi bộ tới đó.

Giang Mạc Hiên và Ngô Mạn Thanh cũng lẳng lặng đi theo phía sau.

Thành phố trong thung lũng tên là Giai Nhĩ, là một thành phố du lịch phong cảnh hữu tình giống như những địa điểm của hai kỳ trước. Khi bốn người họ tới nơi, đã thấy hai nhóm còn lại đến từ bao giờ.

Tô Xán hỏi Lâm Hiểu Hiểu thì mới biết, vốn dĩ cô và Ấn Thành cũng định đi tàu leo núi. Nhưng Từ Giai lại nói nào là đau lưng, nào là đau đầu, nhất quyết đòi thuê xe.

Chưa hết, cô ta còn chê xe thuê đắt rồi kéo cả Lâm Hiểu Hiểu và Ấn Thành đi chung để chia tiền thuê.

Tô Xán nghe xong chỉ biết cạn lời, Từ Giai đúng là biết nhắm vào người dễ dãi.

Lúc tính tiền, Lâm Hiểu Hiểu đã hơi hối hận, mới vừa tới nơi mà đã tốn mất hai trăm tệ thuê xe, ai biết mấy ngày tới chương trình sẽ còn giao bao nhiêu nhiệm vụ nữa, số tiền còn lại liệu có đủ không?

“Không sao đâu, sau này cần thì em có thể lấy của chị.” Tô Xán vỗ vai an ủi Lâm Hiểu Hiểu.

[Không ngờ Từ Giai lại là người như vậy.]
[Giai Giai của chúng ta bị thương do tập nhảy, cô ấy đã cố gắng hết mình rồi!]
[Không thích thì có thể từ chối share tiền, ai ép đâu? Còn hưởng rồi lại than phiền.]
[Tôi thấy ai dính tới Tô Xán thì kiểu gì cũng drama, mệt ghê!]

Lúc này đạo diễn lên tiếng:

“Vẫn theo quy định cũ, vì hôm nay mọi người đã khá mệt rồi nên tối nay nghỉ ngơi trước, sáng mai 8h tập trung để nhận nhiệm vụ mới!”

Tô Xán cầm thẻ phòng, đang định tìm phòng thì phát hiện Hạ Cẩm Ngôn ở ngay phòng bên cạnh.

“Nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi.”  Anh nói, giọng nhẹ nhàng.

“Ừm” Tô Xán gật đầu, mở cửa phòng rồi chỉ muốn đổ gục lên giường ngủ luôn.

Nằm được hai phút, cô lại lết dậy đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong bồn tắm nước nóng đầy bọt giúp xua tan mệt mỏi khiến cô thả lỏng người, nhắm mắt tận hưởng sự thư giãn hiếm hoi.

Bỗng, “bang bang!” tiếng đập cửa phòng tắm vang lên dồn dập, khiến Tô Xán giật mình mở mắt.

Ai đó ở bên ngoài đang vặn mạnh tay nắm cửa khiến tay cầm bằng đồng phát ra tiếng “cạch cạch” đầy đáng nghi.

May mà cô có thói quen khóa trái cửa phòng tắm mỗi khi vào.

Đang định lấy điện thoại gọi cho chương trình, nhưng lại phát hiện điện thoại để quên trên giường.

Tuy cửa khóa, nhưng đối với kiểu cửa kính như thế, ai biết người kia sẽ làm gì?

Tô Xán vội đứng dậy khỏi bồn, tráng sơ bọt trên người rồi khoác áo tắm. Vừa run rẩy vừa tìm trong phòng tắm xem có vật gì dùng làm vũ khí không.

May thay, bên ngoài bỗng yên ắng.

Cô dán tai vào cửa, cố nghe ngóng động tĩnh.

Chưa đến mấy phút sau, từ xa bỗng vang lên tiếng hét thảm.

Cô còn đang do dự không biết có nên mở cửa ra xem không thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Là tôi, dọa em rồi phải không?”

Tô Xán vội mở cửa, quả nhiên là Hạ Cẩm Ngôn đang đứng trước phòng tắm.

“Không sao! May mà tôi đã khóa cửa. Người đó là ai vậy?”

Cô chỉ tay về phía một người đàn ông trung niên bụng phệ, tóc tai bết dầu, đang bị bảo vệ đè dưới đất chờ cảnh sát tới.

“Em mau thay đồ đi, lát nữa cảnh sát sẽ cần em đến trụ sở để làm tường trình.” Hạ Cẩm Ngôn nói, định rời đi, nhưng lại quay lại, dịu giọng nói:
“Đợi lát nữa tôi sẽ đi cùng em.”

“Vâng…”

Quả nhiên chưa bao lâu sau cảnh sát đến, sự việc lan ra khiến toàn bộ đoàn quay đều biết chuyện. Đạo diễn đi theo, máy quay của Tô Xán cũng đi cùng đến đồn cảnh sát địa phương.

Sau khi điều tra, mới biết người đàn ông kia uống rượu say, lạc đường về phòng.

Vừa hay gặp Từ Giai, mà cô ta biết tiếng F, nghe ông ta đọc số phòng thì lại chỉ thẳng về phía phòng của Tô Xán.

Trùng hợp là gã đàn ông quẹt thẻ mở được cửa phòng của cô. Hóa ra lễ tân đã sơ suất, phát nhầm chiếc thẻ thứ hai của căn phòng đó cho ông ta.

Camera giám sát ghi rõ, chính Từ Giai là người chỉ phòng.

Nghe cảnh sát kể lại, sắc mặt Hạ Cẩm Ngôn tối sầm, lạnh đến đáng sợ.

Cảnh sát nói tiếp: “Ông ta bảo, lúc vào phòng cứ tưởng là phòng mình, đến khi nghe tiếng trong phòng tắm mới định kiểm tra. Vì còn hơi tỉnh nên không định làm gì xấu. Giờ ông ta muốn gặp cô để xin lỗi trực tiếp.”

Tô Xán mệt mỏi phẩy tay, cô chỉ muốn về nghỉ.

Cuối cùng, gã kia cũng lắp bắp xin lỗi, nhìn dáng vẻ như thật sự không biết mình vào nhầm phòng.

Trên đường trở về, Tô Xán cau mày hỏi: “Sao anh biết có chuyện xảy ra trong phòng tôi?”

“Tôi nghe tiếng động. Lúc đến, cửa phòng đã bị mở, tôi liền kéo ông ta ra.”

“…Cảm ơn anh!” Lúc này Tô Xán mới dần hoàn hồn. Giờ mới thấy tay chân lạnh ngắt, tim đập nhanh như trống.

Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lòng thắt lại, nắm tay siết chặt.

Vừa về đến khách sạn thì gặp ngay Từ Giai cũng từ ngoài về.

“Xán Xán, cô không sao chứ? Tôi nghe nói rồi, cô có bị…”

Cô ta vốn chỉ nghĩ gã say kia đập cửa hù dọa Tô Xán một chút, không ngờ hắn ta lại thực sự vào được phòng.

Tô Xán nhìn vẻ mặt lo lắng giả tạo của Từ Giai mà dạ dày như muốn lộn ngược.

Có khi cô ta còn đang mong xảy ra chuyện thật thì có…

“Không sao đâu, may mà anh Cẩm Ngôn ở ngay phòng kế bên. Nghe thấy động tĩnh nên chạy qua giúp kịp.”

Cô vừa nói vừa mỉm cười, ánh mắt liếc sang Hạ Cẩm Ngôn một cái, rồi lại nhìn Từ Giai: “Cảm ơn cô đã quan tâm. Chúng tôi về nghỉ trước nhé.”

Nói xong, hai người cùng nhau rời đi, để lại Từ Giai đứng chết lặng tại chỗ mặt lúc trắng bệch lúc xanh mét.

Tại sao Tô Xán gọi anh ấy là "Cẩm Ngôn", mà anh ấy không chỉ không phản ứng, còn có vẻ hưởng thụ nữa là sao!?

Tô Xán nói thế bởi vì Từ Giai hoàn toàn không biết Hạ Cẩm Ngôn ở phòng kế bên mình nên cố ý chọc tức.

Thấy cô ta tỏ vẻ quan tâm nhưng lại lén lút mừng thầm, Tô Xán đoán chắc chắn Từ Giai không biết người cứu mình chính là Hạ Cẩm Ngôn.

Dù vậy, cô vẫn thấy cần giải thích một câu: “Lúc nãy tôi chỉ tức quá, nên mới nói vậy…”
 

Bình Luận (0)
Comment