Xuyên Sách: Tôi Từ Chối Hái Rau Dại Trong Show Hẹn Hò

Chương 54

 
Tô Xán lặng lẽ dịch người sang một bên, cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ. Dù sao ở thế giới thực cô cũng chưa từng yêu đương ai, huống hồ gì là kiểu tình huống thế này.

Không biết từ lúc nào, cảm giác của cô dành cho Hạ Cẩm Ngôn cũng đã âm thầm thay đổi.

Nghĩ tới đây, cô khẽ giật mình một cái, sao lại nảy ra những suy nghĩ không nên có thế này chứ?

Bất kỳ điều gì cản trở cô trở về thế giới cũ đều rất nguy hiểm.

Tô Xán gần như có thể tưởng tượng được, nếu để khán giả nhìn thấy lúc này, thì dòng bình luận chắc chắn sẽ là:

[Hai người này ngọt đến muốn sâu răng luôn á!]
[Đây là phim ngôn tình à?]
[Chương trình nên để couple cố định!]

Lúc này, giọng Hạ Cẩm Ngôn vang lên, kéo cô về thực tại:

“Điểm đến lần này là thung lũng Cao Trùy Khắc cách đây khoảng hơn 200 cây.”

“Sao anh biết?” Tô Xán ngạc nhiên hỏi.

Hạ Cẩm Ngôn nhìn cô gái bên cạnh, chỉ tay vào bản đồ, mỉm cười: “Trong này có thước đo tỉ lệ, tôi ước lượng thôi, đi tìm xe nào.”

Nói rồi, anh cầm lấy bản đồ trong tay cô, đi về phía trước.

Tô Xán bất giác đi theo anh, đang đi thì chợt khựng lại: Khoan đã, sao lại cứ thế đi theo anh ấy chứ?

Cô vừa định mở miệng bảo “chúng ta chia ra làm đi” thì phát hiện hành lý và túi xách của mình đều nằm trong tay Hạ Cẩm Ngôn.

Hạ Cẩm Ngôn thấy cô đứng yên tại chỗ, quay lại lo lắng: “Sao thế? Em không khỏe à?”

Nghe anh hỏi, Tô Xán lại không kìm được mà đi theo tiếp.

[Màu hồng bay khắp màn hình!]
[Tôi sắp chết vì ăn ngọt mất thôi!]
[Khoá couple này lại đi chương trình ơi!]

Cách đó không xa, Từ Giai nhìn thấy cảnh này, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Không chỉ cô ta, mà Giang Mạc Hiên cũng đang nhìn về phía hai người. Thấy Tô Xán vô tình ngả người vào lòng Hạ Cẩm Ngôn, anh ta như sắp bước tới nhưng lại bị Ngô Mạn Thanh chắn ngang.

“Giang tiên sinh, chúng ta đi tìm xe đi!” Ngô Mạn Thanh níu tay Giang Mạc Hiên, giọng ngọt đến muốn ch** n**c.

“…Ừm.” Giang Mạc Hiên gật đầu, liếc nhìn Tô Xán thêm một cái rồi xoay người rời đi.

Vì cả Hạ Cẩm Ngôn và Tô Xán đều biết chút tiếng F nên việc tìm xe cũng khá thuận lợi.

Vừa đến trạm, Tô Xán đã nghe tiếng Ngô Mạn Thanh làm nũng:

“Tiên sinh, tụi mình phải làm sao bây giờ~”

Cô khẽ nhíu mày, trong đầu lại hiện lên cảnh thử vai ở đoàn phim, càng nghĩ càng thấy nhạt nhẽo, liền lắc đầu.

Hỏi ra mới biết Giang Mạc Hiên và Ngô Mạn Thanh không biết tiếng địa phương nên loay hoay mãi cũng không nói rõ được ý.

“Để tôi.” Tô Xán nói, cô chuẩn bị lên tiếng thì Ngô Mạn Thanh bỗng cười lạnh, chen ngang: “Cô thật sự biết tiếng F à? Đừng có thể hiện bừa bãi, lỡ tụi tôi trả tiền rồi mà đi sai đường thì sao?”

Cô ta rõ ràng đã xem những tập trước, biết Tô Xán biết tiếng R, nhưng không tin cô lại biết cả tiếng F.

Giang Mạc Hiên cũng tỏ ra nghi ngờ, lỡ nói sai thật thì vừa mất tiền vừa lãng phí thời gian.

[Ý gì đây? Đúng là chó cắn Lã Động Tân mà!]
[Không cần giúp cũng đừng xỉa xói như thế!]
[Mặt dày mà còn vô duyên nữa chứ!]

*Chó cắn Lã Động Tân: đây là câu thành ngữ phổ biến ở Trung Quốc, ý chỉ không hiểu được lòng tốt của người khác.

Hạ Cẩm Ngôn lạnh lùng mở miệng: “Hai người họ không cần giúp, vậy chúng ta tách ra đi.”

Tô Xán mỉm cười tiếp lời: “Anh nói đúng!”

Nói rồi cô xoay người, nói chuyện với nhân viên trạm xe bằng một tràng tiếng F lưu loát và dứt khoát.

Lúc quay lại, cô bảo Hạ Cẩm Ngôn: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Khi lướt qua mặt Ngô Mạn Thanh, Tô Xán không quên quét một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy khiêu khích như muốn nói: Thấy chưa? Tôi giỏi thế đấy, cô đừng hòng đọ được.

Ngô Mạn Thanh vốn đã quen được tâng bốc, chưa từng chịu đả kích như vậy. Đang định bước lên hỏi Tô Xán “cô có ý gì” thì bị Giang Mạc Hiên kéo lại.

“Giang Mạc Hiên! Anh làm gì vậy!”

Cô ta tức đến nghiến răng nhưng vẫn không dám quá lố. Dù sao Giang Mạc Hiên cũng là ảnh đế, địa vị trong giới cao hơn cô mấy bậc.

“Đừng giận, Tô Xán cũng không phải cố ý. Tôi thấy cô ấy cũng có ý tốt mà.”

Tô Xán nghe hết đoạn đối thoại ấy. Cô cũng không phải không để ý đến thái độ dửng dưng lúc đầu của Giang Mạc Hiên, bây giờ lại tin tưởng mình?

Hừ! Đúng là ảnh đế, diễn giỏi thật đấy.

Sau khi Hạ Cẩm Ngôn mua vé xong, họ lên sân ga mới phát hiện phương tiện lần này là tàu hỏa leo núi nhỏ, chỉ vài toa, người cũng ít.

Bên trong được trải thảm nhung đỏ, ghế sofa rộng rãi, có cửa sổ to đón nắng, không khí ấm áp cực kỳ dễ chịu.

Tô Xán bị khung cảnh làm dịu đi cơn bực dọc lúc nãy. Dù Giang Mạc Hiên và Ngô Mạn Thanh cũng đi theo sau nhưng cô chẳng thèm quan tâm cũng không buồn chào.

[Nói thì hay lắm, cuối cùng cũng phải đi theo người ta mà thôi!]
[Giang Mạc Hiên đúng là càng nhìn càng tụt mood!]
[Tô Xán thì hay lắm chắc? Còn không phải đang dây dưa với tổng tài?]

Tô Xán không thể nhìn thấy những cuộc tranh cãi đang nổ ra trên màn hình, cô đang mải ăn món ăn đặc sản mà Hạ Cẩm Ngôn mua từ xe đẩy.

Miệng đầy thức ăn, vẫn không quên lẩm bẩm: “Tiền vé và đồ ăn anh mua hết bao nhiêu, chúng ta chia đôi.”

Hạ Cẩm Ngôn đang ngắm nhìn cô ăn, gương mặt thoáng hiện ý cười. Nhưng nghe tới câu chia đôi, sắc mặt anh lập tức sầm lại.

“Không cần.” Giọng anh hơi lạnh.

Tô Xán không tranh cãi, trong lòng âm thầm nhủ: Thôi để sau có dịp rồi trả lại.

Cô mải ăn nên cũng chẳng để ý vẻ mặt đang sầm sì của anh.

Tàu bắt đầu lăn bánh, cảnh vật bên ngoài lùi dần về phía sau mang theo gió lạnh và hương núi rừng.

Bỗng dưng, Hạ Cẩm Ngôn mở miệng:  “Xin lỗi.”

Tô Xán ngơ ngác nhìn anh, không hiểu chuyện gì.

“Là vì tôi nên em mới không được nghỉ ngơi tốt.”

Giờ thì cô mới hiểu, thì ra anh vẫn còn bận tâm chuyện kết quả nhiệm vụ chụp hình lần trước.

Hóa ra, việc anh chuẩn bị đồ dùng chu đáo trên máy bay, chăm sóc suốt dọc đường là vì điều này.

Tô Xán nghe xong cũng thấy dễ chịu hơn, trong lòng tự nhắc nhở bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa.

“Không sao đâu. Tôi không thấy có gì phiền cả.”
 

Bình Luận (0)
Comment