Vừa đi đến bên cạnh Hạ Cẩm Ngôn, Từ Giai bỗng nghiêng người kêu lên một tiếng: “Ái da”.
Tô Xán nghe tiếng thì tò mò quay lại xem có chuyện gì, chỉ thấy vẻ mặt đau đớn của Từ Giai. Cô ta đang một tay bám lấy tay Hạ Cẩm Ngôn, tay kia ôm mắt cá chân.
“Hình như em bị trẹo chân rồi! Anh có thể đỡ em tìm chỗ ngồi được không?” Từ Giai ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, ánh mắt đầy mong chờ.
Hạ Cẩm Ngôn nhíu mày, vốn anh không thích bị người khác động chạm, nhưng trong lúc bất ngờ lại buột miệng nói: “Cô không định vu oan cho tôi đấy chứ?”
Tô Xán nghe thấy phụt cười thành tiếng.
Lúc này, Kha Tuấn từ phía sau cũng đuổi kịp. Vừa nghĩ đến chuyện Từ Giai vừa xinh lại vừa giàu, nếu có thể phát triển quan hệ thì anh ta chẳng ngần ngại gì mà không tiến tới.
Từ Giai nghe xong câu đó thì sững sờ, chợt nhớ ra vài hôm trước mình từng cố tình hất nước trái cây vào người anh, chẳng lẽ chuyện đó để lại ấn tượng xấu đến vậy? Nếu biết trước, cô ta đã dùng chiêu khác rồi!
Hạ Cẩm Ngôn thấy Kha Tuấn đến thì lập tức lùi về sau để Kha Tuấn đỡ lấy Từ Giai đang lảo đảo.
Còn anh thì không hề ngoái đầu lại, sải bước đi về phía Tô Xán.
Từ Giai thấy chiêu này không có tác dụng cũng chẳng tỏ ra quá thất vọng. Dù sao chương trình vẫn còn nhiều tập, cô không tin Hạ Cẩm Ngôn có thể mãi làm ngơ mình.
[Hạ tổng đúng là hài hước, trong mắt chỉ có mỗi Tô Xán thôi!]
[Có mù cũng nhìn ra là anh ấy thích Tô Xán mà!]
[Ủa, Hạ Cẩm Ngôn không đỡ cho Giai Giai hả? Không ga lăng gì hết trơn!]
Hai người một trước một sau đến quầy làm thủ tục. Nhìn hàng người dài ngoằng, Tô Xán ngẩn ra, cô không nghĩ là đông đến vậy.
Hạ Cẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, rồi nói: “Đi theo tôi.”
Anh không dẫn cô đến quầy xếp hàng, mà là vòng sang gần cửa kiểm tra an ninh nơi có mấy chiếc ghế trống,khá vắng người.
“Em ngồi đây chờ một lát, tôi đi làm thủ tục.” Hạ Cẩm Ngôn chìa tay ra.
Tô Xán nhìn một chút, thấy cũng chẳng sao, liền đưa chứng minh thư cho anh. Dù sao cũng đâu phải chưa từng thấy giấy tờ của nhau.
[Hạ tổng ga lăng quá trời, mà chỉ ga lăng với Tô Xán thôi đó nha~]
[Mang ngay qua cục dân chính đến cho tôi, tái hôn lẹ lẹ!]
[Cảm giác hai người này chưa dứt tình chút nào luôn á!]
Tô Xán chỉ đeo theo một chiếc ba lô nhỏ vì biết sẽ phải bay rất lâu.
Sau khi qua cửa kiểm tra, Hạ Cẩm Ngôn tự nhiên cầm lấy ba lô của cô.
Tô Xán tranh với anh mấy câu, nói muốn tự xách nhưng không thắng nổi, đành để anh cầm.
Lên máy bay rồi, không biết từ đâu Hạ Cẩm Ngôn lôi ra cả một bộ đồ nghề: dép đi trong cabin, mặt nạ ngủ, chăn mỏng, khăn giấy, thậm chí còn có cả mặt nạ dưỡng da.
Tô Xán tròn mắt nhìn anh bày ra từng món mà món nào cũng có hai cái. Cô ngẩng đầu nhìn anh đang bỏ hành lý lên giá.
Hạ Cẩm Ngôn cúi xuống, nhìn thấy cô đang dán mắt vào mình thì nói:
“Đương nhiên phải chuẩn bị hai phần rồi, một phần cho tôi một phần cho em.”
[Hạ tổng chu đáo quá thể rồi!]
[Giai Giai nhìn đi, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa nhé!!]
Ngồi hàng ghế sát bên là Từ Giai và Kha Tuấn. Nhìn thấy cảnh đó, Từ Giai không khỏi hài lòng, Hạ Cẩm Ngôn đúng là mẫu đàn ông lý tưởng, cô nhất định phải có được anh.
Sau khi máy bay cất cánh, livestream dừng lại, mọi người bắt đầu ghi hình bằng camera cá nhân.
Khi máy bay dần ổn định đường bay, Từ Giai bắt đầu tỏ ra khó chịu với chỗ ngồi chật chội của khoang phổ thông, nhưng điều đó không cản được việc cô liên tục bắt chuyện với Hạ Cẩm Ngôn.
“Em gọi anh là Cẩm Ngôn được không?”
Hạ Cẩm Ngôn không đáp, cũng không ngẩng đầu lên.
“Cẩm Ngôn, anh có thể giúp em mở nắp chai nước không?”
…
“Thật ghen tị với Tô Xán, dùng đồ anh chuẩn bị, ngủ ngon thế. Nếu là em, chắc chắn sẽ không ngủ đâu, mà sẽ trò chuyện với anh suốt.”
…
“Cẩm Ngôn, em…”
“Đủ rồi!” Hạ Cẩm Ngôn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh tanh.
Vốn dĩ anh nghĩ chỉ cần không phản ứng thì Từ Giai sẽ tự biết mà ngừng. Nhưng xem ra anh đã đánh giá cô ta quá cao.
Anh liếc nhìn Tô Xán ở bên cạnh, cô đã ngả ghế xuống, đeo mặt nạ ngủ, ngủ chưa sâu, trông vẫn chập chờn.
Anh khẽ kéo chăn lại đắp cho cô, rồi xoay người đối mặt với Từ Giai, giọng trầm và lạnh:
“Từ tiểu thư, chúng ta không thân thiết. Tôi nghĩ cô nên gọi tôi bằng tên đầy đủ thì hơn.”
Nói xong, anh còn nhấn mạnh: “Và làm ơn nói nhỏ lại một chút, mọi người xung quanh đang nghỉ ngơi.”
Dứt lời, Hạ Cẩm Ngôn quay đi, đeo mặt nạ ngủ, ngả ghế, gắn tai nghe, hoàn toàn phớt lờ cô gái đang cứng đờ vì bối rối.
Từ Giai không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như thế. Cô ta gượng cười, tự nhủ: Không sao, càng khó chinh phục thì càng có sức hút.
Sau nhiều tiếng đồng hồ trên máy bay, đến khi Tô Xán cảm thấy toàn thân sưng phù thì loa vang lên báo sắp hạ cánh.
“Cẩm Ngôn, giúp em lấy hành lý nhé?” Từ Giai vẫn cố lấy giọng ngọt ngào gọi.
Tô Xán còn đang thắc mắc từ lúc nào mà quan hệ hai người thân đến thế, thì nghe thấy Hạ Cẩm Ngôn bật ra một tiếng “Hửm?”, chỉ duy nhất một âm nhưng khí thế áp lực đến nỗi người bình thường khó mà chịu được.
Cô ta đành im lặng, cũng may Kha Tuấn nhanh nhảu giúp cô lấy hành lý, cứu vớt không khí ngượng ngùng vừa rồi.
Lúc máy bay hạ cánh, ở nước F đang là mùa đông. Tất cả mọi người thay áo khoác lông vũ, tập hợp lại đợi nhận nhiệm vụ tiếp theo từ tổ chương trình.
Hạ Cẩm Ngôn đang ngẩng đầu nhìn thì thấy Tô Xán từ phòng thay đồ bước ra.
Một khắc ấy, như có thứ gì đó va chạm vào trái tim anh.
Tô Xán mặc áo khoác parka màu bạc ánh nhẹ, đội mũ bucket trắng lông mềm xù, chân đi đôi boots ngắn. Dáng người gọn gàng, sạch sẽ, không hề lôi thôi, mà ngược lại nổi bật đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn.
Đạo diễn đứng phía trước bắt đầu phân nhiệm vụ:
“Mọi người cần tự tìm phương tiện đến địa điểm đích. Sau khi đến nơi, thử thách mới sẽ bắt đầu.” Nói xong, mỗi người được phát một bản đồ.
“Lần này, mỗi người có 1000 đồng F, dùng để chi tiêu trong suốt kỳ quay. Dùng như thế nào tùy các bạn lựa chọn.”
Nói rồi, mỗi người được phát thêm một phong bì.
Tô Xán mở bản đồ ra xem toàn chữ tiếng F. Tuy không quá lưu loát nhưng cô cũng học sơ sơ một chút, tuy nhiên có vài từ đọc không chắc.
Đang chăm chú đọc thì cô cảm thấy có gì đó ấm ấm áp sát phía sau.
Cô quay đầu lại đụng ngay vào lồng ngực của Hạ Cẩm Ngôn.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô, cúi đầu nhìn bản đồ trong tay cô, giọng trầm ấm vang lên bên tai: “Để tôi xem giúp.”
[Cưới nhau đi!!! Ngay tại chỗ này luôn cũng được!!]
[Ôi trời đất ơi, ngọt quá rồi!]
[Cùng nhau hô lớn: TÁI HÔN! TÁI HÔN!]