Xuyên Sách Trở Thành Mẹ Kế Của Hotboy Vườn Trường (Dịch Full)

Chương 17 - Chương 130

Chương 130

 

Khóe môi Nguyễn Linh hiện lên nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, khiến người ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Lữ Tư Viễn im lặng một lúc lâu, biết rằng chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc.

Nếu Nguyễn Linh nhất quyết muốn lục soát người cậu ta thì chắc chắn sẽ tìm được túi đồ ăn cậu ta giấu trong túi.

Để càng thêm kín đáo, Lữ Tư Viễn không ăn trước mặt mọi người, bên trong vẫn còn khá nhiều.

Cậu ta vốn định đợi đến khi tiệc kết thúc, rồi vứt túi đồ ăn ra một thùng rác ở xa.

Nhưng bây giờ…

Do dự một lúc, Lữ Tư Viễn mở miệng: "Cô à, cho dù trên người cháu có mang thứ gì có chứa đậu phộng thì cũng không thể chứng minh được điều gì."

Nguyễn Linh nhướng mày: "Cậu đã thừa nhận rồi sao?"

Lữ Tư Viễn cắn răng: "Trên người cháu có đồ ăn mua ở cháu không chú ý xem thành phần có đậu phộng không. Nhưng đó là cháu mua để lót dạ, nhóm Ôn Tâm Duyệt đều nhìn thấy cháu ăn."

Nói rồi, Lữ Tư Viễn liếc mắt nhìn Ôn Tâm Duyệt.

Ôn Tâm Duyệt mím môi, dường như hơi do dự.

Nhưng cô ta nhìn Nguyễn Linh, nhớ đến những chuyện trước đó, vẫn gật đầu: "Ừ, chúng cháu cùng ăn."

Nhận được sự xác nhận của Ôn Tâm Duyệt, biểu cảm của Lữ Tư Viễn lập tức tự tin hơn nhiều.

Nghĩ một lúc, Lữ Tư Viễn lại nói: "Hơn nữa cô này, cô cũng không thể chắc chắn là Diệp Hủ là do ăn đậu phộng mà không khỏe đúng không? Cháu thấy bình thường sức khỏe cậu ấy cũng không được tốt lắm, nói không chừng là vì ăn phải thứ khác đấy?"

 

Nghe vậy, Trần Tùng Dương ở bên cạnh cau mày: "Các người đừng có nói bậy, sức khỏe của Hủ ca làm gì có không tốt!"

Trước khi đến, Trần Tùng Dương đã được Nguyễn Linh dặn dò là đừng nói linh vì vậy cậu ấy luôn đứng yên lặng.

Bây giờ nghe người ta về Diệp Hủ như vậy, Trần Tùng Dương cuối cùng cũng nhịn được nữa.

Lữ Tư Viễn không để ý đến Trần Tùng Dương, chỉ nhìn Nguyễn Linh: "Cô à, tất cả những chuyện này đều chỉ là cô suy đoán thôi đúng không? Có rất nhiều thứ có thể gây ra dị ứng, cô dựa vào đâu mà khẳng định là do gói đồ ăn của cháu? Lỡ như bát súp cậu ấy ăn lúc đầu đã có vấn đề rồi thì sao?"

 

Chân mày của Nguyễn Linh khẽ nhíu lại: "Bây giờ tôi cũng không thể chắc chắn."

Nghe vậy, trên mặt Lữ Tư Viễn ra vẻ đắc ý.

Nguyễn Linh mỉm cười tiếp tục nói: "Nhưng tôi có thể cho Diệp Hủ thử xem. Tôi đã bảo bếp rót một bát súp mới, nếu Diệp Hủ ăn không sao, nhưng ăn đồ ăn của cậu thì lại trở nên nghiêm trọng hơn, có lẽ cũng có thể giải quyết được vấn đề rồi nhỉ?"

 

Cô nói xong, sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi.

Lữ Tư Viễn lộ vẻ mặt đầy khó tin: "Cô, cô muốn để Diệp Hủ tự thử..."

Ôn Tâm Duyệt thậm chí còn hét lên thất thanh: "Làm sao cô có thể ác như vậy? Lỡ như Diệp Hủ ăn đồ ăn có chứa đậu phộng, cơ thể càng khó chịu hơn thì sao?"

Nguyễn Linh vẫn giữ nguyên nụ cười: "Có gì được chứ?"

Ôn Tâm Duyệt trợn tròn mắt: "Diệp Hủ, chính là..."

Nguyễn Linh mỉm đáp lời: "Là con riêng của tôi."

...

Một lúc sau, ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mà nhảy ra ngoài.

nói này, cô không định để Diệp Hủ tự mình thử độc đấy chứ? Diệp Cảnh Trì chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!]

Nguyễn Linh mặt không đổi sắc: "Không, tôi chỉ dọa cậu ta một chút thôi."

[Vậy nếu tên Lữ Tư Viễn này thật sự tàn nhẫn, bắt cô cho Diệp Hủ thử thì sao?]

"Cậu ta sẽ không làm vậy." Nguyễn Linh nói: “Lữ Tư Viễn chỉ muốn trêu chọc Diệp Hủ một chút, sẽ không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa..."

Thấy mọi người đều không nói gì, Nguyễn Linh lại nhìn Lữ Tư Viễn, bình tĩnh lên tiếng: "Nghe nói nhà cậu và tập đoàn Diệp thị có không ít đơn hàng qua lại, nếu Diệp Hủ vì ăn đồ ăn của cậu mà bị bệnh nặng, cậu đoán xem..."

Nguyễn Linh khẽ cong môi: "Cậu đoán xem sau khi bố của Diệp Hủ biết chuyện này, còn có muốn tiếp tục hợp tác với nhà cậu nữa không?"

Mặt Lữ Tư Viễn lúc xanh lúc trắng.

Cậu ta chỉ muốn báo thù Diệp Hủ, khiến Diệp Hủ khó chịu, dạy dỗ câu một phen mà thôi.

Trước đây khi học cùng lớp với Diệp Hủ, Lữ Tư Viễn cũng từng thấy Diệp Hủ bị dị ứng đậu phộng.

Chỉ là nổi lên một chút mụn nhỏ, ngày hôm sau đã có thể đến trường.

Lữ Tư Viễn tự cho rằng sẽ không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, hơn nữa cậu ta đã bỏ vào trong súp, lượng cũng không nhiều.

Ai ngờ, vì muốn bắt tội câu ta, Nguyễn Linh lại dùng cách tổn hại đến Diệp Hủ?

Như vậy, cho dù bằng chứng có đủ xác thực hay không, chỉ cần Diệp Hủ thật sự ăn đồ ăn của cậu ta thì cậu ta chắc chắn sẽ không thoát khỏi trách nhiệm!

Lỡ Diệp Hủ vì cậu ta mà vào viện, bố Diệp Hủ thật sự không hợp tác với cậu ta thì phải làm sao?

Lữ Tư Viễn càng nghĩ càng sợ hãi.

"Ờ, cô à..." Lữ Tư cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô làm vậy, không sợ bố của Diệp Hủ trách cô sao?"

Nguyễn Linh nhìn cậu ta với vẻ sâu xa: "Cậu chưa nghe qua câu tục ngữ, có mẹ kế thì sẽ có cha kế sao."

...

Lần đầu tiên thấy một người "mẹ kế độc ác" hiên ngang đến vậy, mấy học sinh trung học đang hóng hớt bên đều đã sững sờ.

Đúng lúc này, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân.

Diệp Hủ sau khi uống thuốc đã khá hơn một chút, Diệp Cảnh Trì đưa cậu xuống tầng.

Sự xuất hiện của Diệp Cảnh Trì khiến bầu không khí hiện trường bỗng chốc trở nên đáng sợ hơn.

Ngay cả những người đang thì thầm bàn tán xem trò vui cũng không dám nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh lướt qua nhau.

Chỉ có Lữ Tư Viễn, như thể đã tìm thấy một cọng rơm cứu mạng.

"Chú Diệp!" Lữ Tư Viễn lên tiếng: ấy... cô ấy nói cô ấy định hại Hủ!"

Diệp Cảnh Trì nhìn Lữ Tư Viễn với vẻ mặt không cảm xúc.

Cái nhìn này khiến tim Lữ Tư Viễn đập nhanh, không dám nói tiếp những gì cậu ta định nói.

Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh, sắc mặt dịu đi một chút: "Là cậu ta làm?"

Nguyễn Linh gật đầu: "Ừ."

Lữ Tư Viễn: "..."

Tại sao! Bố của Diệp Hủ lại có thể tin một người phụ nữ độc ác như vậy?

Chẳng phải nói bố của Diệp Hủ rất lợi hại, tuyệt đối không thể bị ai lừa sao?

Những học sinh trung học khác đang xem náo nhiệt bên cạnh cũng đều sững sờ.

Họ đã nghe bố mẹ mình nói đến cái tên Diệp Cảnh Trì, biết một số "truyền thuyết" liên quan đến Diệp Cảnh Trì.

Nhưng hiện tại, một nhân vật đáng sợ như vậy, lại tin tưởng mẹ kế của Diệp Hủ vô điều kiện?

Chẳng lẽ câu tục ngữ đó đã ứng nghiệm rồi sao?

Sau khi nhận được sự xác nhận của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì nhìn Lữ Tư Viễn.

Diệp Cảnh Trì trầm giọng hỏi: "Tôi nhớ, cậu là con trai của Thái Bình?"

Giọng nói của Lữ Tư Viễn đang run rẩy: "...Vâng."

Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Trong lòng Lữ Tư Viễn càng thêm tuyệt vọng.

Khi cậu ta định trêu chọc Diệp Hủ, chỉ nghĩ rằng ngay cả khi chuyện bại lộ, cũng chỉ bị bố mẹ mắng mỏ vài câu, hoàn toàn không ngờ sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến vậy.

Trong lúc bối rối, Lữ Tư Viễn nhìn về phía Diệp Hủ.

Diệp Hủ là bạn học cấp hai của cậu ta, có lẽ cậu đã nghe thấy những gì Nguyễn Linh nói lúc nãy.

So với Diệp Cảnh Trì, có lẽ Diệp Hủ sẽ giúp cậu ta nói chuyện!

Nghĩ đến đây, Lữ Tư Viễn nhìn về phía Diệp Hủ, vội vàng lên tiếng: "Diệp Hủ! Mẹ kế cậu nói sẽ cho cậu ăn đồ ăn có đậu phộng, mọi người đều nghe thấy!"

Diệp Hủ không nói gì, thậm chí biểu cảm cũng không có gì thay đổi.

Lữ Tư Viễn đợi hai giây không nhận được phản hồi, lại lo lắng nói: "Diệp Hủ, mẹ kế cậu muốn hại cậu đấy! Cô ấy thậm chí sẵn sàng khiến cậu bị dị ứng nặng hơn, cũng chỉ để chứng minh suy đoán của mình là đúng!"

Diệp Hủ vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Thì sao?"

Mọi ngườι: "..."

Mẹ kế của Diệp Hủ, có phải đã cho hai bố con nhà họ Diệp ăn bùa mê thuốc lú gì không?

Chương 131
Sau khi phát hiện ra con đường này cũng không đi được, Lữ Tư Viễn càng rơi vào tuyệt vọng.

Cậu ta thậm chí có cảm giác rằng cuộc đời mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Thực sau khi xác nhận thân phận bố Lữ Tư Viễn, Diệp Cảnh Trì vẫn chưa nói gì thêm.

Nhưng chỉ cần Diệp Cảnh Trì đứng đó không nói Lữ Tư Viễn đã sợ hãi vô cùng.

Lữ Tư Viễn gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Diệp Cảnh Trì sẽ lạnh lùng rút lại tất cả đơn đặt hàng hợp tác với gia đình mình.

Trong vòng vài giây, đầu Lữ Tư Viễn thậm chí còn có hình ảnh gia đình cậu ta nhanh chóng phá sản, bố mẹ cậu ta đưa cậu ta rời khỏi biệt thự và lang thang trên đường phố.

Đối với Lữ Tư Viễn, một công tử bột từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp phải thất bại thì cú đánh này là chí mạng.

Mà những “bạn tốt” xung quanh Lữ Tư Viễn lúc này cũng không có dám đứng ra nói giúp cậu ta.

Những người này bình thường khi bắt nạt người khác thì miệng luôn nói nghĩa khí anh em, hai bên cùng có lợi.

Nhưng đến lúc này, ai cũng sợ mình nói sai một câu sẽ đắc tội với Diệp Cảnh Trì, liên lụy đến việc kinh của gia đình mình, rồi cũng rơi vào tình cảnh giống như Lữ Tư Viễn.

Lữ Tư Viễn cũng biết lúc này không ai dám đứng ra giúp mình.

Trong tình thế tuyệt vọng, cậu ta nghĩ ra cách duy nhất – đổ tội.

Nếu người tham gia vụ việc này không chỉ có mình cậu ta, có lẽ cơn giận của bố Diệp Hủ cũng sẽ phân tán đi phần nào.

Hơn nữa, pháp luật không thể trách nhiều người, bố Diệp Hủ cũng không thể đột nhiên hủy bỏ hợp tác với tất cả họ đúng không?

Lữ Viễn nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Vương Văn Bách ở cạnh.

“Là cậu ta, là cậu ta cho cháu ý tưởng!” Lữ Tư Viễn lên tiếng: “Là Vương Văn Bách nói cho cháu rằng biết Diệp Hủ bị dị ứng với đậu phộng, bảo cháu dùng cách này trêu chọc Diệp Hủ!”

Vương Văn Bách vốn đang cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình, nghe suýt nhảy dựng lên.

“Không có!” Vương Văn Bách lắc đầu như trống bỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi! Rõ ràng là cậu vẫn luôn căm ghét Diệp Hủ, muốn cho cậu ấy một bài học!”

Lữ Tư Viễn vội vàng nói: “Sao không liên quan đến tôi được! Rõ ràng là cậu dạy tôi bỏ đậu phộng vào súp của Diệp Hủ!”

Vương Văn Bách kinh ngạc đến mức sững sờ, không ngờ người anh em luôn chơi thân với mình, khi gặp chuyện lại nghĩ ngay đến việc kéo mình xuống nước.

ta đã giúp Lữ Tư Viễn bày mưu tính kế, nhưng cũng là Lữ Tư Viễn hỏi cậu ta trước, nói làm sao để trêu chọc Diệp Hủ được!

Vương Văn Bách vội vàng nhìn sang Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh, sau đó chỉ trong tích tắc, cậu ta đã theo bản năng chọn Nguyễn Linh làm mục tiêu.

“Cô ơi!” Vương Văn Bách bối rối biện minh: “Chuyện này thật sự không liên quan gì đến cháu! Đồ ăn vặt là Lữ Tư Viễn mua, cũng chính tay cậu ta bỏ vào súp của Diệp Hủ, cô tin cháu đi!”

Nguyễn Linh chớp mắt, không xác nhận: “Thật sao?”

Đôi khi nhìn những cậu bé này dùng thủ đoạn để đấu đá với nhau trước mặt mình, cũng khá thú vị.

Nguyễn Linh thuận tiện liếc nhìn Diệp Cảnh Trì ở bên cạnh mình, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn mình, ánh mắt có chút bất lực.

Có lẽ là nhìn ra ý định muốn xem kịch của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì không lên tiếng cắt ngang màn kịch này.

Anh chỉ quay lại nhìn Diệp Hủ, nhỏ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào, muốn quay về phòng nghỉ một lát không? Bác sĩ Lâm vừa gọi điện, nói là khoảng mười phút nữa sẽ đến.”

Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình của nhà họ Diệp, đúng lúc nhà bác sĩ ở cũng không xa, cho nên Diệp Cảnh Trì đã trực tiếp nhờ bác sĩ đến bữa tiệc này.

Diệp Hủ lắc đầu, biểu cảm có chút không được tự nhiên: “Không vội, con không sao.”

Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu: vậy chờ bác sĩ xem qua rồi, chúng ta cùng về nhà.”

Bên kia, Lữ Tư Viễn thấy Nguyễn Linh dường như đã bị Vương Văn Bách thuyết phục, vội vàng cướp lời:

“Đúng, là cháu bỏ đậu phộng vào!” Lữ Tư Viễn thừa nhận: “Nhưng ý tưởng là của Vương Văn Bách! Vương Văn Bách, trước đây tôi nói với cậu không thích là không thích Ôn Tâm Nguyệt đối xử tốt với Diệp Hủ, cậu không phải cũng đồng tình sao? Chúng ta còn cùng nhau nghĩ cách để trêu chọc Diệp Hủ nữa!”

 

...

Khi Tô Quân Nhược đi đến, chủ đã vừa vặn chuyển sang người Ôn Tâm Duyệt.

Vương Văn Bách sợ hãi mình sẽ thật sự bị Lữ Tư Viễn liên lụy, bèn dốc hết sức lực để phủi sạch mối liên hệ với cậu ta: "Nếu như vậy, sao cậu không nói là do Ôn Tâm Duyệt bảo cậu trêu chọc Diệp Hủ đi! Chính cậu đã nói, thấy Ôn Tâm Duyệt vì Diệp Hủ khóc lóc quá đau lòng, nên nhất định phải giúp cậu ấy xả giận mà!"

 

Nghe vậy, Lữ Tư Viễn vô thức nhìn về phía Ôn Tâm Duyệt.

Thực ra trong tiềm thức, Lữ Tư Viễn vẫn chưa có ý định để Ôn Tâm Duyệt gánh tội.

sao cô cũng là người mà mình theo đuổi bấy lâu nay, cô ta trông lại dịu dàng và lương thiện đến mức chỉ cần một câu nói nặng nề cũng có thể khiến cô ta rơi lệ.

Nhưng Ôn Tâm Duyệt lại hiểu sai ánh mắt Lữ Tư Viễn, cô ta lập tức bị dọa sợ.

Ôn Tâm Duyệt gần như chỉ trong tích tắc đã bắt đầu đỏ mắt: "Các cậu, sao các cậu có thể nói như vậy! Là Lữ Tư Viễn tự ý làm thế! Hơn nữa tôi cũng không có bảo Lữ Tư Viễn thích tôi, tôi hoàn toàn không có cảm tình cậu ta, càng không bảo cậu ta giúp tôi giải quyết chuyện gì cả!"

 

Nói rồi, Ôn Tâm Duyệt nhìn về phía Diệp Hủ với khuôn mặt buồn bã: "Diệp Hủ, cậu tin tớ đi, tớ là người tuyệt đối không thể hại cậu đâu! Tớ, thực ra tớ..."

Ôn Tâm Duyệt cắn chặt môi dưới, không nói tiếp.

Nhưng ánh mắt lúc nhìn Diệp Hủ, cùng sự uất ức và xấu hổ trong đó đã nói lên tất cả.

Trong lòng Ôn Tâm Duyệt đã suy nghĩ rất nhiều.

Giờ đây Lữ Tư Viễn đã hoàn toàn đắc tội với nhà họ Diệp, tình cảm của cậu ta đối với mình cũng không còn giá trị gì nữa.

Tốt nhất là nhân cơ hội này để cắt đứt quan hệ với Lữ Tư Viễn, đồng thời ngấm ngầm ám chỉ tình cảm của mình với Diệp Hủ.

Nếu Diệp Hủ chấp nhận mình thì quá tốt, nếu không chấp nhận, mình cũng chưa nói hết lời, sau này vẫn có cách giải thích.

là, Ôn Tâm Duyệt chỉ tập trung vào mọi người xung quanh và Diệp Hủ, hoàn toàn không nhận ra rằng Tô Quân Nhược cũng đã bị thu hút đến chỗ này.

Mặc dù Ôn Tâm Duyệt không nói hết nửa câu đó, nhưng Tô Quân Nhược trơ mắt nhìn thấy gương mặt dâng trào tình của Ôn Tâm Duyệt khi nói chuyện, sao có thể không hiểu ý của cô ta.

Tô Quân Nhược sững sờ, không kìm được mà khẽ thốt lên: "Hai người..."

Những người xung quanh thấy nhân vật chính của bữa tiệc đến, đều tự giác nhường đường.

Tô Quân Nhược và Ôn Tâm Duyệt, cứ thế bất ngờ đối diện nhau.

Trên mặt Ôn Tâm Duyệt đang biểu hiện nét xấu hổ, chợt cứng đờ lại: "Quân, Quân Nhược? Cậu đến từ lúc nào vậy?"

Trong mắt Tô Quân Nhược cũng đầy kinh ngạc.

Ôn Tâm Duyệt là bạn học cấp hai của cô ấy, cũng là một trong những người bạn thân nhất.

Khi Tô Quân Nhược vừa mới bắt đầu nảy sinh tình cảm với Diệp Hủ, người đầu tiên mà cô ấy nói chính là Ôn Tâm Duyệt.

Ôn Tâm Duyệt cũng đã giúp cô ấy đưa ra rất nhiều lời khuyên, dạy cô ấy làm thế nào để khiến Diệp Hủ chú ý đến mình, làm thế nào để có thể nói chuyện với Diệp Hủ nhiều hơn.

Mặc dù sau đó lên cấp ba hai người không còn cùng lớp nữa, cũng không còn thân thiết như trước.

Nhưng mỗi lần Tô Quân Nhược vì Diệp Hủ mà không vui, cô ấy vẫn tìm đến Ôn Tâm Duyệt đầu tiên để tâm sự.

Mà Ôn Tâm Duyệt cũng luôn có rất nhiều người theo đuổi, rồi còn luôn nói với Tô Quân Nhược rằng mình không có ý định yêu đương.

Tô Quân Nhược chưa bao giờ nghĩ rằng, Ôn Tâm Duyệt lại có suy nghĩ như vậy đối với Diệp Hủ.

"Tôi..." Môi Tô Quân Nhược run rẩy, không nói nên lời.

 

Chương 132
Ôn Tâm Duyệt phản ứng nhanh hơn Tô Quân Nhược một chút: "Quân Nhược, cậu đừng hiểu lầm! Tớ không có ý làm cậu không vui, tớ chỉ là, chỉ là..."

Xem náo nhiệt là bản tính của con người, cho dù vừa rồi có rất nhiều bị khí chất của Diệp Cảnh Trì áp đảo, nhưng khi nhìn thấy một màn kịch hay sắp diễn ra, mọi người lại trở nên hào hứng trở lại.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, không muốn bỏ lỡ bất kỳ tin đồn nào có thể xảy ra.

Ôn Tâm Duyệt còn định giải thích tiếp thì đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang.

Nguyễn Linh nhìn Diệp Cảnh Trì, giọng điệu uể oải: "Em hơi mệt

Diệp Cảnh Trì lập tức đáp lại bằng giọng nói dịu dàng: "Được, vậy chúng ta lên phòng trên lầu đi."

Trước khi xuống tìm Nguyễn Linh, quản gia đã nói sẽ giữ nguyên phòng nghỉ của Diệp Hủ cho đến khi tiệc kết thúc.

Nói xong, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì cùng nhau rời đi, mà không thèm để ý đến ai.

Diệp Hủ cũng lập tức đi theo hai người, cứ như thể cuộc tranh cãi giữa Ôn Tâm Duyệt và Tô Quân Nhược không hề liên quan gì đến cậu.

Mọi người đều sửng sốt.

Tưởng đâu sẽ có một màn tình tay ba kịch tính, nhưng nhân vật quan trọng nhất đã bỏ đi, vậy màn kịch còn có thể tiếp diễn như thế nào?

Trước khi rời đi, Nguyễn Linh quay lại nhìn Tô Quân Nhược: “Tô Quân Nhược, cháu dẫn bọn cô đi được không?”

Tô Quân Nhược vốn đang bối rối, sau một lúc ngẩn ngơ, cô ấy gật đầu.

Từ lâu cô ấy đã rất tin tưởng Nguyễn Linh, khi không biết phải làm gì, cô ấy càng có xu hướng muốn dựa vào người mà mình tin tưởng.

Vì vậy, dưới sự chú ý của mọi người, gia đình Diệp Hủ và Tô Quân Nhược cùng nhau rời khỏi nơi này, đi lên lầu.

……

Nhìn bóng lưng của mấy người, mọi người dường như hiểu ra điều gì đó.

Bất kể Diệp Hủ nghĩ gì, trong cuộc chiến giữa Tô Quân Nhược và Ôn Tâm Duyệt, mẹ kế của Diệp Hủ rõ ràng là ủng hộ Tô Quân Nhược.

không, tại sao Nguyễn Linh lại đặc biệt gọi Tô Quân Nhược theo khi rời đi, mà còn chẳng thèm nhìn Ôn Tâm Duyệt lấy một cái?

Còn bố của Diệp Hủ thì khỏi phải nói, tất nhiên là đứng cùng chiến tuyến với mẹ kế của Diệp Hủ rồi.

Thái độ của Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh lúc nãy, tất cả mọi người đều nhìn thấy.

Những thiếu tiểu thư giàu có của trường trung học Tú Lễ, mặc dù kinh nghiệm xã hội không bằng người lớn, nhưng tâm tư không hề thua kém.

Sau khi ngạc nhiên, mọi người nhanh chóng hiểu ra.

Dù xét về gia thế hay tình cảm với nhà Diệp, Tô Quân Nhược có điểm nào không mạnh hơn Ôn Tâm Duyệt?

Ôn Duyệt lại dám gây chuyện như vậy trong bữa tiệc sinh nhật của Tô Quân Nhược, thật là vừa ngốc vừa xấu xa.

Hơn nữa, đối với cách làm của Ôn Tâm Duyệt, đã sớm có người không ưa rồi, lúc này lại càng thì thầm chế giễu.

Cùng với việc Nguyễn Linh và những người khác rời đi, một màn náo loạn cuối cùng cũng gần kết thúc.

Ôn Tâm Duyệt ngơ ngác nhìn theo hướng Diệp Hủ rời đi, nước mắt cuối cùng cũng không thể kiềm chế được mà tuôn ra.

Vừa rồi cô ta đã tốn bao công sức để tỏ ra đáng thương, hy vọng có thể g͙iành chiến thắng trong trận "chiến đấu" này, thu hút sự đồng cảm của Diệp Hủ và những người xung quanh.

Vừa rồi đối mặt với Tô Quân Nhược, Ôn Tâm Duyệt thực ra đã nghĩ được một lời biện hoàn hảo.

Cô ta chỉ cần nói với mọi người, vì Tô Quân Nhược quá mạnh mẽ, nên cô ta mới luôn kìm nén tình cảm của mình với Diệp Hủ, không dám thể hiện ra.

Vậy là cô ta sẽ chiếm được lợi thế về mặt đạo đức, còn có thể thể hiện sự yếu đuối trước mặt Diệp Hủ.

Nhưng, chỉ một câu nói "mệt rồi" nhẹ nhàng của Nguyễn Linh đã phá hỏng tất cả sự chuẩn bị của cô ta.

Bây giờ Tô Quân Nhược và cùng nhau lên lầu, tất cả mọi người đều biết cô ta là người bị bỏ rơi, tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta cười nhạo.

Ôn Tâm Duyệt không dám tưởng tượng, sau khi khai giảng, những gì xảy ra ở đây sẽ được truyền đến mọi người như thế nào.

Chỉ nghĩ đến việc cô ta sắp trở thành đối tượng bị người ta bàn tán sau bữa tối này, nói không chừng những chàng trai yêu mến cô ta cũng sẽ xa lánh, làm Ôn Tâm Duyệt đã muốn suy sụp.

Ôn Tâm Duyệt chỉ có thể không ngừng nức nở, không muốn đối mặt với sự thật.

Còn bên cạnh Ôn Tâm Duyệt, sắc mặt của Lữ Tư Viễn cũng đã khó coi đến cực điểm.

Chưa nói đến việc cuối cùng bố của Diệp Hủ cũng không bày tỏ thái độ, khiến tâm trạng của cậu ta vẫn bị nỗi sợ hãi chiếm lấy, không biết gia đình mình sẽ đối mặt với số phận như thế nào.

Mà hành động của Ôn Tâm Duyệt vừa rồi, chẳng khác nào một cái tát thẳng vào mặt cậu ta.

Ai cũng biết cậu ta đã theo đuổi Ôn Tâm Duyệt từ lâu, còn bày tỏ tình cảm một cách rầm rộ.

Nhưng vừa rồi Ôn Tâm Duyệt lại công khai chê bai cậu ta, rồi lại quay sang lén lút tỏ tình với Diệp Hủ!

Sự sợ hãi và nhục nhã lẫn với nhau, khiến Lữ Tư Viễn trút hết sự tức giận lên người Ôn Tâm Duyệt.

Lữ Tư Viễn nhìn cô gái bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Tâm Duyệt! Sao cậu dám!”

Ôn Tâm Duyệt bị vẻ mặt dữ tợn của Lữ Tư Viễn dọa cho run lẩy bẩy, hai chân mềm nhũn, khóc lớn hơn

Còn Vương Văn người vừa mới khuấy đảo dòng nước, đã lặng lẽ lùi lại một bên, sợ hai người này nhớ ra mình.

Bên kia, Tô Quân Nhược và ba người họ đã đến cửa phòng tầng ba.

“Cháu có ổn không?” Nguyễn Linh hỏi Tô Quân Nhược: “Có cần gọi mẹ đến không?”

Tô Quân Nhược vẫn còn đang hoảng hốt, lắc đầu: “Không, không cần đâu, cô…”

“À đúng rồi.” Tô Quân Nhược gắng gượng nở một nụ cười: “Chú, cô, cháu nghe mẹ nói Diệp Hủ bị dị ứng.”

Diệp Cảnh Trì ôn hòa nói: “Ừ, nhưng Diệp Hủ đã uống thuốc rồi, bác sĩ gia đình sẽ đến ngay thôi.”

Tô Quân Nhược chậm rãi gật đầu: “Vậy, vậy mọi người chăm sóc cậu ấy cho tốt ạ. Cháu… Cháu muốn nghỉ ngơi một chút.”

Bây giờ trong lòng cô ấy đang rối bời, nhưng lòng tự trọng không cho phép cô ấy để Diệp Hủ và bố mẹ cậu nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Nguyễn Linh: “Vậy thì cháu đi đi.”

Tô Quân Nhược đáp một tiếng vâng.

Trước khi đi, Tô Quân Nhược lại nhìn Nguyễn Linh, rồi lên tiếng: “Cô ơi, cảm ơn cô.”

Trong hai phút lên lầu này, Tô Quân Nhược cũng từ trạng thái bàng hoàng ban đầu, hơi bình tĩnh lại một chút.

Tô Quân Nhược không dám tưởng tượng nếu như lúc nãy cứ để mọi chuyện tiếp diễn, bữa tiệc sinh nhật của cô ấy sẽ biến như thế nào nữa.

May mắn là Nguyễn Linh đã gọi cô ấy lên, người xấu hổ chỉ có Ôn Tâm Duyệt, mà bữa tiệc sinh nhật của cô ấy cũng chỉ bị một chuyện nhỏ nhặt làm gián đoạn.

Nguyễn Linh mỉm cười: “Không có gì.”

Sau khi Tô Quân Nhược rời đi, Nguyễn Linh đơn giản nói cho Diệp Cảnh Trì nghe tình hình, kể lại việc Lữ Tư Viễn cố tình bỏ đậu phộng vào súp của Diệp Hủ.

Sau khi nghe xong, Diệp Cảnh Trì tỏ vẻ nghiêm túc, nói rằng anh hiểu rồi.

Về việc Diệp Cảnh Trì sau này sẽ xử lý nhà Lữ như thế nào, Nguyễn Linh không có hỏi thêm.

Nguyễn Linh tin rằng với mức độ quan trọng của Diệp Hủ đối với Diệp Cảnh Trì, anh tuyệt đối sẽ không cho qua chuyện này một cách nhẹ nhàng.

Năm phút sau, bác sĩ gia đình đến.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Diệp Hủ không có gì nghiêm trọng, chỉ cần về nhà chú ý chế độ ăn uống, nghỉ ngơi tốt trong hai ngày là được.

Sau khi chào hỏi Tô Cầm, ba người lên xe trở về nhà.

Diệp Cảnh Trì hiểu rõ tình trạng của Diệp Hủ hơn, cho nên Nguyễn Linh để lại chỗ ngồi rộng rãi ở phía sau cho hai bố con, còn mình ngồi ở ghế phụ.

Mặc dù quãng đường vẫn khá xa, nhưng không giống như lần tham dự tiệc trước, lần này Nguyễn Linh không còn cảm thấy buồn ngủ lắm.

Quá trình "tìm hung thủ" và vạch trần thủ phạm vừa rồi khiến não cô rơi vào trạng thái rất phấn khích, bây giờ mới vừa bình tĩnh lại.

Diệp Hủ miệng thì luôn nói mình không sao, nhưng nhìn sắc mặt, vẫn kém hơn bình thường rất nhiều.

Vì vậy, Nguyễn Linh cũng không lên tiếng làm phiền cậu, tự mình lướt điện thoại.

Chỉ một lúc sau, màn hình bên trên đột nhiên hiện lên một tin nhắn.

Sau khi nhìn rõ người gửi, Nguyễn Linh liếc nhìn gương chiếu hậu, phát hiện Diệp Cảnh Trì quả nhiên cũng đang nhìn mình.

Cô mở tin nhắn.

[Diệp Cảnh Trì: Đang làm gì vậy?]

Nguyễn Linh nhếch mép cười.

[Nguyễn Linh: Đang xem video, ngắm trai đẹp]

[Nguyễn Linh: Anh không canh chừng con trai anh, mà nhắn tin cho em làm gì?]

[Diệp Cảnh Trì: Diệp Hủ ngủ rồi.]

Nguyễn Linh ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Diệp Hủ thực sự đã ngủ thiếp đi, dựa vào ghế sau, đầu hơi nghiêng.
Chương 133
Không hổ danh là nam chính trong tiểu thuyết vườn trường và là hot boy được công nhận, ngay cả khi ngủ cũng ngoan ngoãn và đẹp trai.

Vết đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến diện mạo của thiếu niên, chỉ khiến cậu trông có vẻ đáng thương.

Linh cảm thấy trái tim mình mềm đi vài phần.

Trong lúc cô quay đầu lại, Diệp Cảnh Trì lại gửi tin nhắn.

[Diệp Cảnh Trì: Không buồn ngủ à?]

[Nguyễn Linh: Không buồn ngủ]

[Nguyễn Linh: Mà thật đấy, những người trong video đẹp trai em xem mà tỉnh táo vô cùng]

Thực ra, Nguyễn Linh bình thường không hay xem những video về những anh chàng "đẹp trai".

Không phải cô không thích trai đẹp, mà chủ yếu ngày nào cô cũng nhìn thấy kiểu đàn ông như Cảnh Trì và Diệp Hủ.

So sánh như vậy, những người đẹp trai trên mạng mở mười lớp làm đẹp, biểu cảm cử chỉ sến súa thật sự rất khó coi.

Tuy nhiên, những điều này, Nguyễn Linh sẽ không nói ra.

Nếu không, không phải Diệp Cảnh Trì sẽ đắc ý chết đi được sao?

Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh đặc biệt tìm kiếm "trai đẹp", sau đó tìm một người miễn cưỡng xem được, chia sẻ cho Diệp Cảnh Trì.

[Nguyễn Linh: Thế nào, không tệ chứ?]

[Diệp Cảnh Trì: Tàm tạm.]

Nguyễn Linh nhướng mày.

[Diệp Cảnh Trì: Tuy nhiên, so với chồng em thì vẫn kém một chút.]

Nguyễn Linh: "..."

Mặc dù Diệp Cảnh Trì nói đúng, nhưng...

[Nguyễn Linh: Sao anh có thể tự luyến đến vậy?!]

[Nguyễn Linh: Trước đây đúng là em nhìn lầm anh rồi, còn tưởng anh là một người đàn ông nho nhã, khiêm tốn!]

Sau khi nhanh chóng đánh xong hai dòng Nguyễn Linh quay lại nhìn Diệp Cảnh Trì một cái.

Vào ban đêm, ánh sáng trong xe rất tối, Diệp Cảnh Trì hơi cúi đầu nhìn điện thoại, lông mày và anh bị che khuất trong bóng tối.

Nhưng Nguyễn Linh có linh cảm rằng lúc này anh chắc chắn đang cười.

Cô quay lại, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím.

[Nguyễn Linh: Hơn nữa, gần đây sao anh cứ nói chồng em, chồng em thế?]

[Nguyễn Linh: Rõ ràng gõ một chữ là xong rồi, anh cố tình gõ ba chữ, không mệt à?]

[Diệp Cảnh Trì: Vẫn ổn.]

[Diệp Cảnh Trì: Hay là em cũng thử đi?]

Nguyễn Linh: "..."

Bây giờ cô cảm thấy, Diệp Cảnh Trì bề ngoài lịch lãm, nhưng bên trong chắc chắn ẩn chứa một trái tim kích độn̴g.

Không thì sao có thể tự nhiên mà đánh ra những chữ như vậy?

[Nguyễn Linh: Không!]

Khung chat im lặng trong vài giây.

Nhưng Nguyễn Linh biết, lúc này Diệp Cảnh Trì chắc chắn đang nở cười, thậm chí có thể còn đang nhìn cô.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh thậm chí có cảm giác mất tự nhiên vì bị nhìn chằm chằm.

Nguyễn Linh đành nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đóng mắt lại, cô thực sự bắt đầu có chút buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Nguyễn Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã vào khu biệt thự, chỉ còn vài phút nữa là đến cửa nhà.

Diệp Hủ cũng đã tỉnh.

Hai phút sau, ba người xuống xe.

Trong thời gian qua, Nguyễn Linh nhận ra Diệp Cảnh Trì thực sự rất ít khi đến phòng của Diệp Hủ, ngược lại cũng vậy.

Hai người đều là những người có ranh giới rõ ràng, không bao giờ tùy tiện xâm phạm lãnh thổ của nhau.

Có lẽ chính vì vậy mà bố con hai người đã ở chung nhà nhiều năm, nhưng vẫn mang dáng vẻ "không thân thiết".

Không giống như Nguyễn Linh, hai tháng qua, không biết cô đã gõ cửa phòng Diệp Hủ bao nhiêu lần rồi.

Tuy nhiên hôm nay, Diệp Cảnh Trì lại bất ngờ đưa Diệp Hủ đến tận cửa phòng ngủ.

Nguyễn Linh cũng theo lên lầu.

Đương nhiên Diệp Hủ cũng không thấy quen, biểu cảm có chút khó xử nhìn hai người: "Con thực sự không sao."

Diệp Cảnh Trì "ừ" một tiếng: "Nhanh chóng đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Diệp Hủ lầm lì đáp: "Con biết rồi."

Nhìn Diệp Hủ đi vào phòng, Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì cùng nhau đi xuống cầu thang.

Nguyễn Linh có linh cảm, Diệp Cảnh Trì dường như muốn nói gì đó với mình.

Mà qua trải nghiệm màn bắn pháo hoa đêm nay, Nguyễn Linh cũng cảm thấy, dường như họ nên nói chuyện với nhau.

Nguyễn Linh nghĩ, nếu lúc đó quản gia nhà họ Tô không xuất hiện đột ngột, có lẽ trạng thái giữa hai người sẽ khác.

Nhưng đôi khi thời cơ đã qua thì rất khó để quay lại.

Hơn nữa, hiện tại Diệp Hủ vẫn đang bệnh.

Nguyễn Linh nghĩ một lúc: "Vậy em cũng về phòng nhé?"

Diệp Cảnh Trì im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhìn đồng hồ treo tường.

Giọng anh trầm thấp: Hơn một tiếng nữa là hết ngày Thất Tịch rồi."

Lông mày Nguyễn Linh nhíu lại.

"Sao vậy?" Cô hỏi.

Diệp Cảnh Trì nhìn cô: "Em vẫn chưa tặng anh quà Thất Tịch."

Nguyễn Linh chớp mắt: "Em không phải... đã tặng anh nước hoa rồi sao?"

"Em cũng tặng Diệp Hủ." Diệp Cảnh Trì bình thản nói: “Hơn nữa, cả cậu học sinh trung học trong đoàn phim cũng có."

Nguyễn Linh: "..."

Cô thực sự không thể phản bác.

Lúc đó cô mua nước hoa, thực sự không phải với mục đích tặng quà Thất Tịch cho Diệp Cảnh Trì.

Nếu trước đây, Nguyễn Linh có lẽ sẽ tự tin phản bác lại: "Thì sao? Dù cho người khác cũng có, đó cũng là quà Thất Tịch tặng anh mà."

Nhưng tối nay, quà mà Diệp Cảnh Trì chuẩn bị cho cô thực sự quá chu đáo.

Bữa tiệc pháo hoa rực rỡ, cùng chiếc vòng cổ ngọc berin vẫn đang đeo trên cổ cô, đều khiến cô rất hài lòng.

Cho nên con người thường không biết xấu hổ là gì như Nguyễn Linh, hiếm khi nói không ra lời.

Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh ném lại câu hỏi: "Anh muốn quà gì? Nói xem."

Diệp Cảnh Trì nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Nguyễn Linh vội vàng nói: "Em chỉ bảo anh nói xem, chứ chưa đồng ý tặng đâu."

Diệp Cảnh Trì cười khẽ.

Người đàn ông mỉm cười: "Em nghĩ anh sẽ đòi hỏi gì?"

Nguyễn Linh bình tĩnh chơi trò giằng co với anh: "Em biết thế nào được, em đâu phải con giun trong bụng anh."

Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm như vậy một lúc.

Diệp Cảnh Trì cười: "Hay là, dành cho anh một tiếng cuối cùng của đêm Thất Tịch đi?"

Nguyễn Linh chưa hiểu Diệp Cảnh Trì có ý gì, nhưng cơ thể cô đã phản ứng một cách chân thành.

Tim cô đập nhanh đến mức không thể nói thành lời.

Nguyễn Linh hé môi: "Em..."

Có lẽ là sợ bị từ chối.

Trước khi cô trả lời, người đàn ông lại nhanh chóng bổ sung: "Em muốn làm gì anh cũng nghe theo em."

Hơi thở của Nguyễn Linh hơi khựng lại.

Diệp Cảnh Trì: "Được không?"

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc nhanh nhảu hơn lý trí.

Nguyễn Linh nghe thấy giọng mình có chút khàn khàn

Một tiếng cuối cùng của Thất nên làm gì đây?

Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, không nghĩ ra câu trả lời.

Thực ra, còn gần nửa tiếng nữa mới đến mười một giờ tối.

Nguyễn Linh nghĩ một lúc, nói với Diệp Cảnh Trì: "Anh đợi em một lát, chúng ta gặp nhau lúc mười một

Diệp Cảnh Trì cười khẽ: "Được."

Cô vẫn không hề muốn chịu thiệt, thậm chí không chịu nhường cho anh thêm ba phút.

Cứ như thể cô chắc chắn rằng cho dù có như vậy, anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhậ̵n.

Nguyễn Linh trở về phòng, trước tiên cởi bỏ chiếc váy dạ hội trên người, thay sang bộ đồ ngủ.

Để cô vì một tiếng "hẹn hò Thất Tịch" mà chịu thiệt thòi, là điều tuyệt không thể xảy ra.

Sau khi thay đồ ngủ thoải mái, Nguyễn Linh lại lên lầu, quả nhiên thấy Diệp Cảnh Trì đang đứng ở cửa phòng của Diệp Hủ.

Nguyễn Linh nhướng mày, dùng giọng gần như thì thầm để hỏi: "Lo lắng thì sao không xem?"

Diệp Cảnh Trì khẽ lắc đầu: "Thằng bé có thể đã ngủ rồi."

Nguyễn Linh nghĩ, cách chung sống của hai bố con này có lẽ đã như thế này suốt mười mấy năm qua.

Diệp Cảnh Trì đứng ở cửa phòng của Diệp Hủ mà không vào, chắc chắn không phải là lần đầu tiên.

Nghĩ vậy, Nguyễn Linh bèn đi gõ nhẹ vào cửa phòng của Diệp Hủ.

Diệp Hủ hai giây sau đã ra mở cửa.

Nguyễn Linh cho Diệp Cảnh Trì một ánh mắt "Anh xem đi".

Diệp Cảnh Trì bật cười.

Nhìn thấy hai người lại tới, Diệp Hủ hơi ngẩn ra.

Thiếu niên cũng đã thay áo ngủ, chỗ cổ áo lộ ra càng nhiều vết đỏ, làm cho người ta nhìn mà có chút đau lòng.

Nguyễn Linh: "Con đã rửa mặt rồi chứ?”

Diệp Hủ gật đầu.

Nguyễn Linh lại hỏi: "Vậy không ngủ được sao?”

Diệp Hủ mím môi, giọng nói hơi khàn khàn: "Có chút.”

Chỗ sưng đỏ thật ra vẫn có chút không thoải mái, làm cho người ta không dễ ngủ.

Nguyễn Linh cũng không có kinh nghiệm chăm sóc "bạn nhỏ" bị bệnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy có muốn uống chút nước nóng không?"

Diệp Hủ do dự một chút.

Nguyễn Linh không nói lời nào nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Anh đi rót ly nước đi.”

Sau đó lại hỏi: "Mẹ có thể vào không?”

Diệp Hủ gật đầu, ra khỏi cửa.

Nguyễn Linh đi phòng, ngồi trên ghế cạnh bàn Diệp Hủ.

Thật ra cô còn chưa nghiêm túc quan sát phòng Diệp Hủ, nên có hơi tò mò.

Nguyễn Linh: "Có gì mẹ không thể xem không?”

Diệp Hủ: "......”

“Không có.” Cậu nói.

Nguyễn Linh nhướng mày: "Thật sao? Nếu con không có ý kiến, mẹ sẽ tùy ý xem nhé."

Giọng nói của Diệp Hủ có chút uể oải: "Mẹ xem đi, dù sao cũng chẳng có gì."

Linh cười: "Cũng không chắc đâu."

Cô cũng không lục tung, chỉ từ tốn quan sát căn phòng của Diệp Hủ.

Nhìn qua, căn phòng này có vẻ không giống phòng một cậu bé ở độ tuổi này lắm, trên tường không có nhiều poster dán bậy bạ, rất sạch sẽ gọn gàng.

Thứ trang trí duy nhất trên tường là một khung ảnh nhỏ, bên trong là bức ảnh của một cậu bé.

Cậu bé trong ảnh khoảng sáu bảy tuổi, mặc áo sơ mi trắng đồng phục, tay còn ôm một cuốn sách dày.

Nguyễn Linh xác định là con trai vì cô nghĩ đây chắc chắn là ảnh lúc nhỏ của Diệp Hủ.

Nếu không thì cậu bé xinh đẹp như vậy, ngay cả khi để tóc ngắn thì vẫn có chút giống con gái.

Quả nhiên, con trai đẹp trai đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, lúc này đã có thể nhìn ra phong thái của một hot boy trường cấp ba rồi.

Thấy ánh mắt của Nguyễn Linh dừng lại trên khung ảnh rất lâu, Diệp Hủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Thiếu niên đứng dậy, dùng thân mình che khuất khung ảnh trên tường.

Nguyễn Linh chớp mắt: "Không phải nói xem cái gì cũng được sao?"

Diệp Hủ: "......" Ai biết cô sẽ nhìn lâu như vậy!

Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Được rồi, coi như hôm nay con không được khỏe, mẹ không xem nữa."

Diệp Hủ vẫn không chịu nhúc nhích.

Nguyễn Linh giơ ba ngón tay lên thề, rất nghiêm túc: "Mẹ hứa, thật sự không xem nữa đâu."

Diệp Hủ: "......"

 

Chương 134
Cậu thiếu niên lúng túng quay mặt đi, từ từ bước sang hai bước.

Nguyễn Linh mỉm cười: "Mẹ cũng không lừa con đâu, con cứ quay lại ghế ngồi đi."

Với vẻ mặt đề phòng này, nếu không biết còn tưởng cô muốn làm gì cậu nữa.

Để cho Diệp Hủ có thể yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi, Nguyễn Linh chủ động tránh né, quay sang nhìn bàn học của Diệp Hủ.

Trên bàn học, đồ dùng học tập đều được sắp xếp gọn gàng, thậm chí còn gọn gàng hơn bàn làm việc của Nguyễn Linh bình thường.

Khi cô tự viết lách, những cuốn sách gì đó dùng xong đều tùy tiện vứt trên bàn, không có trật tự ngăn nắp giống như thế này.

Nguyễn Linh tò mò hỏi: "Phòng của con, bình thường nhà có giúp việc thường xuyên vào dọn dẹp sao?"

Giọng nói của Diệp Hủ từ phía sau vang lên: "Mỗi tuần sẽ đến dọn dẹp một lần."

Nguyễn Linh gật đầu suy ngẫm, có vẻ như Diệp Hủ cũng rất sạch sẽ, không hoàn toàn là nhờ công của người giúp việc.

Cô lại nhìn kỹ hơn, phát hiện ra cách sắp xếp bút của Diệp Hủ cũng không giống người bình thường.

Lúc này, Diệp Cảnh Trì mang nước tới.

Cửa phòng đɑng hé mở, nhưng Diệp Cảnh Trì vẫn đứng cạnh cửa gõ hai tiếng rồi mới bước vào.

Diệp Cảnh Trì đặt cốc nước lên tủ đầu giường: "Là nước ấm, uống chút cho đỡ đau họng."

Diệp Hủ lặng lẽ gật đầu, cầm cốc nước lên uống.

Nguyễn Linh vẫn đang quan sát bàn học của Diệp Hủ, quay đầu nhìn Diệp Cảnh Trì: "Anh xem, bút của Diệp Hủ đều được sắp xếp theo màu sắc."

Không giống như hầu hết mọi người, chỉ tùy tiện cắm bút vào ống đựng bút, bút của Diệp Hủ đều được đặt trong một hộp đựng nhỏ, sắp xếp theo màu sắc.

Diệp Hủ đang uống nước, nghe thấy vậy thì tay hơi dừng lại.

Diệp Cảnh Trì thì khẽ cười một tiếng.

Nguyễn Linh thoải mái nói: "Làm sao, là lần đầu tiên em thấy đấy."

"Không có gì." Diệp Cảnh Trì nói: “Anh chỉ đang nghĩ, em vẫn chưa đi qua phòng sách của anh."

Nguyễn Linh nhớ lại: "Có vẻ là vậy."

Là một người có tinh thần khám phá, Nguyễn Linh đã đi thăm hầu hết các phòng trong biệt thự trong tuần đầu tiên cô chuyển đến.

Chỉ có phòng ngủ của hai bố con và phòng sách của Diệp Cảnh Trì ở tầng hai là cô chưa đi.

Điều này có thể là do Nguyễn Linh đã đọc những tiểu thuyết tổng tài bá đạo, trong đó tám trong mười cuốn đều nói phòng làm việc của nam chính là khu cấm địa.

Mà với tư cách là một "nhân vật phản diện bia đỡ đạn", nếu cô xâm nhập vào lãnh thổ riêng tư của tổng tài bá đạo, cô chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Cho nên ngay từ đầu, Nguyễn Linh đã tự giác tránh xa phòng sách của Diệp Cảnh Trì.

Nguyễn Linh: "Phòng sách của anh thế nào?"

Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra nếu em quan tâm, có thể đi xem."

Nguyễn Linh chớp mắt một cái: "Ồ."

Diệp Hủ: "..."

Cậu thiếu niên lại uống một ngụm nước.

Kể từ khi lên cấp hai, Diệp Hủ đã không đến phòng sách của Diệp Cảnh Trì nữa.

Ngoài việc khoảng cách giữa bố con ngày càng xa ra, Diệp Hủ cũng đã trưởng thành hơn, biết rằng làm phiền người lớn làm việc là không tốt.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, tâm trạng của Diệp Hủ có chút phức tạp.

Diệp Cảnh Trì và Nguyễn Linh nói chuyện vài câu, rồi nhìn về phía Diệp Hủ.

Thời điểm này, có lẽ nên quan tâm đến cậu một chút.

Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc, rồi lại nhìn về phía Nguyễn Linh.

Nguyễn Linh: "..."

Cô suýt bật cười.

Phải chăng mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình?

Người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh tự tin, có thể nói chuyện vui vẻ với bất cứ ai, nhưng lại trở nên kém ăn nói trước mặt con trai mình.

Nguyễn Linh hỏi: "Diệp Hủ còn cần uống thuốc nữa không?"

Diệp Cảnh Trì trả lời: "Không cần, sáng mai uống lại là được."

Nguyễn Linh gật đầu, nhìn Diệp Hủ: "Con thấy giờ có thể ngủ được không?"

Diệp Hủ do dự một lúc, quyết định nói thật: "Không biết nữa, vẫn chưa buồn ngủ."

Mặc dù cơ thể không khỏe, nhưng đầu óc cậu lại tỉnh táo lạ thường.

Nguyễn Linh ngâm một lúc, hỏi Diệp Cảnh Trì: "Hồi nhỏ anh anh thường dỗ Diệp Hủ ngủ như thế nào?"

Nói xong, cơ thể của hai bố con đồng thời cứng đờ.

Sau một hồi im lặng, Nguyễn Linh càng tò mò hơn: "Ơ? Sao hai người không nói gì vậy?"

Nguyễn Linh chống cằm: "Trẻ không phải đều vậy sao? Phải dỗ một chút mới ngủ được."

Dù Hủ có trưởng thành sớm đến đâu thì cũng không thể tự chăm sóc bản thân khi mới bốn tuổi.

Cuối cùng, Diệp Cảnh Trì cũng chậm rãi lên tiếng: "Khi mới chuyển đến Bắc Thành, Diệp Hủ chỉ mới bốn tuổi, nhưng đã có một căn phòng riêng."

Diệp Hủ đột nhiên ho một tiếng.

Cậu thiếu niên trông có vẻ ngượng ngùng, dường như không biết đặt tay chân ở đâu.

Diệp Hủ cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu cho bố mình đừng nói nữa.

Nhưng Nguyễn Linh lại rất quan tâm, đôi mắt sáng long lanh thúc giục Diệp Cảnh Trì: "Tiếp theo thì sao?"

Diệp Trì: "..."

Ánh mắt người đàn ông dịu dàng hơn đôi chút: "Lúc đó anh bận công tác, nhà có thuê một cô giúp việc chăm sóc Diệp Hủ. Cô giúp việc tối nào cũng kể chuyện trước khi đi ngủ cho Diệp Hủ, để dỗ thằng bé ngủ."

Nguyễn Linh hơi thất vọng: vậy là anh không tự dỗ bao giờ?"

Diệp Cảnh Trì thong dong nói: "Mỗi tuần thỉnh thoảng có một hai ngày công việc không quá bận thì cũng sẽ đọc truyện cho Diệp Hủ nghe."

Mắt Nguyễn Linh sáng lên: "Vậy à."

Diệp Hủ ngồi bên cạnh cúi đầu không nói, nhưng thực ra vẫn đang lắng nghe chăm chú.

Những điều Diệp Cảnh Trì nói, cậu đương nhiên không nhớ gì cả. Vì vậy khi nghe Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng kể lại, Diệp Hủ cảm thấy rất lạ.

Như thể đang nghe câu chuyện của người khác, nhưng lại vô thức cảm thấy, dường như đã gần gũi hơn với bố mình một chút.

Nguyễn Linh lại hỏi: "Vậy anh đã kể cho Diệp Hủ nghe những câu chuyện gì?"

Nghe vậy, Diệp Cảnh Trì suy nghĩ một lúc, đột nhiên đi về phía góc phòng.

Diệp Hủ không có phòng sách riêng, nhưng phòng của cậu rất rộng rãi, có tủ sách và bàn học.

Chỉ thấy người đàn ông đi đến tủ sách, chừng hai giây sau quét qua các gáy sách, sau đó rút một cuốn ra.

Diệp Cảnh Trì cầm sách đi tới, cúi xuống đưa cho Nguyễn Linh.

Nguyễn Linh nhận lấy cuốn sách, nhìn anh ngạc nhiên: "Cuốn sách mười mấy năm trước, anh còn giữ đến tận bây giờ sao? Hơn nữa sao tìm được nhanh vậy?"

Diệp Cảnh Trì: "Mỗi lần chuyển nhà, anh đều tự tay sắp xếp sách ở nhà. Thêm nữa, cuốn sách này trước đây anh đã đọc rất nhiều lần, rất dễ phân biệt."

Nguyễn Linh nhìn bìa sách, phát hiện trên đó có dòng chữ "Chuyện cổ tích màu xanh".

Cô tùy ý lật xem, không biết sao đột nhiên lại có hứng thú.

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ: "Hay là lần này mẹ kể chuyện cho con nghe trước khi đi ngủ nhé?"

Diệp Hủ: "..."

Thiếu niên nhìn cô với vẻ khiếp sợ, như thể nghe không hiểu ý của cô.

Nguyễn Linh hăng hái bừng bừng: "Từ trước đến nay mẹ chưa từng kể chuyện cho ai trước khi ngủ. lúc đi mẹ từng làm người dẫn trước trình của trạm phát thanh, hẳn là cũng không tệ. Hơn nữa…”

Cô hắng giọng như thật: "Hơn nữa mẹ cảm thấy, giọng của mẹ cũng rất hay, đúng không?"

Diệp Hủ vẫn kinh ngạc như trước, không biết nên nói gì cho phải.

Ngược lại Diệp Cảnh Trì cười khẽ một tiếng, rất biết tâng bốc: "Ừ, rất hay.”

Nguyễn Linh hài lòng gật đầu: "Đúng không?”

Diệp Hủ: "......”

Hai người một xướng một họa, có hỏi ý kiến người nghe truyện không?

Nguyễn Linh hào hứng nói: "Vậy hay là, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi?”

Diệp Hủ còn ngồi ở bên giường, trầm mặc cầm lấy uống một ngụm nước, che giấu biểu cảm của mình.

Nguyễn Linh trừng mắt nhìn, bỗng nhiên bừng tỉnh, "A" một tiếng.

Cô nhìn về phía Diệp Cảnh Trì: "Người không liên quan bây giờ có rời đi, mẹ kế sắp bắt đầu kể chuyện rồi.”

“Khụ, khụ khụ......”

Diệp Hủ bị

Vẻ mặt Diệp Cảnh Trì dường như cũng khựng lại trong giây lát.

Nguyễn Linh hồn nhiên phất tay: "Đi đi, đi đi.”

Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh thật sâu.

Một lát sau, Diệp Cảnh Trì chậm rãi rời khỏi phòng, thuận tay khép hờ cửa phòng lại.

Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Con muốn nghe cái nào?”

Diệp Hủ im lặng nhìn cô.

Nguyễn Linh nghiêng đầu: "À, hay là con nằm xuống trước đi? Mẹ thấy trong phim đều như vậy."

Hai người đối diện nhau một lúc, Diệp Hủ đột nhiên quay ánh mắt sang chỗ khác, ngượng ngùng hắng giọng: "Mẹ ra ngoài đợi con một lát."

Nguyễn Linh không hiểu: "Hả?"

Việc kể truyện trước khi đi ngủ còn cần bước nào nữa sao?

Tai Diệp Hủ dường như hơi đỏ: "Mẹ đợi con hai phút."

Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ hai giây, bỗng nhiên hiểu ra.

Lúc nãy Diệp Hủ vẫn cầm ly nước uống, hơn nửa ly đã cạn.

Nguyễn Linh đứng dậy: "Được, vậy một lát con mở cửa cho mẹ nhé."

Cô cầm cuốn "Chuyện cổ tích màu xanh" đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó đụng mặt với Diệp Cảnh Trì đang đứng ở đầu cầu thang.

Nguyễn Linh đi tới: "Sao anh còn ở đây?"

Diệp Cảnh Trì nhìn cô, nói với ý tứ sâu xa: "Em còn chín phút."

Nguyễn Linh: "......?"

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ năm mươi mốt phút.

Nguyễn Linh tố cáo: "Sao anh còn tranh giành với con trai của mình vậy?"

Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc phun ra bốn chữ: "Tới trước được trước."

Nguyễn Linh nhíu mày.

Được rồi, cô thực sự đã đồng ý với Diệp Cảnh Trì trước, rằng sẽ dành một tiếng cuối cùng trong ngày cho anh.

"Được rồi." Nguyễn Linh đáp: “Em chỉ kể năm phút thôi, thời gian còn lại xem như tặng anh."

Thôi thì cô cũng chỉ là nhất thời hứng thú, năm phút cũng đủ rồi, thời gian dài hơn, dù Diệp Hủ muốn nghe, cô cũng thấy mệt mỏi.

Diệp Cảnh Trì cười khẽ.

"Được." Anh trầm giọng đáp.
Chương 135
Diệp Hủ giải quyết xong vấn đề cá nhân, ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng trông vẫn rất mất tự nhiên.

Sau khi nhìn lại Nguyễn Linh, thiếu niên đành quay người lại, sau đó ôm chăn chặt hơn.

Tuy nhiên Nguyễn Linh cũng không bận tâm.

Cô ngồi ở chiếc ghế cách đó không xa, tùy ý tìm một câu chuyện cổ tích trong sách, rồi chậm rãi kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một người nông dân nghèo khổ..."

Giọng của Nguyễn Linh quả thực rất hay.

Không phải kiểu ngọt ngào đến phát ngấy, nhưng âm sắc lại mềm mại và trong trẻo, rất thích hợp để kể chuyện.

Trong đêm yên tĩnh, giọng nói của cô dường như thực sự có tác dụng ru ngủ.

Thân thể ban đầu còn cứng đờ của Diệp Hủ, dần dần thả lỏng.

Kèm theo tiếng kể chậm rãi và dịu dàng, cậu cảm thấy mí mắt mình dường như cũng ngày càng nặng hơn.

Diệp Hủ có chút không nỡ ngủ ngay lúc này.

Lúc đầu Nguyễn Linh muốn kể chuyện cho cậu, cậu vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy không quen.

Nhưng bây giờ, trong tâm trí Diệp Hủ lại xuất hiện một ý nghĩ:

Nếu thời gian, có thể mãi mãi dừng lại ở giây phút này thì tốt biết bao.

Cuối cùng, hơi thở của Diệp Hủ cũng dần trở nên ổn định.

Nguyễn Linh đọc xong câu chuyện cuối cùng, phát hiện ra Diệp Hủ dường như thực sự đã ngủ thiếp

Trước khi bắt đầu, cho dù là người kể chuyện hay người nghe chuyện, đều không ngờ lần "ru ngủ" này lại thành công.

Phải chăng mình thực sự có năng khiếu ru ngủ?

Nguyễn Linh nghĩ vậy, nhẹ nhàng đứng dậy cầm sách, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Nguyễn Linh xuống cầu thang, đến cửa phòng sách của Diệp Cảnh Trì, gõ cửa mấy cái.

"Còn hai phút." Nguyễn Linh dựa vào khung cửa, khẽ nhếch mép tự hào: “Thế nào? Em đúng giờ chứ?"

Diệp Cảnh Trì bật cười, lồng ngực hơi rung: "Ừ."

Giọng anh vui vẻ: "Muốn vào xem không?"

Nguyễn Linh: "Được."

Cô được mời bước vào phòng sách của Diệp Cảnh Trì, quả nhiên không khác so với những gì cô tưởng tượng, hoặc có thể nói là còn trật tự hơn.

Nguyễn Linh liếc nhìn xung quanh một cách tùy ý, khi ánh mắt dừng lại trên bàn làm việc, cô lập tức hiểu được lý do tại sao trước đó Diệp Cảnh Trì lại nhắc đến phòng sách của mình.

Cách sắp xếp bàn làm việc của Diệp Hủ, gần như giống hệt với Diệp Cảnh Trì.

Bút đều được theo màu sắc, các vật dụng văn phòng khác cũng đều ngay ngắn.

Trong đầu Nguyễn Linh ngay lập tức xuất hiện một bức tranh, đứa trẻ Diệp Hủ nhìn thấy cách sắp xếp bàn làm việc của bố mình, cẩn thận ghi nhớ trong lòng.

Rồi trong suốt những năm sau đó, vẫn luôn âm thầm bắt chước theo cách của bố mình để dọn dẹp phòng.

Nói đến đây, nhiều thói quen nhỏ của Diệp Hủ, thực sự cũng giống Diệp Cảnh Trì.

Chẳng hạn như khi hai người dùng bữa thì miếng đầu tiên nhất định là ăn rau xanh.

Có lẽ trong những năm qua, không chỉ có một mình Diệp Cảnh Trì âm thầm đặt con trai lên vị cao nhất ở trong lòng.

Chỉ là hai người đều không giỏi nói chuyện, cứng nhắc thành ra mối quan hệ "kính thưa".

Diệp Cảnh Trì chăm chú nhìn cô, nói trầm thấp: "Nghĩ gì vậy?"

Nguyễn Linh lắc đầu.

"À thì." Cô nói: “Một tiếng này, anh định làm gì?"

Diệp Cảnh Trì nhìn cô với vẻ suy tư.

Sau đó, ánh mắt anh chuyển sang cuốn sách mà Nguyễn Linh mang từ phòng Diệp Hủ ra.

Nguyễn Linh chú ý đến ánh mắt anh, mắt hơi mở to: "Không được."

Diệp Cảnh Trì bật cười: "Anh còn chưa nói gì mà."

Nguyễn Linh không tin: "Dù sao cũng không được, em sẽ không dỗ anh ngủ đâu."

Trải nghiệm lần trước với Diệp Cảnh Trì trong phòng ngủ vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, cô không muốn bị lừa thêm lần nữa.

Ánh mắt Diệp Cảnh Trì đầy ý cười: "Vậy, anh dỗ em

Nguyễn Linh: "..."

Có nên nói không nhỉ, khi anh hỏi như vậy, tiềm thức của cô cũng có chút mong đợi.

Giọng nói của Diệp Cảnh Trì quá hay, cứ tưởng tượng một người đàn ông dùng giọng nói trầm khàn, từ tính đọc truyện cho mình nghe, thật là...

Thật là khiến người ta phấn chấn.

Linh cảm thấy nếu mình nghe xong, chưa chắc đã ngủ được, mà có khi còn mất ngủ.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Linh kiên định nói: "Không."

Diệp Cảnh lộ vẻ bất lực: "Vậy em tính thế nào đây?"

Nguyễn Linh trầm ngâm một lúc, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý tưởng.

"Hay là anh ở đây đọc truyện cho em nghe đi."

Cô giơ cuốn truyện cổ tích trong tay lên: "Nhưng không phải đọc cuốn này."

Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nhướng mày: "Vậy đọc gì?"

Nguyễn Linh thầm nói: "Hệ thống, giúp tôi tìm một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo của thế giới này, càng máu chó càng tốt, sau đó báo cho tôi cái tên."

Hệ thống bị triệu hồi đột ngột: [......]

Nửa phút sau, Nguyễn Linh lấy được máy tính bảng của Diệp Trì, mở một trang web sau đó đưa lại cho anh.

"Em muốn nghe cái này." Cô nói.

Ánh mắt Diệp Cảnh Trì mang theo ý cười nhận lấy máy tính bảng, sau đó ánh mắt chợt khựng lại.

Anh trầm giọng hỏi: "Em chắc chứ?"

Nguyễn Linh gật đầu: "Chắc chắn."

sách của Diệp Cảnh Trì rất rộng rãi, không chỉ có một bức tường sách, mà còn có một chiếc ghế sofa đôi.

Nguyễn Linh tự giác ngồi xuống ghế sofa, nhìn Diệp Cảnh Trì: "Em đã chuẩn bị xong, bắt đầu đi."

Diệp Cảnh Trì: "..."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp như đàn cello, nhưng nội dung đọc ra lại có chút không phù hợp với giọng nói: "Trên chiếc giường kingsize mềm mại, người phụ nữ với dung mạo tuyệt mỹ chậm rãi mở hai mắt ra..."

Nguyễn Linh ngắt lời anh: "Chờ một chút.”

Diệp Cảnh Trì nhìn cô thật sâu: "Sao vậy?”

Nguyễn Linh với vẻ mặt vô tội: "Anh còn chưa đọc tiêu đề mà.”

Diệp Cảnh Trì: "......”

Biết rõ cô cố ý, Diệp Cảnh Trì vẫn nghe theo ý của cô đọc tiêu đề: "Tổng tài tà mị và cô vợ nhỏ dịu dàng, đáng yêu như mèo hoang."

Thần sắc người đàn ông rất bình tĩnh, giọng nói vững vàng, giống như đang đọc luận văn chuyên ngành gì đó.

Nhưng Nguyễn Linh vẫn nhận ra một chút cảm xúc bất thường trong ánh mắt Diệp Cảnh Trì.

Cô hả hê gật đầu: "Ừ, tiếp tục đi.”

Diệp Cảnh Trì chậm rãi nói: "Người phụ nữ với dung mạo tuyệt mỹ chậm rãi mở hai mắt, sau đó nhẹ nhàng hô lên: “Anh là ai? Sao lại ở…”

Nguyễn Linh: "Dừng!”

Diệp Cảnh Trì nhướng mí mắt, khóe môi hơi nhếch lên: "Sao vậy?”

Nguyễn Linh hoài nghi nhìn anh hai giây, đưa tay: "Để em xem thử.”

Diệp Cảnh Trì giật giật đuôi lông mày, đưa máy tính bảng cho cô.

Nguyễn Linh nhìn kỹ hai trang, phát hiện Diệp Cảnh Trì thật sự đang đọc từng câu từng chữ.

Mà chương mở đầu của quyển tiểu thuyết này, xác thực chính là nữ chính mở mắt, phát hiện nam chính đang ở ** của mình.

Cô đã lâu không xem loại tiểu thuyết này, thiếu chút nữa đã quên tiểu thuyết mạng vì muốn thu hút người đọc, nên thường chương thứ nhất sẽ có chuyện này xảy ra.

Dừng một chút, Nguyễn Linh bình tĩnh đề nghị: "Cuốn truyện này quá dài, tiết tấu ban đầu quá chậm, hay là chúng ta đọc từ giữa đi?" Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cách đầy ẩn ý.

“Được.” Anh trầm giọng nói: “Tối nay do em quyết định.”

Nguyễn Linh nheo mắt lật qua lật lại mục lục, nhấn vào chương có tên “Bị bệnh”, bắt đầu đọc thầm.

[Nhiệt kế chỉ 39 độ, báo hiệu ngườι đàn ông sốt không nhẹ. Người đàn ông ho vài tiếng, chỉnh lại gọng kính mắt vàng kim…]

Sau khi đọc vài câu, Nguyễn Linh quyết định, cứ chọn chương này đi.

Người đàn ông đã sốt cao như vậy, không thể nào lại còn mang bệnh mà làm chuyện ấy với nữ chính được.

Nguyễn Linh hài lòng đưa lại máy tính bảng cho Diệp Cảnh Trì: “Bắt đầu từ đây đi.”

Diệp Cảnh Trì nhìn cô một cái, nhận lấy.

Nguyễn Linh thoải mái tựa lưng vào ghế sofa da mềm mại, nghe Diệp Cảnh Trì đọc truyện cho mình.

Chương này quả nhiên rất an toàn, nữ chính đến nhà chăm sóc người đàn ông, thể hiện sự dịu dàng đảm đang của mình.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào không phù hợp với trẻ em.

Giọng đọc trầm ấm du dương của Diệp Cảnh Trì, kết hợp với cách dùng từ ngữ của cuốn tiểu thuyết, thật sự có tính giải trí đến lạ kỳ.

Nguyễn Linh càng nghe càng thư giãn, cuối cùng cởi giày ra, để chân trần, cả người đều chìm vào ghế sofa.



Giọng đọc của Diệp Cảnh Trì trầm thấp êm dịu: “Người đàn ông đưa bàn tay thô ráp ra, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon thả của người phụ nữ, nở nụ cười tà mị: “Có muốn thử cảm giác ba mươi chín độ không?”

Nguyễn Linh: “……?”

Cái quái gì thế? Là ý nghĩa mà cô hiểu sao?
Chương 136
Bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng.

Nguyễn Linh vốn định hỏi Diệp Cảnh Trì sao không tiếp tục nữa?

Cũng giống như mục đích của cô khi tình chọn cuốn tiểu thuyết này, để Diệp Cảnh Trì đọc cho nghe.

Nguyễn Linh muốn xem người đàn ông luôn điềm tĩnh này, khi đọc được những tình tiết ấy, liệu có lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng hay không.

Nhưng không ngờ đùa giỡn Diệp Cảnh Trì không thành, lại tự rước đá đập mình.

Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc đọc ra những dòng chữ đó, dường như không hề bị ảnh hưởng gì.

Nhưng bản năng mách bảo Nguyễn Linh, nếu cô thực sự để Diệp Cảnh Trì đọc tiếp, có thể cô sẽ không thể rời khỏi căn phòng này một cách đàng hoàng.

Nguyễn Linh hắng giọng, lên tiếng: “Hay là... hôm nay thôi nhé?”

Diệp Cảnh Trì không trả lời, chỉ lẽ nhìn cô.

Nguyễn Linh mặc đồ ngủ, cả người co ro trên ghế sofa, vốn đang trong trạng thái thoải mái và thư giãn.

Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, cô lại khiến mình rơi vào thế bị động quen thuộc.

Trên người Diệp Cảnh Trì vẫn mặc bộ vest ghi sáng mà anh mặc ở bữa tiệc, bên trong là áo sơ mi trắng, kết hợp với cà vạt màu xanh đậm.

Anh cứ đứng như vậy trước cô, tay vẫn cầm máy tính bảng, nhìn cô từ trên cao xuống.

Nguyễn Linh nuốt nước bọt.

Vẻ ngoài lịch lãm của Diệp Cảnh thực sự phạm quy quá.

Nguyễn Linh hối hận vì đã cởi váy dạ hội ra, nếu không bây giờ ít nhất về khí thế, cũng sẽ không thua kém đến nhường này.

Hành động nuốt nước bọt của cô, khiến ánh mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên ít cười.

Diệp Cảnh Trì thản nhiên nói: “Không phải là theo yêu cầu của em sao? Là em bảo anh đọc chương bảy mươi chín mà.”

Nguyễn Linh: “…Vì em không ngờ, nam chính sốt ba mươi chín độ rồi, mà chương này còn có thể có nội dung như thế.”

Diệp Cảnh Trì mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Nội dung gì cơ?”

Nguyễn Linh không bị anh lừa: "Chắc chắn anh biết em đang nói gì, biết rõ còn cố hỏi nữa.”

Diệp Cảnh Trì nhướng mày, có ý ám chỉ: "Anh cho rằng em bảo anh đọc quyển truyện này, là bởi vì sau khi em đọc xong, rất thích tình tiết bên trong chứ.”

Nguyễn Linh trừng mắt nhìn anh.

Cô là để cho hệ thống tùy tiện tìm, đương nhiên chưa từng đọc qua.

Nếu không phải hiện tại không thể thất thần, Nguyễn Linh tuyệt đối sẽ lên án hệ thống này một trận, lại tìm cho cô cuốn truyện không đứng đắn.

Nguyễn Linh hùng hồn nói: "Đương nhiên em chưa xem qua, nếu không sao còn bảo anh đọc cho em? Chỉ là nghe bạn bè đề cử thôi.”

“Vậy sao?” Diệp Cảnh Trì nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Thật ra, anh cảm thấy viết cũng khá thú vị.”

Nguyễn Linh: "......”

Diệp Cảnh Trì dường như hứng thú cầm máy tính bảng lên, lại tuỳ ý mở ra một chương.

Ánh mắt của anh quét xuống phía dưới một lát, tiếp theo nhàn nhã đọc lên: "Người đàn ông ôm người phụ nữ lên bàn, hai cánh tay mạnh mẽ giam cầm gắt gao ở trước người phụ nữ, ở..."

Nguyễn Linh nhịn không được nữa: "Dừng dừng dừng! Em đã nói không cần đọc nữa mà.”

Rốt cuộc, lại một lần nữa cô nhìn thấy được trình độ mặt dày của người đàn ông này, so với tưởng tượng của cô còn quá đáng hơn.

Diệp Cảnh Trì khẽ một tiếng, rốt cuộc không đọc tiếp nữa.

Chỉ là sau khi dừng lại, dường như anh vô tình liếc về cái bàn phía sau.

Ánh mắt Nguyễn Linh lập tức trở nên cảnh giác.

Anh muốn làm gì?

Trong mắt Diệp Cảnh Trì, mặt Nguyễn Linh trông rất thú vị, giống như động vật họ mèo theo dõi con mồi.

Thân thể căng thẳng, đôi mắt tròn trịa vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm lấy anh.

Thật ra áo ngủ trên người Nguyễn Linh hoàn toàn không hợp với hai từ gợi cảm, rộng rãi thùng thình che khuất toàn bộ thân thể, hình bên trên là trái tim màu hồng lớn nhỏ.

Nếu nhất định phải nói thì chính là cổ áo mở có hơi rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo lại xinh đẹp của cô.

Góc nhìn từ trên xuống dưới khiến ánh mắt Diệp Cảnh Trì hơi ngưng tụ.

Diệp Cảnh Trì lẳng lặng chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Những từ ngữ trước đó còn có thể bình tĩnh đọc ra, đột nhiên nhảy hết vào đầu anh, hiện lên theo một cách khác.

Trước đây Diệp Cảnh Trì cũng không có phát hiện, trí tưởng tượng của mình lại có thể phong phú đến vậy, có thể đem chuyển biến từ ngữ thành hình ảnh một cách mượt mà.

Ma xui quỷ khiến, Diệp Cảnh Trì hỏi: "Em... không tò mò sao?”

Nguyễn Linh chậm rãi chớp mắt: "Tò mò cái gì?”

Diệp Cảnh Trì chậm rãi tới gần, giọng hơi khàn: “Tò mò…. Miêu tả trong chương vừa rồi.”

Nguyễn Linh:

Lý trí nói cho cô biết, hiện tại cô nhanh chóng đứng lên, chạy ra khỏi phòng sách thì còn kịp.

Nếu không, dừng lại thêm vài giây, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của cô.

Không thể không nói, màn pháo hoa đêm nay đã làm cho trái tim cô tan chảy, hay đơn giản là cô bị sắc đẹp mê hoặc.

Tóm lại, Nguyễn Linh cảm thấy hai chân mình không nghe sai khiến, đầu óc cũng không hoàn toàn bị lý trí khống chế.

Cô vô thức nhéo lòng bàn tay, nhưng thân thể không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn Diệp Cảnh Trì.

Diệp Cảnh Trì đi cũng không nhanh, không biết là đang cho cô hay là cho bản thân cơ hội để hối hận.

Rốt cục khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa tới hai mươi cm, động tác của người đàn ông dừng lại một chút.

Nguyễn Linh theo bản năng nín thở.

Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên cúi người xuống, bàn tay vỗ về phía sau lưng cô, nhiệt độ cơ thể xuyên qua áo ngủ mỏng manh rơi vào da thịt trên lưng cô.

Cảm giác ấm áp bất ngờ khiến Nguyễn Linh run rẩy nhẹ.

Có lẽ là do tâm lý, Nguyễn Linh có cảm giác như lòng bàn tay của Diệp Cảnh Trì đang nóng rực, hơi nóng không ngừng truyền đến da thịt cô, khiến cô hơi choáng váng.

Nguyễn Linh suy nghĩ lung tung: Mức độ tiếp xúc này, hệ thống chắc chắn lại bị chặn rồi nhỉ?

Cô thầm gọi hệ thống mấy tiếng, nhưng quả nhiên không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì vang lên: “Ôm anh.”

Hầu như không hề suy nghĩ gì, Nguyễn Linh giơ tay, vòng hai tay ra ôm lấy cổ của Diệp Cảnh Trì.

Khi cảm nhận được bàn tay còn lại của Diệp Cảnh Trì đưa về phía chân cô, Nguyễn Linh mớ phản ứng chậm một nhịp:

Tại sao anh nói thì cô phải nghe lời anh?

Nhưng đã quá muộn, hai tay Diệp Cảnh Trì dùng sức, bế cả người Nguyễn Linh từ ghế sofa lên.

Mặc dù biết Diệp Cảnh Trì ôm rất chắc, phản ứng tự nhiên của cơ thể vẫn khiến Nguyễn Linh ôm anh chặt hơn một chút để không bị rơi xuống.

Hơi thở của Diệp Cảnh Trì vì động tác của cô mà trở nên gấp gáp.

Anh chậm rãi, bế cô đi về phía bàn làm việc.

Nguyễn Linh nhân cơ hội này quay đầu lại nhìn.

Mỗi khi càng bối rối, suy nghĩ của cô càng dễ bay đến những nơi không biết là đâu, tựa như lướt gió tung mây.

Lúc này Nguyễn Linh nhìn thấy bàn làm việc gọn gàng ngăn nắp của Diệp Cảnh Trì, trong lòng nghĩ: Anh thu dọn bàn làm việc sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, chẳng lẽ anh đã nghĩ đến tác dụng này của bàn làm việc sao?

Ngay sau đó cô lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Làm sao có thể, một người cuồng làm việc như Diệp Cảnh Trì, sao có thể cho phép suy nghĩ kỳ lạ này làm ô uế công việc thiêng liêng được.

Nhắc mới nhớ, đây chính là nơi anh thường xuyên làm thêm giờ đến tận khuya.

Diệp Cảnh Trì thường xuyên làm việc khuya, trả lời email hay tham gia các cuộc họp xuyên quốc gia, có lẽ cũng ở trên chiếc bàn này.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Nguyễn Linh lại có một cảm giác kích động kỳ lạ.

Ngay giây tiếp theo, cô cố gắng chớp mắt vài cái, cố gắng xua đuổi suy nghĩ khó hiểu này ra khỏi đầu.

Nguyễn Linh tự trách mình ở trong lòng: Nghĩ cái gì vậy! Sai trái quá đi!

Chương 137
Trong khi Nguyễn Linh đang suy nghĩ rất nhiều, Diệp Cảnh Trì đã ôm cô đến trước bàn làm việc.

Chiếc bàn làm việc này quá sạch sẽ và gọn gàng, không ai có thể nghi ngờ việc chủ nhân của nó mắc chứng OCD.

Ngoài một số dụng cụ văn phòng được sắp xếp gọn gàng ở hai bên, cùng một chiếc máy tính xách tay được đặt ở phía trong cùng, mặt bàn không có bất kỳ thứ gì khác.

Do đó, không cần phải thực hiện bất kỳ động tác thừa nào, một người trưởng thành có thân hình bình thường hoàn toàn có thể ngồi lên.

Hành động của Diệp Cảnh Trì rất nhẹ nhàng, cẩn thận đặt Nguyễn Linh xuống.

Để tư thế ngồi của mình thoải mái hơn, Nguyễn Linh vô thức phối hợp với anh mà điều chỉnh, cố gắng ngồi vững.

Có lẽ vì không chắc cô có chống cự hay không, hoặc có thể vì những lý do khác.

Nhìn chung, sau khi Diệp Cảnh Trì ôm cô đến đây, anh cũng không lập tức thực hiện hành động tiếp theo.

Điều này khiến Nguyễn Linh cảm thấy thoải mái một chút.

Cô đột nhiên nghĩ đến chương vừa rồi trong tiểu thuyết, Diệp Cảnh Trì chỉ đọc được một nửa.

Sau khi nam chính ôm nữ chính lên bàn, hai người họ sẽ làm gì tiếp theo?

Nguyễn Linh đột nhiên nảy sinh sự tò mò, thậm chí trong đầu cô đã lóe lên ý nghĩ bảo Diệp Cảnh Trì tiếp tục đọc.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng kiềm chế bản thân: Nếu thật sự là nội dung không phù hợp với trẻ em thì không thể nào rút lui được mất.

Nguyễn Linh vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa ngẩng đầu lên.

Chiều cao của Diệp Cảnh Trì đủ cao, ngay cả khi chiếc bàn làm việc này không thấp, Nguyễn Linh ngồi đó vẫn phải ngước nhìn anh.

Đối mặt, Diệp Cảnh Trì chậm rãi lên tiếng: "Sao thế?"

Nguyễn Linh: "..."

Trong mắt người đàn ông có ánh sáng mờ ảo cuộn trào, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Nguyễn Linh theo bản năng né tránh vấn đề: "Em... nhớ ra một chuyện."

Lúc này, Diệp Cảnh Trì thể hiện sự kiên nhẫn phi thường: "Chuyện gì?"

Nguyễn Linh nhìn anh: "Em đang nghĩ, ngày đầu tiên... à không, là khi em xuống lầu ăn khuya, đụng phải anh đang tăng ca."

Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chờ cô tiếp tục nói.

Nguyễn Linh ngước nhìn anh: "Lúc đó, anh cũng ngồi trên chiếc bàn này, cùng những người khác mở hội nghị xuyên quốc gia phải không?"

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Cảnh Trì hiện lên vài phần dò xét.

Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì nói gì, chỉ "ừ" một tiếng nữa.

Nguyễn Linh cắn môi, bờ môi căng mọng vì động tác của cô hơi lõm xuống, khiến đôi mắt Diệp Cảnh Trì co rút.

Nhưng cô lại không hề hay biết: "Vậy... em ngồi ở đây, có phải không hay lắm không?"

Diệp Cảnh Trì rất nghiêm túc trong công việc, thật sự sẽ mặc cho mình làm ẩu trên bàn sao?

Im lặng một lúc.

Diệp Cảnh Trì đột nhiên bật cười, lồng ngực rung rung: "Bây giờ mới ra, có phải hơi muộn rồi không?"

"Hơn nữa..." Diệp Cảnh Trì nhìn cô với ánh mắt sâu xa, giọng nói trầm thấp: "Là anh bế em lên đây, em nói xem anh có để ý không?"

Nguyễn Linh hoàn toàn không biết nói gì nữa.

Diệp Cảnh Trì nhìn cô, ánh mắt thâm trầm: "Muốn hỏi gì nữa không?"

Tim Nguyễn Linh lại bắt đầu đập mất kiểm soát.

Nếu cô trả lời hỏi xong, Diệp Cảnh Trì liệu có tiến hành bước tiếp theo không?

Nguyễn Linh không biết, mình đã sẵn sàng hay chưa.

Tuy nhiên, cô lại không ngờ lần này Diệp Cảnh Trì không còn kiên nhẫn như trước, chờ cô trả lời xong.

Diệp Cảnh Trì nghiêng người gần, hơi thở ấm áp khiến nhịp thở và nhịp tim của Nguyễn Linh đột nhiên tăng nhanh.

Khi hai người gần như không thể đến gần hơn được nữa, Nguyễn vô thức nghiêng đầu tránh đi.

Bờ môi ấm áp lướt qua vành tai của cô, rơi xuống sau gáy.

Làn da sau gáy cũng rất nhạy cảm, dù chỉ là một chạm nhẹ cũng để lại một cảm giác hơi tê dại trên da.

người Nguyễn Linh run rẩy, ngơ ngác nhìn Diệp Cảnh Trì.

Cô nhanh chóng nhận ra, Diệp Cảnh Trì vốn định hôn lên má cô.

Là cô trong giây phút cuối cùng vô thức né tránh, cuối cùng khiến nụ hôn rơi vào vị trí sau gáy.

Diệp Cảnh Trì cũng không ngờ sẽ có kết quả này.

Hai người cứ thế nhau trong im lặng.

Một lúc lâu sau, Diệp Cảnh Trì khàn giọng hỏi: "Em... có khó chịu không?"

Nguyễn Linh: "..."

Theo sự hiểu biết của cô về Diệp Cảnh Trì, lúc này nếu cô trả lời "có", Diệp Cảnh Trì có lẽ sẽ lịch sự lui ra, thậm chí còn xin lỗi cô.

Ở một mức độ nào đó, đây có thể cũng là kết quả mà cô muốn.

Bởi vì đủ các lý do, Nguyễn Linh luôn cố gắng kiểm soát bản thân, không muốn dây dưa quá sâu với Diệp Cảnh Trì.

Mỗi khi cô rung động, cô lại tự nhắc nhở bản thân.

Cô chỉ là nhân vật phản diện bia đỡ đạn trong thế giới này, nếu dính quá sâu thì chẳng có lợi gì, chỉ khiến tương lai bị mất kiểm soát.

Nhưng trong khoảnh khắc này, Nguyễn Linh đột nhiên rất muốn nghe theo con tim mình.

Nguyễn Linh lắc đầu: "Không, không có gì khó chịu."

Màu mắt của Diệp Cảnh Trì đột nhiên trở nên sâu thẳm.

Anh nhìn cô hai giây, lần này thì đưa tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên trước.

Va chạm này vẫn khiến Nguyễn Linh hơi không quen, nhưng cô cố gắng không né tránh.

Diệp Cảnh Trì cúi đầu lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô.

Lần này, Nguyễn Linh đã chuẩn bị tâm lý, cũng vì vậy mà cảm nhận rõ ràng từng động tác của Diệp Cảnh Trì.

Bờ môi ấm áp của người đàn ông chạm vào má cô, dừng lại khoảng một giây, sau đó lại rời đi.

Khoảnh khắc chạm vào, bàn tay nhẹ nhàng kéo cằm cô của Diệp Cảnh Trì dường như cũng hơi run rẩy.

Nguyễn Linh đột nhiên thấy hơi buồn cười.

Thì ra Diệp Cảnh Trì cũng có thể vì hôn một cái lên má mà căng thẳng đến vậy sao?

Phát hiện này khiến Nguyễn Linh đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Hơn nữa, Diệp Cảnh Trì lại còn rất trong sáng.

Dù đã được cô đồng ý, nhưng anh vẫn chỉ lịch sự làm điều mà mình muốn làm trước đó, là hôn lên má cô một cái.

Hôn xong, Diệp Cảnh Trì nhìn cô, không có động tác tiếp theo.

Nguyễn Linh đột nhiên hỏi: “Đây cũng là lần đầu tiên sao?”

Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc: “...Ừ.”

Sau đó lại hỏi cô: “Còn em thì sao?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Nguyễn Linh sững lại một lúc.

Nếu Diệp Cảnh Trì hỏi về thân xác này của cô, thì cô... hình như không chắc lắm.

Nguyên chủ trong thế giới này đã từng có bạn trai, cho dù hệ thống nói rằng hai người chỉ mới yêu nhau hai tháng rồi chia tay, không tiến thêm bước nào.

Nhưng dù sao cũng là người lớn yêu đương, nắm tay, hôn nhau gì đó, ít nhiều cũng có.

Còn nếu hỏi về bản thân Nguyễn Linh, cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, trong thế giới trước tất nhiên cũng có kinh nghiệm yêu đương.

Sau vài giây im lặng, câu trả lời đã hiện ra.

Nguyễn Linh chớp mắt, đột nhiên vươn tay, đè lên vai Diệp Cảnh Trì.

Lúc đó Diệp Cảnh Trì đang cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

 

Chương 138
Sau động tác của Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia sửng sốt.

Trước khi Diệp Cảnh Trì kịp phản ứng, Nguyễn Linh đột ngột tiến lại gần.

Sau đó giống như anh vừa làm, cô đặt một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước lên má Diệp Cảnh Trì.

Nguyễn Linh đang ngồi trên bàn, động tác cúi xuống hôn khiến trọng tâm cơ thể cô đột nhiên trở nên không vững.

Cô khẽ kêu lên một tiếng, người đột nhiên ngã về phía trước.

May mắn phản ứng của Diệp Cảnh Trì rất nhanh, sau khi bị Nguyễn Linh tấn công bất ngờ vẫn kịp thời tỉnh táo, vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.

Nguyễn Linh thuận thế trượt xuống bàn, bản thân cũng bị dọa cho giật mình.

Vừa rồi cô không nghĩ nhiều, chỉ là nhận ra mình đã hỏi sai, nên muốn dùng chiêu khôn vặt.

Cô cũng không có kinh nghiệm hôn người khác trên bàn, quên mất xem xét động tác này nguy hiểm hay không.

Nguyễn Linh chống tay lên vai Diệp Cảnh Trì, đứng vững trên mặt đất, nhìn anh với vẻ lo lắng.

Nhìn nhau một lúc, Nguyễn Linh không nhịn được

Cô cảm thấy mình thật ngốc, muốn thực hiện một cuộc tấn công chớp nhoáng, kết quả suýt nữa khiến mình bị mắc kẹt.

Nếu lúc nãy Diệp Cảnh Trì đỡ kịp, cô thực sự rơi khỏi bàn, chắc chắn sẽ ngã rất đau.

Còn Diệp Cảnh Trì sau khi ngẩn ngơ, mắt cũng dần hiện lên ý cười.

Anh không quên quan tâm cô, ấm áp nói: "Không sao chứ?"

Nguyễn Linh lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi giật mình."

Chuyện nhỏ bất ngờ này, đã đứt bầu không khí giữa hai người trước đó.

Nếu nói Nguyễn Linh chủ động hôn má Diệp Cảnh Trì là do bầu không khí mập mờ lúc đó khiến cô hơi kích động.

Thì bây giờ, Nguyễn Linh đột nhiên tỉnh táo lại.

Cô nhìn Diệp Cảnh Trì, phát hiện ánh mắt của phương cũng khác so với trước, hai người dường như đã đạt được một loại thỏa thuận nào đó từ ánh mắt của đối phương.

Nguyễn Linh chớp mắt, lên tiếng trước: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

Diệp Cảnh Trì nhìn đồng hồ sau lưng cô: "Mười một giờ mười lăm phút.”

Ban đầu Nguyễn Linh chỉ hỏi cho có, nhưng khi nghe thấy thì lại kinh ngạc: "Chỉ mới qua mười lăm phút thôi à?"

Lúc này Diệp Cảnh Trì đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường, khóe mắt mang theo nụ cười: "Cảm thấy chậm sao?"

Linh gật đầu: "Có chút."

Nghĩ một lúc, cô lại nói: "Bây giờ em đã bắt đầu hối hận vì đồng ý với anh rồi."

Mặc dù chỉ mới mười lăm phút, nhưng những gì xảy ra trước đó khiến cô có cảm giác như đã trôi qua một tiếng đồng hồ.

Dù là khi mớ bắt đầu Diệp Cảnh Trì đọc truyện cho cô nghe, hay sau đó lại vô tình ngồi lên bàn, thần kinh của cô hầu như lúc nào cũng căng thẳng.

Có lẽ Diệp Cảnh Trì đã hiểu ý của cô.

Giọng anh nhẹ nhàng: "Mệt rồi à?"

Nguyễn Linh lại gật đầu: "Ừ."

Cô nhìn anh với vẻ mặt vô tội, ý tứ rõ ràng: Hay là hôm nay dừng ở đây thôi, để cô về nghỉ ngơi đi?

Diệp Cảnh Trì im lặng một lúc.

Rồi anh nhẹ nhàng hỏi: "Muốn đi xuống phòng khách ngồi một lúc không? Sofa ở đó thoải mái hơn."

Nguyễn Linh: "..."

Cứ nhỏ nhen như thế, nhất định phải tận dụng hết một tiếng mới chịu thôi không?

Không có cách nào khác, ai bảo cô vốn luôn giữ chữ tín.

Nguyễn Linh: "Được."

Diệp Cảnh Trì đi đến cửa trước, giúp cô mở cửa.

Hai người cứ thế chuyển địa điểm, từ phòng làm việc đi xuống phòng khách tầng dưới.

Nguyễn Linh ngồi xuống sofa, Diệp Cảnh Trì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Diệp Cảnh Trì hỏi: "Muốn xem gì không?"

Nguyễn Linh tùy ý nói: "Gì cũng được."

Diệp Cảnh Trì không hỏi gì nữa, mà mở phần mềm phát lại trên tivi, bắt đầu chọn phim.

Hai phút sau, một phim bắt đầu phát trên màn hình TV.

Nguyễn Linh nhìn vài giây, phát hiện mình chưa xem qua, bèn quay sang hỏi Diệp Cảnh Trì: "Đây là phim gì vậy?"

Diệp Cảnh Trì đáp: "Một bộ phim tình cảm."

Nguyễn Linh nhướng mày, nhìn anh.

Diệp Cảnh Trì bật cười: "Yên tâm, không phải loại phim mà em nghĩ đâu."

Nguyễn Linh: "..." Được thôi.

Thật ra, lúc này cô đã hơi mệt, cũng không có sức để chọn phim kỹ lưỡng.

Diệp Cảnh Trì lại hỏi: "Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì đó, hoặc uống chút gì không?"

Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, nhìn anh: "Hơi hơi, nhưng em lười đi lấy."

Diệp Cảnh Trì: "Bánh mì và sữa được không?"

Nguyễn Linh gật đầu.

Diệp Cảnh Trì đứng dậy đi về phía bếp.

Nguyễn Linh cầm chiếc gối ôm ở trước ngực, chậm rãi chìm vào suy nghĩ.

Thật ra, sau những gì đã xảy ra hôm nay, Nguyễn Linh cảm thấy mình đã hoàn toàn rối bời.

Mọi chuyện phát triển đến mức này, nếu nói cô hoàn toàn không nhận ra ý của Diệp Cảnh Trì thì chắc chắn là đang giả vờ.

Nguyễn Linh thắc mắc, hiện tại cô và Diệp Cảnh Trì, rốt cuộc đã tiến triển đến mức nào rồi?

Nếu nói là vợ chồng, hai người cho đến bây giờ, vẫn chưa ngủ chung một phòng.

Nếu nói là người yêu, Diệp Cảnh Trì cũng chưa chính thức tỏ tình với cô.

Cô và Diệp Cảnh Trì, giống như một loại mối quan hệ thân thiết đặc biệt không thể định nghĩa bằng ngôn ngữ.

Anh sẵn sàng bao dung cô, tạo bất ngờ cho cô, làm được hầu hết những gì mà một người bạn trai, thậm chí là một người chồng nên làm.

Nhưng có lẽ vì tất cả những điều này đến quá dễ dàng, Nguyễn Linh lại có cảm giác không chân thật.

Nếu cô không kết hôn với Diệp Cảnh Trì vì mối quan hệ của đời trước, không trở thành vợ anh.

Diệp Cảnh Trì còn đối xử với cô như vậy không?

...

Khi Diệp Cảnh Trì trở lại, Nguyễn Linh đã lại vào tư thế nằm hẳn trên ghế sofa.

Cô nhận lấy đồ ăn mà Diệp Cảnh Trì đưa cho, trước tiên cầm cốc sữa lên uống một ngụm.

Diệp Cảnh Trì cũng ngồi xuống bên cạnh cô.

Nguyễn Linh nhìn màn hình TV đang phát phim, cắn chậm rãi từng miếng bánh mì một.

Hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, khiến não cô gần như đã ngừng hoạt động.

Nguyễn Linh nhìn đồng hồ treo tường trên tường, phát hiện còn nửa tiếng nữa mới đến nửa đêm.

Giờ phút cuối cùng của đêm nay, trôi qua cực kỳ chậm.

Cặp đôi nam nữ trong phim nhìn nhau bằng ánh mắt âu yếm, nhưng Nguyễn Linh chỉ cảm thấy giai điệu của bản nhạc nền trong loa, dường như có tác dụng thôi miên rất lớn.

Nếu cô ngủ thiếp đi ở đây, Diệp Cảnh Trì sẽ giống như lần trước, bế cô lên không?

Trong lúc mơ màng, Nguyễn Linh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Rõ ràng mỗi ngày chưa đến bảy giờ Diệp Cảnh Trì đã dậy, cả ngày còn làm việc với cường độ cao, nhưng tại sao cô lại mệt hơn?

Có phải một số người thực sự sinh ra đã có nhiều năng lượng hơn những người khác, cũng sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi?

Kèm theo những câu hỏi này, Nguyễn Linh cảm thấy mí mắt mình ngày càng nặng hơn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Nguyễn Linh dường như nghe thấy bên tai vang lên giọng nói ấm áp và trầm thấp của người đàn ông.

"Thất Tịch vui vẻ."

Nhưng cô thực sự quá mệt mỏi, không kịp trả lời anh, mà đã chìm vào giấc ngủ.

...

Ngày hôm sau, sáng sớm bảy giờ rưỡi.

Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng Diệp Hủ vẫn dậy rất sớm.

Tối qua trong tiếng đọc truyện của Nguyễn Linh, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cảm giác khó chịu trên người do dị ứng gây ra, vẫn khiến Diệp Hủ ngủ rất không yên ổn, trong lúc ngủ dường như còn mơ thấy rất nhiều giấc mơ.

Do đó sáng nay mới chỉ bảy giờ, Diệp Hủ đã không ngủ được nữa.

Sau khi rửa mặt, cậu uống thuốc đặt trên đầu giường, rồi chuẩn bị xuống lầu đi ăn sáng.

Khi đi qua phòng khách, cậu dừng bước.

Một cảnh tượng chưa bao giờ tưởng tượng đến, lại xuất hiện trước mắt cậu thiếu niên.

Trên ghế sofa, Nguyễn Linh ôm gối ngủ ngon lành.

Nếu chỉ có điều này thì vẫn chưa đủ khiến Diệp Hủ cảm thấy quá kỳ lạ.

Việc thức khuya xem TV rồi ngủ gật là chuyện mà Nguyễn Linh có thể làm được.

Nhưng Diệp Cảnh Trì cũng đang ngủ gật trên ghế sofa, mà đến tận bây giờ vẫn chưa có thức.

Điều này khiến Diệp Hủ hoàn toàn bị sốc.

Suốt nhiều năm qua, Diệp Hủ chưa bao giờ thấy bố mình dậy muộn.

Bất kể tối qua anh làm thêm đến mấy giờ, nghỉ ngơi muộn đến đâu, Diệp Cảnh Trì vẫn sẽ đi làm đúng giờ vào sáng hôm sau.

Mà bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, tiếng bước chân của Diệp Hủ vừa rồi không hề cố ý hạ thấp, nhưng cũng không đánh thức được Diệp Cảnh Trì.

Đầu Nguyễn Linh đang tựa vào vai Diệp Cảnh Trì, nhịp thở của hai người đều rất ổn định.

Diệp Hủ: "..."

Một suy nghĩ không tự chủ xuất hiện trong đầu thiếu niên.

Tối qua họ đã làm gì...Mà lại mệt đến vậy?

 

Bình Luận (0)
Comment