Diệp Hủ mím môi, cuối cùng mớᎥ lên tiếng: "Lúc nhỏ... con cũng từng bị sốt một lần, bố con liền bỏ dở cuộc họp mà về nhà xem con."
Nguyễn Linh chớp mắt: "Rồi sao?"
Diệp Hủ cúi đầu: "Rất lâu sau đó, con nghe quản gia nói, lúc đó tập đoàn Diệp thị vì con mà mất đi một hợp đồng lớn. May mà sau đó lại nhận được đơn đặt hàng hợp tác của các công ty khác, nếu không thì thật sự nguy hiểm..."
Nguyễn Linh hiểu ra: "Vậy nên con không muốn ảnh hưởng đến công việc của bố con, mớᎥ cho mẹ nói với anh ấy?"
Diệp Hủ gật đầu.
Nguyễn Linh cười.
Vẻ mặt Diệp Hủ không được tự nhiên, ngẩng đầu lên: "Mẹ cười gì vậy?"
Nguyễn Linh không trả lời ngay, cô nghĩ một lúc rồi nói: "Mẹ đi lấy nhiệt kế để đo cho con, nếu sốt không quá nặng thì mẹ sẽ không nói cho bố con biết, có được không?"
Diệp Hủ khẽ sững lại: "Vậy nếu nặng thì sao?"
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Nếu con sốt đến mức đần người ra thì mẹ chắc chắn vẫn thông báo cho bác sĩ và bố con đến ngay thôi. Con có gì muốn nói thì tốt nhất nên tranh thủ lúc tỉnh táo mà nói với họ đi."
Diệp Hủ sửng sốt, trợn mắt: "Đâu có dễ sốt đến đần ngườι chứ.”
Nguyễn Linh mỉm cười.
Diệp Hủ trông vẫn có thể miễn cưỡng lại tinh thần, như này khiến cô an tâm hơn nhiều.
"Con đợi mẹ chút." Nguyễn Linh nói: “Mẹ đi lấy nhiệt kế cho con đo."
Nguyễn Linh ra khỏi phòng, yêu cầu ngườι giúp việc mang nhiệt kế đến.
Nhà có cả nhiệt kế điện tử và nhiệt kế thủy ngân, nhưng Nguyễn Linh vẫn cảm thấy loại sau đáng tin cậy hơn.
Vì vậy, Nguyễn Linh lấy nhiệt kế thủy ngân, ngồi bên giường đưa cho Diệp Hủ: "Biết dùng không?"
Diệp Hủ mấp máy môi: "Tất nhiên là biết rồi."
Cậu nhét nhiệt kế vào nách, ôm chăn không nói gì.
Nguyễn Linh ngồi bên giường nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Lúc đó, con mấy tuổi?"
Diệp Hủ giật mình, sau đó hiểu ra là cô đang hỏi về lần sốt trước kia.
"Chắc là lúc mớᎥ lên tiểu học." Cậu nói.
Nguyễn Linh gật đầu: "Trẻ con bị sốt rất nguy hiểm, bố con lo lắng cho con nên mớᎥ về xem con, đây cũng là điều đương nhiên."
Khóe môi Diệp Hủ khẽ mím lại.
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh lại nói: "Con có bao giờ nghĩ rằng, thực ra khi bố con quyết định chọn việc bỏ dở cuộc họp để về xem con thì đã lựa chọn giữa đơn hàng và con rồi không?"
Diệp Hủ sững sờ.
Nguyễn Linh mỉm cười: "Kiểu ngườι giống như Diệp Cảnh Trì, khi bố con đã đưa ra quyết định để về xem con thì chắc chắn đã chuẩn bị sẵn sàng mất đi đơn hàng đó. Biết đâu, lúc đó trong lòng bố con đã có kế hoạch dự phòng rồi thì sao?"
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh khẽ nhếch mép: "Nếu con không tin, cứ đợi bố con về, mẹ giúp con hỏi thử nhé?"
Diệp Hủ lập tức lên tiếng: "Không cần đâu."
Nguyễn Linh cười: "Mẹ chỉ nghĩ vậy thôi. Nếu bố con biết con vẫn luôn cảm thấy có lỗi về chuyện đó, lại còn nhớ đến tận bây giờ, thì chắc chắn bố con cũng sẽ nói với con là không cần bận tâm."
Diệp Hủ im lặng, dường như đang suy nghĩ lời của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh cũng không tiếp tục nói Diệp Hủ thông minh như vậy, một số chuyện không cần cô nói nhiều cậu cũng có thể hiểu được.
Sau vài phút, Nguyễn Linh đưa tay ra: "Cho mẹ xem, con sốt bao nhiêu độ rồi."
Cô nhận lấy nhiệt kế Diệp Hủ đưa cho, nheo mắt nhìn một lúc: "38,1."
Diệp Hủ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Thế này có tính là... nghiêm trọng không?"
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Con không muốn cho mẹ nói với Diệp Cảnh Trì đến thế à?"
Diệp Hủ quay mặt đi.
Lời mà Nguyễn Linh vừa rồi, cậu không phải không nghe vào.
Nhưng lý do là lý do, tiềm thức là tiềm thức, Diệp Hủ vẫn không muốn để cho bố mình biết mình bị sốt.
Có lẽ là vì trong sâu thẳm trái tim, cậu vẫn không muốn trở thành người mang lại "phiền phức" cho bố mình, ảnh hưởng đến công việc của bố.
"Như thế này đi." Nguyễn Linh mỉm cười, nhượng bộ Diệp Hủ: “Mẹ sẽ nhắn tin cho bố con báo một tiếng con bị sốt, nhưng để tối tan làm rồi bố con mớᎥ về xem con, có được không?"
Diệp Hủ hơi do dự.
Nguyễn Linh: "Sao thế? Con không tin bố con sẽ nghe lời mẹ à?"
Diệp Hủ: "..."
Nhớ lại cảnh tượng trong phòng khách sáng nay, cùng với những chuyện đã xảy ra gần đây, Diệp Hủ thực sự không thể nói ra hai chữ "không tin".
Diệp Hủ: "... Được thôi."
Vậy là Nguyễn Linh lật tìm giao diện trò chuyện, tìm thấy "Nhóm giao lưu thảo luận của bạn bè ăn uống".
Là nhóm gia đình mà cả ba ngườι họ cùng tham gia, số lượng trò chuyện trong nhóm rất ít.
Nguyễn Linh gõ chữ trên bàn phím.
[Nguyễn Linh: @Diệp Cảnh Trì, con trai anh sốt rồi, 38,1 độ]
[Nguyễn Linh: Nhưng con trai anh lo lắng ảnh hưởng đến công việc của anh, không muốn cho em nói với anh]
[Nguyễn Linh: Dù sao cũng có em ở nhà chăm sóc thằng bé, anh không cần vội vàng về đâu]
Nguyễn Linh gõ những dòng chữ này bên cạnh giường Diệp Hủ, sau đó nói: "Mẹ đã nói chuyện với bố con xong rồi."
Diệp Hủ: "Mẹ nói gì?"
Nguyễn Linh đưa điện thoại cho cậu: "Con tự xem đi."
Diệp Hủ nhìn một cái, hai mắt mở to: "Con nói lo lắng khi nào chứ..."
Nguyễn Linh thu điện thoại lại, nhìn cậu: "Không phải ý con chính là như vậy sao?"
Diệp Hủ mím môi không nói.
Nguyễn Linh hiểu ý: "Hay là, con vào nhóm giải thích với bố của con đi? Nói là con không có ý đó?"
Diệp Hủ lại một lần nữa kinh ngạc: "Mẹ nói chuyện với bố trong nhóm à?"
Nguyễn Linh gật đầu với vẻ đương nhiên: "Đúng vậy, vừa rồi không phải mẹ đã cho con xem rồi sao?"
Diệp Hủ: "..."
Cậu chỉ nhìn nội dung mà Nguyễn Linh gửi, không chú ý đến những thứ khác.
Nguyễn Linh hiểu ý, cầm lấy điện thoại của Diệp Hủ đặt trên đầu giường, đưa cho cậu.
Diệp Hủ im lặng cầm lấy điện thoại, nhìn một cái, phát hiện Nguyễn Linh thật sự đã gửi trong nhóm.
Mà Diệp Cảnh Trì cũng đã trả lời.
[Diệp Cảnh Trì: Được.]
[Diệp Cảnh Trì: Vậy anh sẽ bảo bác sĩ Lâm đến nhà khám nhé.]
[Nguyễn Linh:@Diệp Hủ, được không?]
Diệp Hủ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Linh: "... Sao mẹ không hỏi thẳng với con?"
Nguyễn Linh tỏ vẻ vô tội: "Không phải con chê mẹ vừa rồi chuyển đạt không đúng sao?"
Diệp Hủ nhìn cô với vẻ cạn lời.
Nguyễn Linh cười: "Thôi được rồi, không đùa với con nữa. Vậy vẫn để bác sĩ đến xem nhé?"
Diệp Hủ nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyễn Linh: "Vậy con nói với bố con đi?"
Diệp Hủ quay đầu lại, giọng nói rầu rĩ: "Mẹ nói đi."
[Nguyễn Linh: Diệp Hủ nói được, vậy anh gọi bác sĩ đến đi]
Tại trụ sở tập đoàn Diệp Thị.
Diệp Cảnh Trì nhìn thông báo trên màn hình, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra được, Nguyễn Linh đang ở bên cạnh Diệp Hủ, vừa trò chuyện với Diệp Hủ vừa trả lời anh.
Có cô ở bên cạnh, có lẽ sẽ khiến Diệp Hủ cảm thấy thoải mái hơn so với khi anh ở bên cạnh.
Trong vài năm qua, sức khỏe của Diệp Hủ luôn ổn định, lại thường xuyên chạy bộ tập thể dục, đã lâu rồi không bị ốm.
Diệp Cảnh Trì khẽ tì ngón tay lên trán, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhớ lại lúc Hủ còn nhỏ, bị sốt rõ ràng đã rất khó chịu, nhưng vẫn nắm tay anh, đáng thương nói: "Bố ơi, con xin lỗi".
Lúc đó, Diệp Cảnh Trì cũng chỉ mớᎥ hơn hai mươi tuổi, nhìn thấy Diệp Hủ khó chịu như vậy vừa đau lòng vừa không biết phải làm sao.
Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, Diệp Hủ dần dần không còn biểu lộ cảm xúc trong lòng ra trước mặt anh nữa.
Suy nghĩ một lúc, Diệp Cảnh Trì trả lời lại một chữ "được" vào trong nhóm, sau đó liên lạc với bác sĩ gia đình.
Tiếp đó, Diệp Cảnh Trì lại nhắn tin riêng cho Diệp Hủ.
[Diệp Cảnh Trì: Chăm sóc tốt cho bản thân, chỗ nào không thoải mái thì nói với mẹ con.]
[Diệp Cảnh Trì: Trước giờ cơm tối bố sẽ về nhà.]
[Diệp Hủ: Vâng.]
Nhận được hồi âm của con trai, lông mày Diệp Cảnh Trì giãn ra đôi chút.
Anh vừa định cất điện thoại thì lại có một tin nhắn mớᎥ xuất hiện.
[Diệp Hủ: Con thật sự không sao đâu, bố không cần lo lắng, cứ yên tâm làm việc đi.]
Trong mắt Diệp Cảnh Trì lóe lên một tia ngạc nhiên.
Nhanh chóng, ánh mắt người đàn ông lại trở nên dịu dàng.
[Diệp Cảnh Trì: Được, bố hiểu rồi.]
Trợ lý Bùi bước vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Diệp Cảnh Trì có ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
...
Phản ứng đầu tiên của trợ lý Bùi là mình có đến không đúng lúc không?
Sáng nay, trợ lý Bùi cũng đã bị sốc một lần.
Trước đó, trợ lý Bùi cũng có chút chuẩn bị tâm lý, vì đây là ngày lễ gần như là ngày lễ tình nhân đầu tiên của tổng giám đốc Diệp sau khi kết hôn.
Nhưng khi thực sự nhận được tin nhắn từ tổng giám đốc Diệp, trợ lý Bùi vẫn có chút khó tin.
Trợ lý Bùi biết rõ, kể từ khi anh ấy gia nhập Diệp Thị và trở thành trợ lý của tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Diệp gần như ngày nào cũng đến công ty làm việc không nghỉ.
Về lý thuyết, Diệp Cảnh Trì với tư cách là ngườι nắm quyền điều hành của Diệp Thị, không cần phải xin nghỉ phép với ai.
Nhưng Diệp Cảnh Trì thường sẽ thông báo trước cho cấp dưới về lịch nghỉ phép cá nhân của mình để tiện sắp xếp công việc.
Nếu vì lý do cá nhân không thể đến công ty, chẳng hạn như tham dự buổi họp phụ huynh của Diệp Hủ, Diệp Cảnh Trì cũng sẽ giải thích trước vài ngày, rồi sắp xếp công việc cho ngày hôm đó.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Diệp Cảnh Trì gửi tin nhắn vào sáng sớm, nói rằng anh sẽ đến công ty muộn.
Với phẩm chất nghề nghiệp của mình, trợ lý Bùi không có chia sẻ sự ngạc nhiên của mình với bất kỳ ai, mà chỉ chuyển thông tin tổng giám đốc Diệp sẽ đến công ty muộn cho những ngườι cần biết.
Nhưng loại tin tức này luôn lan truyền rất nhanh, sáng nay đã có không biết bao nhiêu ngườι đến ẩn ý hỏi trợ lý Bùi, tại sao tổng giám đốc Diệp không đến.
Một số ngườι có mối quan hệ tốt với Trợ lý Bùi thậm chí còn trực tiếp hỏi thẳng, có phải hôm nay tổng giám đốc Diệp xin nghỉ để ở cùng vợ không.
Trợ lý Bùi đâu dám nhiều lời, chỉ trả lời một câu mình cũng không rõ, rồi lần nữa xác nhận trong lòng, quả nhiên không phải mình quá lo lắng, mà mọi ngườι đều thấy lạ.
Giờ đây, đứng trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Diệp Cảnh Trì, trợ lý Bùi lại có một cảm giác rất khác.
Loại ánh mắt mà anh ấy chưa từng thấy trước đây, vậy tổng giám Diệp chắc chắn đɑng nhắn tin với vợ rồi!
"Tổng giám đốc Diệp." Trợ lý Bùi nói một cách thận trọng: “Nếu anh bận thì tôi có thể đợi một lát rồi quay lại báo cáo lịch trình."
Diệp Cảnh Trì vẫn giữ vẻ dịu dàng: "Không bận, bây giờ cậu nói đi."
Trợ lý Bùi: "..."
Thật lòng mà nói, Diệp Cảnh Trì nói rõ là bị anh ấy làm phiền, anh ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút.
Tổng giám đốc Diệp như vậy thật khác thường, khiến anh ấy rất bối rối!
Trợ lý Bùi dằn sự bất an trong lòng xuống, tận tâm báo cáo lịch trình hôm nay hết một lượt.
Sau đó, anh ấy lặng lẽ chờ đợi tổng giám đốc Diệp, xem có mệnh lệnh nào khác không.
Chỉ thấy Diệp Cảnh Trì đột nhiên nhíu mày, trái tim trợ lý Bùi lập tức dâng lên cổ họng.
Một giây sau, Diệp Cảnh Trì hơi cau mày, hoạt độn̴g bả vai bên trái một chút.
Thấy thế, trợ lý Bùi cẩn thận "Tổng giám đốc Diệp, anh có chỗ nào không thoải mái sao?”
Diệp Cảnh Trì trầm ngâm một lát: "Giúp tôi hẹn lịch mát xa với bác sĩ vật lý trị liệu đi, lát nữa cơm trưa tôi sẽ qua.”
Phúc lợi của nhân viên Diệp thị luôn luôn rất tốt, các khu làm việc đều trang bị bác sĩ vật lý trị liệu, kỳ nhân viên nào cũng có thể hẹn trước để được phục vụ miễn phí.
Mà cấp bậc như Diệp Cảnh Trì, đương là có đặc quyền hẹn trước bất cứ lúc nào.
Trợ lý Bùi lập tức đáp: "Được, tổng giám đốc Diệp!”
Diệp Cảnh Trì "Ừ" một tiếng: "Cậu ra ngoài trước đi.”
Trợ lý Bùi cung kính rời khỏi phòng làm việc, suy nghĩ trong đầu không tự chủ được mà trở nên lệch lạc.
Ngày thường luôn rèn luyện định kỳ, nên tổng giám đốc Diệp cũng duy trì được tình trạng sức khỏe tốt nhất, vậy mà bả vai cũng đau nhức.
Xem ra tối hôm qua tổng giám đốc Diệp hẹn hò với bà chủ, thật sự là rất kịch liệt đây mà.
Không có vấn đề gì lớn, có thể là do dị ứng dẫn đến thân thể có chút suy yếu, cho nên mớᎥ phát sốt nhẹ.
Nhiệt độ tạm thời không cao, gần đây lại là ngày nghỉ, không cần đến trường học.
Bởi vậy bác sĩ bảo Diệp Hủ không cần vội uống thuốc khác, trước tiên uống nhiều chú ý ăn uống, sau đó quan sát một hai ngày.
Trong thời gian đó có thể dùng miếng dán hạ nhiệt để hạ nhiệt, nếu có dấu hiệu sốt nghiêm trọng hơn thì mớᎥ xem xét uống thuốc hạ sốt.
Tiễn bác sĩ đi, Nguyễn Linh gửi tin nhắn cho Diệp Cảnh Trì, nói đơn giản tình huống.
Tiếp theo cô đi vào phòng Diệp Hủ: "Buổi trưa con muốn ăn gì?”
Diệp Hủ nửa nằm nửa ngồi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, con không đói bụng.”
Cậu không có hứng ăn.
Nguyễn Linh nhíu mày: "Không ăn gì thì chắc chắn không được. Mẹ đã nói với dì Trương, trước tiên không cần chuẩn bị bữa trưa theo thực đơn bình thường. Con có muốn ăn gì, cứ nói với mẹ."
Ánh mắt của Diệp Hủ trở nên phức tạp: "Mẹ… muốn làm đồ ăn cho con à?"
Nguyễn Linh nhìn cậu: "Nghĩ gì vậy, tay nghề của mẹ con còn chưa thử qua sao! Tất nhiên là mẹ giúp con nói với dì Trương, để bên bếp làm cho con rồi!"
Ngay cả khi Diệp Hủ muốn cô làm, cô cũng sẽ lo lắng món ăn hắc ám của mình sẽ khiến bệnh tình của Diệp Hủ trở nên nghiêm trọng hơn.
Diệp Hủ: "... "
Cậu dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết phải nói gì, lại cảm thấy hơi thất vọng một chút.
Diệp Hủ: "Vậy thì... mì trứng đi."
Nguyễn Linh nhướng mày: "Loại mì trứng mà bố con làm trước đây à?"
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên: "Tương tự vậy."
Nguyễn Linh cười: "Nếu Diệp Cảnh Trì biết chuyện này, chắc chắn sẽ rất cảm động."
Diệp Hủ vội nói: "Mẹ đừng lại nói với bố trong nhóm chat nữa."
"Được!" Nguyễn Linh đồng ý ngay lập tức: “Vậy thì đợi bố con tan làm về, mẹ sẽ nói trực tiếp với bố con."
Diệp Hủ bị nghẹn lại, nhỏ giọng đáp: "Tùy mẹ."
Nguyễn Linh buồn cười thở dài.
Hai bố con này, nếu một trong hai người sẵn sàng bày tỏ, cũng không đến mức mối quan hệ lại xa cách đến vậy.
Nguyễn Linh bảo nhà bếp làm hai tô mì, gọi người mang đến phòng của Diệp Hủ.
Bàn học trong phòng của Diệp Hủ rất rộng rãi, ngườι giúp việc mang theo trải bàn trải lên bàn, hai người ngồi cạnh nhau ăn ở trước bàn học.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ mỗi người một tô mì.
Sau khi ăn xong, ngườι giúp việc dọn dẹp bát đĩa và ăn.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ: "Con có muốn nằm nghỉ một lát không?"
Cô cũng từng bị cảm sốt, lúc này không uống thuốc cũng không cách nào đặc biệt tốt, chỉ có thể uống nhiều và nghỉ ngơi nhiều.
Diệp Hủ do dự một lúc.
Nguyễn Linh hiểu rõ: "Không muốn nằm nữa à?"
Đối với bệnh nhân, cứ nằm mãi trên giường không ngủ được, lại không thể làm gì khác, thực sự cũng rất đau khổ.
Diệp Hủ gật đầu.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Vậy hay là, chúng ta đi xem phòng hoạt động ở bên cạnh?"
Phòng hoạt độn̴g bên cạnh phòng ngủ của Diệp Hủ ở tầng ba, nhìn cách trang trí có vẻ là dùng để tụ tập.
Nhưng Nguyễn Linh rất nghi ngờ là căn phòng này chưa từng tổ chức bất kỳ buổi tụ tập nào, vì cô đã từng đến một lần, hầu hết các trang thiết bị bên trong đều rất mớᎥ.
Diệp Hủ không có ý kiến, vì vậy hai người đi đến phòng hoạt động.
Nguyễn Linh để Diệp Hủ nghỉ ngơi trên ghế sofa, sau đó tự mình đi vòng quanh phòng.
Các trang thiết bị trong phòng rất đầy đủ, có bàn bóng bàn, thậm chí còn có một phòng karaoke nhỏ.
Nhưng với tình trạng sức khỏe của Diệp Hủ lúc này, chơi những thứ này đều không phù hợp.
Nguyễn Linh tìm một vòng, từ tủ lấy ra một hộp giấy lớn.
Diệp Hủ: "..."
Hộp đó là "Cờ tỷ phú", nằm ở trong cùng của tủ, đã rất nhiều năm không động đến.
Diệp Hủ nhớ lần cuối cùng chơi trò này là khi cậu còn học tiểu học, Trần Tùng Dương rủ một đám bạn đến nhà cậu chơi.
Lý do Diệp Hủ nhớ mãi trò chơi này là vì khi đɑng chơi, Diệp Cảnh Trì đột nhiên về nhà.
Lúc đó, những ngườι bạn của Diệp Hủ đều sợ hãi đến chết lặng, đều tìm lý do để lẻn về nhà, vì vậy trò chơi đó cuối cùng cũng không được kết thúc.
Nguyễn Linh trông rất hào hứng: "Lâu rồi không chơi cái này, con có muốn thử không?"
Diệp Hủ do dự một lúc, rồi gật đầu.
Nguyễn Linh: "Thật chứ? Mẹ không có ý ép bệnh nhân của mình chơi cùng đâu nhé."
Diệp Hủ ậm ừ: "Thật."
Dù sao thì bây giờ cậu làm gì cũng không thoải mái, chơi một trò chơi không tốn nhiều não như thế này, chuyển hướng sự chú ý, nói không chừng sẽ cảm thấy khá hơn.
Vì vậy, Nguyễn Linh hào hứng mở hộp, đặt bản đồ và thẻ bài lên.
Trong hộp có một số biểu tượng và màu sắc khác nhau, đại diện cho các ngườι chơi khác nhau.
Nguyễn Linh hỏi Diệp Hủ trước: "Con chọn cái nào? Bệnh nhân được ưu tiên."
Diệp Hủ: "... Màu xanh đi."
"Được!" Nguyễn Linh đồng ý ngay.
Cô đặt màu xanh ở điểm khởi đầu, sau đó ánh mắt lại đảo quanh những cái còn lại.
Nguyễn Linh hơi nhíu mày, lẩm bẩm: "Những cái lại này, sao cảm giác không đẹp bằng cái ngôi xanh kia nhỉ..."
Diệp Hủ: "... "
"Vậy mình đổi đi." Diệp Hủ nói: “Con muốn cái màu vàng này."
Nguyễn Linh nhìn cậu, chớp mắt một cái.
Giọng điệu của Diệp Hủ hết sức bình tĩnh: "Con đột nhiên thấy màu vàng đẹp hơn."
Nguyễn Linh cười phá lên: "Được, vậy mẹ dùng màu xanh nhé!"
Trước khi bắt đầu, Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Mặc dù con sốt, nhưng mẹ sẽ không cố tình nhường con đâu."
Diệp Hủ: "... Vâng."
Nguyễn Linh tung xúc xắc trước.
Trò chơi này thực ra cũng không cần quá nhiều chiến lược, chủ yếu là dựa vào may mắn.
Mới bắt đầu, vận may của Nguyễn Linh rất tốt, liên tiếp mua được nhiều mảnh đất, thu được một số khoản phí qua đường Diệp Hủ.
Mỗi lần Nguyễn Linh đều cười tít mắt đếm tiền, như thể cô thực sự đã trúng số.
"Hihihi, một nghìn năm trăm lại thuộc về mẹ rồi." Nguyễn Linh cười đến nỗi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Mẹ phát hiện ra hôm nay mẹ thực sự gặp vận may đó!"
Thỉnh thoảng khi trả phí qua đường cho Diệp Hủ, Nguyễn Linh còn vẫy tay một cách hào phóng: "Không sao không sao, mẹ có tiền, cho con chút tiền lẻ này!"
Diệp Hủ được cảm xúc của cô lan truyền, khuôn mặt luôn tươi cười, dường như đầu cũng không còn đau nữa.
Lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng trò chơi tưởng chừng chỉ dành cho trẻ con này hóa ra cũng thú vị đến thế.
Khi các ô trên bản đồ dần dần được mua xuống, số lượng nhà được xây cũng ngày càng nhiều, hầu như mỗi lần tung xúc xắc, ai đó đều phải trả phí qua đường.
Chơi đến cuối, vận may đột nhiên không đứng về phía Nguyễn Linh nữa.
Chiếc két sắt nhỏ mà Nguyễn Linh vất vả tích góp được, bỗng chốc đã bị tiêu hết.
Trớ trêu thay, trò chơi này rất khó để nhường, xúc xắc ném đến mấy điểm thì đi đến đó.
Ba lần liên tiếp giẫm phải bất động sản của Diệp Hủ, Nguyễn Linh trợn tròn mắt: "Cứu với, nếu lần sau còn đi đến ô của con, chắc mẹ sẽ phá sản mất.”
Diệp Hủ nhìn biểu cảm cường điệu của cô, không nhịn được nói: "Hay là lần này không cần trả phí qua đường nữa?"
Nguyễn Linh lườm cậu một cái: "Con nhường lộ liễu quá đấy, không được không được!"
Như vậy cho dù cô không thua, cũng chẳng có cảm giác thành tựu.
Diệp Hủ lộ vẻ vô tội: "Vậy phải làm sao?"
Nguyễn Linh nghiêm túc nói: "Bước tiếp theo rất quan trọng, mẹ cần chuẩn bị cẩn thận."
Nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra: "Mẹ cần nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức rồi mới tiếp tục chơi với con. Mẹ muốn gọi một ly trà sữa, con uống không?"
Chưa đợi cậu trả lời, Nguyễn Linh lại tự lẩm bẩm: "Ồ, con bị sốt rồi, không thể uống những thứ linh tinh này."
Diệp Hủ: "..."
Nguyễn Linh gọi cho mình một ly trà sữa đá, sau đó đứng dậy duỗi ngườι.
"Con cũng nghỉ ngơi một lúc đi nhé?" Nguyễn Linh nói: “Đợi một lát trà sữa của mẹ tới, chúng ta tiếp tục."
Hai ngườι cũng chơi được gần nửa tiếng rồi, đã đến lúc đứng dậy vận độn̴g một chút.
Nguyễn Linh trước tiên tìm người giúp việc lấy một cốc nóng, rồi nhờ họ giúp mang cho Diệp Hủ.
Sau đó cô đi đến nhà vệ sinh một chuyến, phát hiện ra một chuyện khiến cô hơi bất ngờ.
Cơ thể này không mấy chính xác, kỳ kinh nguyệt không mấy đều đặn, cuối cùng hôm nay cũng đã đến thăm lại rồi.
May mắn là khi mớᎥ đến thế giới này, Nguyễn Linh đã nghĩ đến chuyện này, phòng của cô cũng có đầy đủ đồ vệ sinh cá nhân.
Chỉ là...
Nguyễn Linh nhìn cốc trà sữa đá mà người giúp việc vừa mang lên một lúc, có chút lưỡng lự.
Cô không biết cơ thể này thuộc thể trạng gì, nếu lỡ uống trà sữa đá rồi lỡ đau đớn đến chết thì sao?
Không uống thì cô lại có chút tiếc.
Với tâm trạng này, Nguyễn Linh cầm cốc trà sữa đi vào phòng hoạt độn̴g tìm Diệp Hủ.
Diệp Hủ uống nóng xong, vừa mớᎥ lấy miếng dán hạ sốt trên trán ra, chuẩn bị thay một miếng mớᎥ.
Nguyễn Linh chợt lóe lên một ý, đi tới trước: "Đợi đã!"
Diệp Hủ ngạc nhiên nhìn cô: "Sao vậy?"
Nguyễn Linh lắc lắc cốc trà sữa trong tay: "Con có muốn dùng cái này để hạ sốt thử không?"
Diệp Hủ có chút không hiểu: "Mẹ không uống nữa à?"
Nguyễn Linh: "Vừa rồi đột nhiên nhớ ra, hôm nay hình như mẹ không thể uống đồ lạnh được."
Ánh mắt của Diệp Hủ có chút bối rối: "Cái gì?"
Không thể uống đồ lạnh, còn có thể đột nhiên phát hiện ra sao?
Rồi lại như thể cậu nghĩ ra điều gì đó, mặt đầy áy náy: "Mẹ cũng không thoải mái à? Có phải... bị con lây bệnh không?"
Nguyễn Linh bật cười: "Không phải."
Diệp Hủ: "... Vậy là cái gì?"
Nguyễn Linh vốn không có gì ngại ngùng về chuyện kinh nguyệt, hơn nữa độ tuổi của Diệp Hủ cũng đã đến lúc nên hiểu những kiến thức sinh lý cơ bản này, nói cho cậu nghe cũng không có gì.
Nhưng trước khi cô kịp trả lời, Diệp Hủ đã đột nhiên hiểu ra.
Trong nháy mắt, đôi tai của thiếu niên đỏ bừng lên trông thấy.
Diệp Hủ nhanh chóng quay ngườι lại, toàn thân cứng đờ.
Nguyễn Linh đợi một lúc, rồi mớᎥ lên tiếng cười nói: "Vậy con có muốn giúp mẹ hâm nóng trà sữa không? Dùng trán con là được."
Diệp Hủ: "... "
"Nói mớᎥ nhớ." Nguyễn Linh chớp mắt: “Bây giờ con cảm thấy thế nào? Đã gần một tiếng rồi, con có muốn về phòng nằm một lúc nữa không?"
Diệp Hủ lắc đầu: "Không, con cảm thấy đã đỡ nhiều rồi, trước đó còn hơi đau đầu, bây giờ đã không còn đau nữa."
Nguyễn Linh: "Thật không?"
Diệp Hủ quả quyết: "Thật."
Sợ cô không tin, Diệp Hủ lại sờ lên trán mình, nghiêm túc nói: "Đã không còn nóng nữa rồi."
Nguyễn Linh nhìn cậu, đưa tay chạm thử.
Thật sự không còn nóng lắm.
Nguyễn Linh vừa định cảm thán trẻ con khỏi bệnh nhanh thật, lại thấy có gì đó không ổn.
Cô phản ứng lại: “Con vừa mớᎥ giúp mẹ hâm nóng trà sữa đá, tất nhiên không còn nóng nữa rồi."
Ánh mắt của Diệp Hủ lóe lên.
Nguyễn Linh nhướng mày: "Diệp Hủ, giờ con đã biết nói dối rồi à?"
Diệp Hủ: "... Không, là do con cũng quên mất."
Nguyễn Linh không tính toán với cậu: "Thôi thôi, đợi mẹ, mẹ đi lấy nhiệt kế cho con đo lại."
Nói rồi cô định đi ra ngoài.
Diệp Hủ cũng nhanh chóng đứng dậy: "Con đi với mẹ."
Nguyễn Linh đột nhiên dừng quay đầu nhìn cậu chằm chằm.
Diệp Hủ bị cô nhìn đến mất tự nhiên: "Sao vậy?"
"Mẹ phát hiện ra một chuyện." Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ, không nhanh không chậm nói: “Con khi ốm, hình như không giống như bình thường."
Hủ sửng sốt: "Không giống chỗ nào?"
Nguyễn Linh nghiêm túc: "Trở nên bám người hơn, có chút giống như trẻ học mẫu giáo."
Diệp Hủ sững ngườι.
Chưa đợi cậu phản ứng lại, Nguyễn Linh cười phá lên, tiếp tục đi vào phòng Diệp Hủ lấy nhiệt kế.
Chờ một giây sau, tiếng chân của Diệp Hủ lại vang lên sau lưng cô.
Môi của Nguyễn Linh khẽ cong lên: Đúng thật là giống một đứa trẻ cứ bám theo cô.
Cô lấy nhiệt kế trên bàn, không khách sáo chỉ vào giường: "Ngồi ở đó đo nhiệt độ đi."
Diệp Hủ im lặng nhận lấy nhiệt kế, ngồi xuống bên cạnh giường.
Anh lại hỏi cô: "Vậy mẹ thì sao?"
Nguyễn Linh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn: "Mẹ ở đây chờ con."
Diệp Hủ trông có vẻ như đã yên tâm, gật đầu, rồi đưa nhiệt kế vào miệng.
Nguyễn Linh ngồi xuống, nhìn Diệp Hủ với vẻ ngạc nhiên: "Thật sự bám người vậy à?"
"Dù sao mẹ cũng nói con giống trẻ con rồi." Giọng của Diệp Hủ nhỏ nhẹ: “Vậy thì con sẽ bám người hơn nữa."
Nguyễn Linh chớp mắt.
Diệp Hủ mím môi: "... Mẹ không thích à?"
Nguyễn Linh nhướng mày, không trả lời.
Diệp Hủ: "Thực ra, con cũng không cố ý."
Ánh mắt của cậu trông có vẻ đáng thương: "Chỉ là con ở bên cạnh mẹ... con cảm thấy không khó chịu nữa."
Nguyễn Linh không nhịn được cười: "Mẹ cũng không phải là thuốc cảm, làm sao có hiệu quả như con nói chứ."
Diệp Hủ lại mang vẻ mặt thề thốt mà gật đầu, nghiêm túc giải thích: "Thật mà. Sáng nay mẹ chưa đến, con thấy đầu rất đau. Nhưng vừa rồi chơi với mẹ một lúc sau, con đã thấy đỡ nhiều rồi."
Vì bị ốm, giọng nói của thiếu niên nghe có vẻ hơi yếu ớt, nhưng lại nói rõ ràng từng chữ một.
Mỗi chữ, mỗi câu đều mang một cảm giác chân thành khiến ngườι ta không thể không tin.
Nguyễn Linh cảm thấy trái tim mình cũng trở nên mềm mại hơn.
"Thôi được rồi." Giọng nói của Nguyễn Linh không khỏi dịu dàng hơn một chút: “Mẹ tin rồi. Dù sao hôm nay mẹ cũng không có việc gì, cứ ở bên cạnh con vậy."
Diệp Hủ ậm ừ một tiếng, cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Cậu rất ít khi thể hiện suy nghĩ của mình một cách trực tiếp, đặc biệt là những lời vừa rồi, nếu là bình thường thì cậu chắc chắn không thể nào nói ra được.
Có lẽ là do sau khi bị ốm, cơ thể không còn sức lực, đầu cũng hơi choáng váng, nên mới có thể nói ra những lời mà bình thường không dám nói.
Mặc dù nói xong rồi vẫn cảm thấy rất không tự nhiên.
Nguyễn Linh cũng phát hiện ra, hôm nay Diệp Hủ thực sự rất khác so với lúc bình thường, làm cô có chút không quen.
Những lời nói này như thể đang làm nũng, nếu đặt ở bình thường thì chắc chắn sẽ không thể nghe được.
Thật sự chỉ vì bị bệnh sao?
Nghĩ một lúc, Nguyễn Linh hỏi: "Diệp Hủ, chuyện sáng nay, con sẽ không xem là thật đó chứ?”
Cô cố ý không nói rõ là chuyện gì, nhưng nhìn biểu hiện của Diệp Hủ, chắc chắn là đã hiểu ý cô ngay lập tức.
Đôi mắt của Diệp Hủ bỗng chốc trở nên lơ lửng.
Nguyễn Linh nghĩ, quả nhiên Diệp Hủ vẫn chưa quên đoạn đối thoại giữa cô và Diệp Cảnh Trì về việc ly hôn sáng nay ở phòng ăn.
Không khí im lặng trong chốc lát, Nguyễn Linh nói: "Con yên tâm, nếu mẹ và bố con thực sự phải ly hôn, mẹ chắc chắn cũng sẽ nói trước với con, sẽ không lén lút giấu giếm con đâu."
Diệp Hủ sửng sốt một lúc.
Thông thường, nếu muốn an ủi một đứa trẻ, không phải nên nói: "Yên tâm đi, bố mẹ sẽ không ly hôn đâu."
Diệp Hủ không nhịn được mà hỏi: "Vậy sau này, hai ngườι thật sự sẽ..."
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Ít nhất, ừm... Ít nhất trong vòng sáu tháng tới thì sẽ không đâu."
Ít nhất phải cho đến khi Diệp Hủ gặp được nữ chính của truyện tiểu thuyết vườn trường, nếu không hệ thống chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Diệp Hủ: "... "
Cậu đột nhiên rất muốn biết, nếu Diệp Cảnh Trì biết được cuộc hôn nhân của mình chỉ có sáu tháng bảo đảm từ miệng của Nguyễn Linh, anh sẽ có phản ứng gì.
Tuy nhiên, Diệp Hủ cũng không hỏi nữa.
Trong lòng cậu hiểu rõ, cuối cùng những chuyện này vẫn thuộc về Nguyễn Linh và Diệp Cảnh Trì, cho dù cậu có ép buộc cô đưa ra một lời bảo đảm thì cũng vô nghĩa.
Một lúc sau, Diệp Hủ đột nhiên cúi đầu nói: "Nhưng con sẽ đứng về phía mẹ."
Nguyễn Linh thốt lên: "Sao lại đứng về phía mẹ? Nếu mẹ và Diệp Cảnh Trì ly hôn, con thật sự sẽ đi theo mẹ sao?"
Diệp Hủ im lặng vài giây.
Cậu chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng nếu cô đồng ý...
Nguyễn Linh phát hiện ra Diệp Hủ thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ, vội vàng ngắt lời cậu: "Không không không! Trước tiên phải nói rõ, nếu thật sự có chuyện đó xảy ra, mẹ chắc chắn sẽ không để con đi theo đâu!"
Dù không biết có khả thi hay không, nhưng Diệp Cảnh Trì chỉ có một người thừa kế là Diệp Hủ, nếu cô thật sự mang cậu đi thì gia tộc lớn như nhà họ Diệp sẽ phải làm sao?
Hơn nữa, Nguyễn Linh cũng không có ý định sống cuộc sống làm mẹ đơn thân, cô vẫn muốn sống một cuộc sống tự do tự tại.
Sợ Diệp Hủ thực sự động lòng, Nguyễn Linh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Chắc chắn sẽ không!"
Diệp Hủ: "... "
Nguyễn Linh nhìn đồng hồ đầu giường, phát hiện thời gian cũng gần đến rồi.
Cô đưa tay ra: "Cho mẹ xem nào, bây giờ bao nhiêu rồi?"
Diệp Hủ đưa nhiệt kế cho cô, Nguyễn Linh nhìn thử, phát hiện so với lúc nãy cũng không khác mấy.
Trước đó là ba mươi tám độ một, bây giờ là ba mươi bảy độ chín.
Nguyễn Linh nói con số cho Diệp Hủ biết: "Mẹ nói rồi mà, đâu có ai bị sốt mà khỏi nhanh như vậy được."
Diệp Hủ ậm ừ nói: "Nhưng con thật sự cảm thấy đỡ hơn rồi, con không lừa mẹ đâu."
Nguyễn Linh: "Được rồi, vậy con nói xem, bây giờ muốn làm gì?"
Diệp Hủ: "Mẹ muốn làm gì, con đều có thể làm cùng mẹ."
Nguyễn Linh nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra, giờ mẹ cũng hơi khó chịu."
Ban đầu Diệp Hủ hơi sững sờ, sau đó nhanh hiểu ra.
Lần này phản ứng của cậu không mạnh mẽ như lúc nãy nữa, nhưng vẻ mặt vẫn trông rất mất tự nhiên.
Diệp Hủ hỏi: "Là vì... đến kỳ sao?"
Nguyễn Linh thẳng thắn thừa nhậ̵n: "Ừ."
Diệp Hủ mím môi.
"Vậy..." Diệp do dự một lúc: “Mẹ cũng uống nhiều nước nóng vào?"
Nguyễn Linh: "... "
Sau khi im lặng một lúc, Nguyễn Linh đột nhiên nói: "Bây giờ em mớᎥ thấy, kết hôn dường như cũng có chút lợi ích. Ít nhất khi đau bụng, có ngườι giúp sưởi ấm."
Diệp Cảnh Trì bật cười: "Chỉ có lợi ích này thôi sao?"
Nguyễn Linh gật đầu với vẻ đương nhiên: "Đúng vậy, bây giờ em chỉ có thể nghĩ đến điều này."
Nói rồi, cô thoải mái nhắm mắt lại.
Diệp Cảnh Trì cũng không nói gì nữa, hai ngườι cứ thế dựa vào.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Cảnh Trì đột nhiên trầm giọng nói: "Vậy sau này em không thoải mái thì anh đều sẽ giúp em sưởi ấm."
……
Do cơ thể không khỏe, sau khi ăn tối, Nguyễn Linh đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Linh phát hiện mình đã không còn cảm giác đau đớn gì nữa.
Quả nhiên cơ thể này cũng giống như cơ thể cô trước đây, chỉ có ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt là khó chịu nhất, những ngày sau sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ cùng nhau ăn bữa sáng nhẹ nhàng, sau đó nhìn cậu đo lại nhiệt độ một lần nữa.
Nhiệt độ đã giảm xuống ba mươi bảy độ.
Nguyễn Linh không khỏi cảm thán: "Thân thể của thanh niên thật tốt, sốt một ngày đã khỏi."
Diệp Hủ hỏi: "Vậy hôm nay mẹ... có đi ra ngoài không?"
Nguyễn Linh lắc đầu: "Không đi ra ngoài."
Gần đây cô đang lên kế hoạch cho chủ đề chụp ảnh mớᎥ, vì vậy không vội nhận khách hàng.
Trước khi mở studio, Nguyễn Linh tràn đầy phấn khích, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng sau một thời gian hoạt độn̴g, Nguyễn Linh nhận ra kế hoạch trước đây của mình còn nhiều vấn đề.
Hơn nữa, sau khi nói chuyện với Tô Cầm, cô lại có thêm nhiều ý tưởng mớᎥ.
Vì vậy, sau Thất Tịch, Nguyễn Linh quyết định không vội nhận đơn hàng, mà tranh thủ khoảng thời gian rảnh này để lập kế hoạch cho tương lai một cách kỹ lưỡng.
Nghe thấy Nguyễn Linh nói không đi ra ngoài, khóe miệng của Diệp Hủ không khỏi nhếch lên.
Diệp Hủ: "Nếu mẹ cần giúp đỡ gì thì con cũng có thể giúp mẹ."
Nguyễn Linh cũng không từ chối: "Được, cần giúp đỡ thì mẹ sẽ gọi con."
Tuy nhiên, hiện tại nhìn chung cô chỉ cần một mình là đủ.
Nguyễn Linh ngồi trong phòng vẽ cả buổi sáng, đồng thời mua một số đạo cụ dùng để trang trí cảnh quay trên mạng và một lô quần áo mớᎥ.
Với sự giúp đỡ của các chuyên gia bên phía Tô Cầm, Nguyễn Linh đã liên hệ với một xưởng may, gần đây đang trao đổi về việc may quần áo.
Ngoài ra cô còn liên hệ với nhiếp ảnh gia trước đây đến tìm, hẹn thời gian gặp mặt để nói chuyện trực tiếp.
Tối hôm qua, Nguyễn Linh đã suy ngẫm lại, thấy rằng cô thực sự có thể xem xét đến việc giao một phần nhiệm vụ chụp ảnh cho ngườι khác.
Như vậy, cô cũng có thể dành nhiều thời gian hơn để lên kế hoạch cho cảnh quay và tạo hình, thay vì chỉ đơn giản là chụp ảnh cho ngườι khác, cô thích quá trình thiết kế tổng thể này hơn.
Sau bữa trưa, Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược đến nhà thăm Diệp Hủ.
Trước đó biết Diệp Hủ bị dị ứng, Trần Tùng Dương đã luôn nói trong nhóm rằng cậu ấy muốn đến thăm bệnh.
Cho nên sau khi Diệp Hủ hạ sốt, hai ngườι họ cùng nhau đến.
Trần Tùng Dương muốn rủ Nguyễn Linh chơi vài ván game nữa.
Nguyễn Linh cũng định đồng ý, vì cô vừa làm việc cả buổi sáng, đang muốn thư giãn.
Nhưng đột nhiên, một cuộc điện thoại không xác định gọi đến, kèm theo đó là âm thanh của hệ thống.
[Ký chủ chú ý, cuộc điện thoại này liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến sắp tới, vui lòng bắt máy.]
Nguyễn Linh để Trần Tùng Dương và Diệp Hủ ở trong phòng, cô tự cầm điện thoại đi ra ngoài.
Nhấn nút nghe máy, loa phát ra một giọng nữ mà Nguyễn Linh không mấy quen thuộc.
“Linh Linh.” Giọng nói của người phụ nữ rất chậm, giọng điệu quan tâm: “Lâu lắm rồi không liên lạc với con, dạo này con thế nào?”
Nghe có vẻ đối phương khá quen thuộc với nguyên chủ.
Nguyễn Linh trả lời một cách nhạt nhẽo: “Cũng tạm ổn. Bà là ai?”
“Ha ha, con thật biết nói đùa đấy Linh Linh.” Đầu dây bên kia truyền đến vài tiếng cười, Nguyễn Linh gần như ngay lập tức hiện lên một cảnh tượng trong đầu, đó là một ngườι phụ nữ che miệng mỉm cười giả tạo.
Nguyễn Linh cố gắng kiên nhẫn trả lời: “Bà là ai? Nếu không nói thì tôi cúp máy đây.”
Người phụ nữ: “Lâm Lâm, sao con lại không nhận ra giọng nói của ta chứ? Dù sao chúng ta cũng là…”
Nguyễn Linh trợn mắt, rồi cúp máy.
[?!]
Hệ thống phát điên: [Tôi đã nói là cuộc điện thoại này liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến quan trọng rồi mà! Sao cô lại cúp máy thế!]
Nguyễn Linh tỏ vẻ vô tội: "Cậu chỉ mớᎥ nói là tôi phải bắt máy, chứ không có nói là không được cúp máy. Hơn nữa, tôi nghĩ, bà ta chắc cũng chẳng có việc gì quan trọng, nếu không sao lại nói chuyện chậm chạp như vậy?"
[...]
Nguyễn Linh cuối cùng mớᎥ nhớ ra, hỏi: "À, ngườι gọi cho tôi là ai vậy? Chắc cậu biết chứ."
Hệ thống: [... Là vợ hiện tại của Nguyễn Minh Vĩ, Lâm Mỹ Nga.]
Nguyễn Linh "ồ" một tiếng, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Vậy tôi hối hận rồi, lúc nãy lẽ ra tôi không nên cúp máy."
Nghe vậy, hệ thống cũng an tâm: [Đúng vậy, cuối cùng cô cũng có chút tự giác rồi. Người này là mẹ của cô ở trên danh nghĩa, tuyệt đối là nhân vật quan trọng giúp cô hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến! Tốt nhất cô nên giữ mối quan hệ tốt với bà ta, vì tất cả những ngườι khác trong nhà Nguyễn đều đã bị cô chọc giận rồi..."
Nguyễn Linh ngắt lời hệ thống: "Không, em tôi hối hận, lúc nãy sao không mắng vài câu rồi mớᎥ cúp máy."
Hệ thống: [?! ]
Nguyễn Linh đếm ngón tay: "Tên khốn Nguyễn Minh Vĩ, cùng với hai đứa con của ông ta, tôi đã mắng hết rồi. Bây giờ trong gia đình đó, đúng là chỉ còn thiếu Lâm Mỹ Nga là chưa mắng."
[... Cô đang hoàn thành thử thách thu thập hay gì]
"Cũng tương tự vậy, cũng phải tìm chút thú vui cho mình chứ." Nguyễn Linh nhẹ nhàng nói: “Cậu chưa kể cho tôi nghe cốt truyện chính tuyến liên quan đến Lâm Mỹ Nga nữa."
Hệ thống: [Là thế này. Theo cốt truyện gốc, lúc này cô đã bắt đầu dần nhận ra, cả Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đều không phải là người cô có thể nắm bắt được.]
Nguyễn Linh nhướng mắt: "Vậy tiếp theo?"
[Đúng lúc này, Lâm Mỹ Nga đến tìm cô, hy vọng cô có thể nói chuyện với Diệp Cảnh Trì, để cho nhà họ Nguyễn có được một số lợi ích trong kinh doanh. Cô nghĩ dù sao cũng không thể có được tình yêu trong cuộc hôn nhân này, chi bằng cứ dùng thân phận của mình để tranh thủ cho nhà họ Nguyễn thêm chút lợi ích. Như vậy sau này dù ly hôn, cũng có chỗ dựa là nhà mẹ.]
Nguyễn Linh gật đầu suy nghĩ: "Vậy nên lúc này Lâm Mỹ Nga đến tìm tôi, là muốn tôi thổi gió bên tai Diệp Cảnh Trì?"
[Tương tự vậy.]
Nguyễn Linh: "Nhưng tôi đã cúp máy rồi, vậy nhiệm vụ có mất đi không?"
Nếu đơn giản như vậy, thì sau này cô chỉ cần không nghe máy của nhà họ Nguyễn, chẳng phải là sẽ không cần làm nhiệm vụ liên quan đến họ nữa sao?
Hệ thống kinh hoàng: [Cô đừng có suy nghĩ lệch lạc, nhiệm vụ nào cần phải nhận thì vẫn phải nhận! Nếu để cốt truyện đổ vỡ không thể cứu vãn được, sẽ có hậu quả khó lường!]
Nguyễn Linh bình tĩnh nói: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
[...]
Tại sao cô vẫn có thể không chút lo ngại mà hỏi nó như vậy?
Chủ đề chụp ảnh mớᎥ lần này của Nguyễn Linh là ảnh kỷ niệm nhật, bản phác thảo của Kiều Nguyệt mang kiểu dáng tương tự như váy dạ hội, rất hợp với chủ đề này.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc Nguyễn Linh cuối cùng cũng đặt bút xuống thì đã là năm giờ chiều.
Lên lầu, tiếng hát của Trần Tùng Dương vọng ra từ phòng hoạt động.
Phòng hoạt động có một dàn karaoke nhỏ, có màn hình, loa và các thiết bị khác rất đầy đủ.
Trần Tùng Dương đɑng ngồi trên ghế cao trước màn hình, hát hăng say một bài hát rất hot trên mạng.
Giọng hát của Trần Tùng Dương vang vọng khắp tầng ba, may mắn là khu dân cư ở đây đều là biệt thự lập, sẽ không ảnh hưởng đến hàng xóm khác.
Trên ghế sofa, vị trí giữa Diệp Hủ và Tô Quân Nhược đang trống, Nguyễn Linh bèn qua đó ngồi xuống.
Cô vẫy tay gọi Diệp Hủ đến gần.
“Mấy đứa hát bao lâu rồi?” Nguyễn Linh hỏi nhỏ bên tai Diệp Hủ.
Diệp Hủ: “Khoảng hai mươi phút.”
Nguyễn Linh gật đầu, mới bắt đầu chưa lâu, chẳng trách giọng của Tùng Dương lại khỏe như vậy.
Tô Quân Nhược cũng rón rén đến gần Nguyễn Linh mà thì thầm: “Cô ơi, cô quản tên Trần Tùng Dương đi, cậu ấy hát khó nghe quá, cháu sắp bị làm cho choáng váng rồi.”
Trần Tùng Dương vừa hát xong pнần đầu, tinh mắt thấy Tô Quân Nhược đang nói chuyện “thầm kín” với Nguyễn Linh.
“Cô ơi, cô đến rồi à! Cô và Tô Quân Nhược đang nói gì vậy!” Trần Tùng Dương hưng phấn cầm mic chạy đến.
Tô Quân Nhược không khách sáo: “Đang nói cậu hát dở đó.”
Trần Tùng Dương trợn mắt: “Đâu có dở đâu! Bảo cậu và Diệp Hủ hát, bọn cậu lại không hát!”
Tô Quân Nhược không phục: “Diệp Hủ mới khỏi sốt, hát xong sợ bị họng.”
Trần Tùng Dương phản bác: “Vậy cậu thì sao? Vừa hay bài hát tiếp theo là song ca nam nữ, cậu có muốn hát phần nữ không?”
Tô Quân Nhược khựng lại, sau đó mặt hơi đỏ lên: “Tôi không muốn hát với cậu, cậu hát dở quá, kéo trình độ của tôi xuống.”
Nguyễn Linh nhìn hai học sinh trung học này với vẻ nghiền ngẫm, đột nhiên cảm thấy Tô Quân Nhược dường như đã hơi khác so với trước đây.
Nếu theo lẽ thường, khi có cơ hội hát song ca nam nữ, không phải Tô Quân Nhược nghĩ đến Diệp Hủ trước sao?
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với ánh mắt thâm sâu, thầm nghĩ liệu nhân vật nữ phụ trong truyện vườn trường này có bị bạn thân của nam chính cướp đi hay không?
Diệp Hủ và Nguyễn Linh nhìn nhau, ánh mắt có chút khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Linh: “...”
Được rồi, Diệp Hủ là hoàn toàn chưa hiểu ra, hoặc là không có chút ý gì với Tô Quân Nhược.
Như vậy cũng tốt, bản em tốt vì một cô gái mà phản bội nhau, có vẻ như sẽ không xảy ra với Diệp Hủ.
Trần Tùng Dương năn nỉ Tô Quân Nhược vài câu, nhưng Tô Quân Nhược vẫn không chịu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Tùng Dương lại chuyển mục tiêu sang một ngườι phụ nữ còn lại có mặt ở đó.
“Cô ơi!” Trần Tùng Dương hỏi, “Cô có biết hát bài tiếp theo này không? Nếu không thì chúng ta…”
Chưa nói hết câu, đã bị Diệp Hủ cắt ngang: “Không được.”
Trần Tùng Dương: “Sao vậy? Chẳng phải chỉ hát một bài thôi mà.”
Bài hát này cũng không phải là loại tình ca sến súa, không có gì không phù hợp cả.
Diệp Hủ không chút dao động: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tô Quân Nhược cũng ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, sao cô Nguyễn có thể hát loại nhạc đó với cậu chứ!”
“Được rồi được rồi.” Thấy hai người đều phản đối, Trần Tùng Dương bỏ ý định: “Vậy thì cậu hát với tôi đi. Bài hát này tôi đã luyện tập lâu rồi, vẫn chưa có cơ hội hát!”
Tô Quân Nhược: “...”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tô Quân Nhược cũng bĩu môi: “Được rồi, chỉ một bài thôi đấy, lần sau thì đừng có hòng. .”
Tô Quân Nhược cầm lấy micro, đi lên trước hát cùng Trần Tùng Dương.
Nguyễn Linh ngồi trên ghế sofa. trò chuyện với Diệp Hủ: “Vừa rồi con có hát không?”
Diệp Hủ lắc đầu.
Nguyễn Linh: “Con hát cho mẹ nghe một bài đi, mẹ chưa bao giờ nghe con hát bao giờ.”
Cô tưởng Diệp Hủ sẽ từ chối ngay lập tức.
Nhưng Diệp Hủ do dự một chút, trước tiên hỏi: “Mẹ muốn nghe bài gì?”
Nguyễn Linh nghĩ một lúc, phát hiện mình nhất thời không nhớ ra thế giới này có những bài hát nào.
Cô chớp mắt: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất?”
Diệp Hủ: “...”
Chàng thiếu niên hơi khó xử quay mặt đi.
Nguyễn Linh cười phá lên: “Được rồi, con mớᎥ khỏi bệnh, mẹ không làm khó con đâu.”
Bài hát song ca nam nữ kết thúc, Trần Tùng Dương lại nhiệt tình mời Nguyễn Linh hát một bài.
Trần Tùng Dương: “Cô à, cô thật sự không hát một bài cho vui sao? Cứ hát bất cứ gì cũng được, cô chọn bài cô thích đi!”
Nguyễn Linh cũng lâu rồi không hát hò.
Cô không biết nhiều về các bài hát của thế giới này, nhưng mấy tháng nay lúc rảnh rỗi, cô cũng đã xem vài bộ phim truyền hình.
“Được rồi.” Nguyễn Linh gật đầu, bước lên trước chọn một bài nhạc phim.
……
Sáu giờ tối, Diệp Cảnh Trì về nhà, đầu tiên anh liếc nhìn xung quanh phòng khách.
Hôm qua vào giờ này, Nguyễn Linh đɑng dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi trong tình trạng yếu ớt.
Tìm kiếm một vòng không thấy Nguyễn Linh, Diệp Cảnh Trì lờ mờ nghe thấy tiếng động phát ra từ tầng ba.
Diệp Cảnh Trì đi theo âm thanh đến phòng hoạt động, đẩy cửa ra.
Ở góc trong cùng của phòng hoạt độn̴g, Nguyễn Linh đang ngồi trên ghế, cầm mic hát.
Âm lượng của nhạc nền rất lớn, những người kia không chú ý đến sự xuất hiện của Diệp Cảnh Trì.
Giọng hát của Nguyễn Linh không khác gì bình thường, chỉ khác là do cách hát và cách phát âm, nên có thêm một chút cảm giác lười biếng.
Diệp Cảnh Trì chưa nghe cô hát bài này bao giờ, anh vừa lắng nghe vừa đi tới.
Khi anh đến gần, Nguyễn Linh cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Nguyễn Linh quay lại nhìn người bước tới, miệng vẫn còn đɑng hát lời của phần điệp khúc.
“Bề ngoài mặc vest giày da, thật ra lại nhã nhặn bại hoại…”
Khi hai ngườι đối mặt, Nguyễn Linh vừa hay đang nhìn anh hát câu tiếp theo: “Nụ cười tao nhã lịch sự, nhưng đằng sau toàn là giả dối…”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Người đàn ông im lặng nhìn xuống bộ vest của mình, thu lại nụ cười trên môi.
Trần Tùng Dương và Tô Quân Nhược không dám ăn tối cùng Diệp Cảnh Trì, trước giờ ăn tối đã tìm được lý do để lẻn về.
Trên bàn ăn, Cảnh Trì nhắc đến lễ kỷ niệm của anh vào tuần sau, hỏi Nguyễn Linh có muốn đi xem không.
Diệp Cảnh Trì nhẹ nhàng nói: trước anh có nói, Giang Vân Phàm và vợ cậu ấy, lần này có lẽ cũng sẽ đến tham dự.”
Nguyễn Linh nhớ lại: “Chính là người bạn cùng phòng đại học của hay chơi game với anh đó à?”
Diệp Cảnh Trì khẽ gật đầu.
Nguyễn Linh hỏi: “Lần này anh tham dự lễ niệm trường, có kế hoạch gì đặc biệt không?”
Diệp Cảnh Trì: “Anh sẽ tham gia một buổi gặp mặt với tư cách khách mời đặc biệt, có một bài phát biểu nhỏ. Tuy nhiên, thời gian không dài, khoảng một tiếng là có thể kết thúc rồi.”
Giọng điệu của người đàn ông hết sức nhẹ nhàng, như thể anh chỉ đang đi dự một bữa tiệc gia đình bình thường.
Nhưng Nguyễn Linh đã tưởng tượng ra, một trường đại học danh tiếng như vậy, sự kiện kỷ niệm trường chắc chắn sẽ rất hoành tráng, có thể sẽ có cả truyền thông đến tham dự.
Việc trở lại trường cũ sau khi đạt được thành tựu nhất định để phát biểu, chắc hẳn là khoảnh khắc huy hoàng của một người.
Nhưng có như vậy, Nguyễn Linh cũng không quá hứng thú.
Dù giỏi đến đâu cũng là thành tích của Diệp Cảnh Trì, chứ không phải bà Diệp là cô.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: "Trường các anh có hoạt động gì vui không?"
Nghe vậy, trước tiên Diệp Cảnh Trì dùng vài câu ngắn gọn, trình bày sơ qua về lịch trình của ngày kỷ niệm trường.
Sau đó, anh lại bổ sung một câu lơ đãng: "Trường có một căn tin bán đồ ăn rất ngon, nổi tiếng nhất trong tất cả các trường đại học ở Bắc Thành. Bình thường chỉ có giáo viên và sinh viên đang học mớᎥ được vào, riêng ngày kỷ niệm trường mớᎥ mở cửa không giới hạn."
Đôi mắt của Nguyễn Linh sáng lên.
"Ngày nào?" Nguyễn Linh hỏi: “Nếu ngày đó tôi không có lịch trình khác, em sẽ đi cùng anh."