Không xác định
Chương 106: Bia đỡ đạn và bạch nguyệt quang
Hứa Nguyện nhớ bản thân cũng đăng ký thi trận đấu A, đồng đội của cô còn là học sinh mới người đứng nhất của khoa toán học bên cạnh. Tuy bản thân cô lại không có hứng thú với kiểu cuộc thi không thể đổi thành lợi nhuận ngay lập tức này, nhưng cũng đành phải thuận theo tự nhiên làm việc.
Cho nên khi Bách Văn đã đánh bại được thầy hướng dẫn và đang quyết chiến với mô hình dự trù hàng hóa có sẵn bằng đường tắt trên thị trường hàng hóa khối lượng lớn, Hứa Nguyện đã là người đảm nhận việc đi lấy công cụ bên ngoài.
“Xin hỏi bạn học, lầu B Đàm Tư ngồi là đi hướng này sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nguyện lau mồ hôi rồi mới để ý người con gái với khuôn mặt trái xoan trắng trẻo dịu dàng đang bình tĩnh nhìn mình, dần lộ ra một nụ cười quen mắt: “Tôi…… biết cô à?”
“Nói tôi biết cô thì chính xác hơn.” Cô nữ sinh mặc chiếc váy dài cotton tối màu, quả nhiên phong thái còn thuần khiết hơn cả Hứa Vi, cô ấy giơ ô đứng yên, tán ô tỏa ra cũng che cho Hứa Nguyện: “Chúng ta từng gặp nhau ở Ngô Dương.”
Hứa Nguyện nhanh chóng nhớ lại, chạm tới một điểm trong ký ức rất nhanh chợt bừng tỉnh, Hứa Nguyện nở một nụ cười trong trẻo vô hại: “Cô gái ngày hôm đó sao? Lúc đó thật sự rất cảm ơn cô…… tôi còn muốn đi tìm cô, hóa ra cô cũng ở đại học Z à?”
Nữ sinh nhàn nhạt đáp: “Tôi là sinh viên của đại học S, tham gia hạng mục trao đổi của năm nay.”
Hứa Nguyện khẽ gật đầu, trong lòng có loại cảm giác quen thuộc lạ thường thúc giục cô không thể tùy tiện rời đi, cô trầm ngâm đôi chút rồi xách hai món đồ nói: “Cô vội qua bên kia sao? Tôi đưa cô đi một đoạn nhé?”
“Cảm ơn.”
Giữa trưa nắng như thiêu đốt không chút gió, Hứa Nguyện đưa cô ấy đi tới nửa đường, hơi nóng trùng trùng, khắp nơi thỉnh thoảng có hai ba sinh viên đến nhà ăn, tất cả đều vội vã hận không thể mọc cánh bay qua đoạn đường này.
“Tôi tên là Trương Tố Nguyệt.”
Hứa Nguyện nghe vậy liếc mắt nhìn.
Trương Tố Nguyệt… trong nguyên tác cái tên này là chỉ bạch nguyệt quang.
Khi cô ấy và Triệu Lan cùng xuất hiện thì cô nên nhớ tới mới phải, có thể ngồi chung bàn cùng với Triệu Lan cũng không phải hạng người tầm thường.
Nhưng cô và đoạn tình tiết kia đã không còn liên quan gì rồi, không bao lâu nữa cô sẽ biến thành bia đỡ đạn, bạch nguyệt quang cái gì, cô sống được yên ổn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã là may lắm rồi.
Hứa Nguyện suy tư vài giây thì nghe thấy Trương Bạch Nguyệt…… không, Tố Nguyệt tự mình khai ra: “Tôi biết cô, Hứa Nguyện.”
“Ồ, làm sao cô biết được?” Hứa Nguyện dường như kinh ngạc dừng bước.
“Nếu như tôi nói……”
“Tôi cố ý nằm vùng cô mấy ngày nay muốn tạo sự ngẫu nhiên để gặp cô, cô sẽ tin chứ?”
Dáng vẻ của cô gái vẫn yếu ớt nho nhã, nhỏ giọng nói ra những lời khiến Hứa Nguyện lạnh sống lưng.
“Cô?”
Hứa Nguyệt quay đầu lại hơi chút kinh ngạc nhìn Trương Tố Nguyệt, vừa muốn nói gì đó thì bị mấy người đang đi tới cắt ngang.
“Em ba, sao em lại ở đây?”