Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 107 - Chương 107: Dính Người?

Không xác định Chương 107: Dính người?
Vì là người thừa kế của một gia tộc danh giá nên tuy chuyên ngành của Thẩm Chiếu mang tính học thuật cao thì nhưng về mảng kinh doanh thì kiến thức của anh vẫn không hề lép vế. Anh cũng thường xuyên tham gia những hạng mục mà hai ngành này hợp tác cùng nhau.

Mọi người trong tổ nghiên cứu đều đồng tâm hiệp lực để sửa lại giá trị wls về phạm vi hợp lệ và cả buổi sáng đã trôi qua.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Chiếu đi đến hành lang lấy điện thoại ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt là tin nhắn nhắc nhở của vị hôn thê nhỏ bé làm khóe miệng anh không kìm được ý cười nhợt nhạt.

Vị hôn thê: Hôm nay chuẩn bị thi đấu với bạn học, không đến ăn cơm với anh được.

Nụ cười của anh hơi cứng lại, sau đó một lúc lâu mới bình tĩnh đánh một dòng chữ rồi chậm rãi thả điện thoại thả lại vào túi, xoay người trở về dọn dẹp đồ đạc.

Dương Chử bỗng nhiên chụp lấy bả vai Thẩm Chiếu từ phía sau, thuận miệng cười nói: “Hôm nay anh Chiếu không cần vội vàng đi thăm bạn gái sao?”

“Ừ, cô ấy có việc.” Thẩm Chiếu sắp xếp mấy tập tài liệu cuối cùng theo thứ tự bảng chữ cái rồi cho tất cả vào trong túi.

“Vậy chúng ta cùng đi ăn cơm đi, đã lâu lắm rồi anh không ăn cơm với chúng tôi đấy.”

“Không đi, tôi ở lại chỉnh sửa hệ tham chiếu.”

“Cùng nhau đi đi mà, chủ yếu là tôi muốn làm quen với một em gái bên khoa tài chính, nếu như tôi đến chỗ đó một mình thì cũng không tốt lắm.”

“Không đi.”

“Không có bạn gái bên cạnh thì anh không ăn cơm luôn à? À mà lại nói, lâu nay tôi vẫn chưa được diện kiến bạn gái anh, không biết cô ấy là thần thánh phương nào, cư nhiên có thể bắt được anh” Dương Chử vuốt cằm, nghĩ xem nên cạy miệng Thẩm Chiếu thế nào để anh nói ra.

“Không phải đói bụng rồi sao.”

Thẩm Chiếu khép túi văn kiện lại đặt lên bàn, duỗi tay tháo mắt kính gọng vàng xuống rồi đi đến bên cửa sổ phóng mắt nhìn ra xa để thả lỏng tinh thần.

“Nhìn không ra khi anh Chiếu yêu đương lại trở nên dính người như vậy đấy?”

Dính người?

Thẩm Chiếu trầm mặc, hình như cũng có chút……

Trước giờ đều là vị hôn thê nhỏ bé dính lấy anh, anh chỉ cần ôm lấy cô mỗi khi cô lao tới là có thể tùy ý hưởng thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp và thân mật của cô, đùa giỡn cơ thể mềm mại của cô một cách tùy ý. Mà thái độ của cô luôn là anh cần anh cứ lấy.

Đầu ngón tay anh đè lên cửa sổ, lần đầu tiên biết cảm giác ứ đọng như máu tắc nghẽn này, đúng là chênh lệch.

“Đến giờ đến giờ, người ta đã chờ tôi dưới lầu rồi, tôi đi trước đây.”

Thẩm Chiếu gật đầu, trong một khoảnh khắc, anh bắt gặp một hình bóng quen thuộc phía bên kia triền núi.

“Khoan đã, tôi đi cùng cậu.”

 

Bình Luận (0)
Comment