Không xác định
Chương 111: Lạt mềm buộc chặt
“Không đi.” Thẩm Chiếu dùng miệng hôn hôn cổ cô, động tác liếm láp dính nhớp này giống như cảm giác khi bị một loài máu lạnh nào đó quấn lấy làm nũng. Cảm giác ngứa ngáy kì dị từ cổ lan ra khắp toàn thân, từng mảng da gà lại nổi lên.
“Vốn dĩ tôi nghĩ, nếu Nguyện Nguyện giữ tôi lại, tôi sẽ không đi……” Anh nói một cách cực kỳ ủy khuất, lại cọ cọ ngửi ngửi phía sau cô. Đòi hỏi sự trìu mến từ chủ nhân của mình: “Nhưng mà Nguyện Nguyện không giữ tôi lại, tôi cũng không muốn đi nữa.”
Hứa Nguyện dở khóc dở cười, giật giật cánh tay muốn ôm anh một chút.
Nhưng Thẩm Chiếu lại tưởng cô muốn tránh ra nên theo bản năng ôm chặt cô hơn: “Tôi rất nhớ em……. Đã một ngày rồi tôi không được ôm em.”
“Sao anh lại dính người thế này.”
Hứa Nguyện có hơi bất ngờ trước màn sử dụng lạt mềm buộc chặt nhưng không thành công này. Rồi lại cảm thấy đó là đương nhiên. Bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên của anh sao? Thẩm Chiếu hành động như một đứa trẻ không thể thoát khỏi thời kỳ yếu ớt, vô cùng ỷ lại vào sự thân mật của mình với cô.
“Vậy tại sao em lại không thèm dính lấy tôi một chút nào.”
“Em cũng muốn dính lấy anh……Nhưng anh cũng chưa từng nói là anh thích em, làm sao em biết được có phải anh chỉ xem em là món đồ chơi mà anh có hứng thú nhất thời, chơi chán rồi liền vứt bỏ, đương nhiên em không thể biểu hiện đến quá nhiệt tình với anh, đỡ phải khiến anh mất cảm hứng thú quá sớm.”
Thẩm Chiếu nghe vậy liền nóng nảy, dán vào má thiếu nữ mà thổ lộ tiếng lòng: “Tôi thích….Ưm.”
Hứa Nguyện xoay đầu hôn lên môi anh, đại não Thẩm Chiếu dại ra trong nháy mắt, sau đó lập tức quyết định nâng đầu cô lên làm sâu nụ hôn hơn.
Đầu lưỡi hai người câu triền, nghiêng ngả lảo đảo hôn nhau đến cạnh bàn.
“Không phải hứng khởi nhất thời, tôi rất chắc chắn, Nguyện Nguyện à.” Thẩm Chiếu thả cô ngồi trên bàn cơm, còn mình quỳ một gối xuống ngửa đầu nhìn cô.
Mặc dù không đề cập tới khoảng cách giữa hai gia đình, bọn họ thì đều quá trẻ, anh rất lo lắng nếu anh không giữ chặt tâm tư Nguyện Nguyện thì cô cũng sẽ mất cảm giác an toàn với anh.
“Tôi không thể khắc chế phản ứng của mình mỗi khi gặp em.” Anh nhắm mắt, đè túp lều căng phồng giữa hai chân mình lên người cô: “Nhưng thế không có nghĩa là tất cả cảm xúc của tôi đối với em chỉ xuất phát từ dục vọng.”
Hứa Nguyện cúi đầu, chỉ nhìn thấy lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ vỗ, không biết là nghe có lọt vào tai không.