Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Cốt Truyện Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ…… Cho Nên, Từ Giờ Đến Lúc Chạy Trốn Có Còn Xa Không?

Không xác định Chương 110: Cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ…… cho nên, từ giờ đến lúc chạy trốn có còn xa không?
Chiếc vòng tay với đường cong xinh đẹp trượt vào cổ tay trắng gầy, một trận gió thổi tới, xua tan những lời nói nhỏ nhẹ bên tai, từ từ lắc lắc, nghe không rõ ràng: “Bởi vì…… Đã có người đang điều tra các cô …… Nên tôi mới đến quan sát, tôi rất thích ý nghĩa của VC mà cô làm, cũng biết cái mà mọi người đang thiếu là tài chính, cô có muốn hợp tác với tôi không?”

Hứa Nguyện nhấn nhấn con chip được cho là có khả năng tự hủy khắp da đầu, chỉ cảm thấy não co rút, đầu ẩn ẩn đau.

Đây là kiểu phương thức triển khai gì vậy, tại sao bạch nguyệt quang trong truyện gốc vừa xuất hiện đã biến thành bạch thiết hắc, chẳng những không có hứng thú với nam chủ mà còn thông đồng với vai ác là cô, hơn nữa vừa mở miệng đã muốn hợp tác với cô?

Đến tận bây giờ có thể phán đoán, cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ…… Cho nên, từ giờ đến lúc chạy trốn có còn xa không?

Hứa Nguyện dùng vân tay mở cửa.

Trong nhà không có bát đĩa đậy bằng nắp ấm như thường lệ, trong phòng cũng lạnh lẽo không chút ấm áp, ngay cả Tây Lê cũng không thấy.

Cô nhướng nhướng chân mày, bật đèn lên.

Chỉ thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa phòng ngủ rũ mắt nhìn đồng hồ. Nghe tiếng thì nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt nhìn cô một cái.

“Anh Chiếu.”

Hứa Nguyện đỡ huyền quan đứng lại, cởi dây giày ra: “Anh muốn ra ngoài sao?”

“Ừ” Thẩm Chiếu điều chỉnh nút áo trên cổ tay, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô: “Đột nhiên có một bữa tiệc xã giao. Tôi đã bảo Vu Phần tạm thời chăm sóc Tây Lê rồi, bên trong nồi cơm có hai món vừa nấu xong, ăn trước đi, ăn xong thì để chén vào bồn, khi nào trở về tôi sẽ rửa.”

Hứa Nguyện sửng sốt một giây, đè những gợn sóng nơi đáy lòng xuống, mỉm cười hỏi: “Là đi cùng chị Vi sao?”

Cái miệng nhỏ hồng như cánh hoa đào nhấp nháy, cô cúi đầu giải thích nói: “…… Ý em là anh đi cùng với chị Vì và Dương Chử sao?”

Thẩm Chiếu dừng tay đang mở cửa lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô một lát, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt không dễ phát hiện, nói: “Không phải.”

Hứa Nguyện gật đầu tỏ vẻ đã biết, hướng về phía anh phất phất tay rồi nở một nụ cười điềm mỹ ấm áp, dưới ánh đèn trắng dịu dàng trong nhà, nụ cười này lại càng trở nên ngọt ngào hơn: “Vậy…… Anh Chiếu về sớm một chút nhé.”

“Ừm.” Người đàn ông vẫn trả lời một cách lãnh đạm.

Cửa lớn “Kẽo kẹt” mở ra, giày da bước ra ngoài cửa.

Một giây, hai giây…… Ba giây.

Bốn giây?

Đầu vai Hứa Nguyện bỗng nhiên trầm xuống, một bàn tay to vòng qua eo cô, cả người bị người phía sau gắt gao siết chặt.

“Hứa Nguyện.”

“…… Anh làm gì vậy?”

“Tại sao em không giữ tôi lại?"

Giọng nói nỉ non hoang mang áp lực, một nụ hôn nóng cháy rơi xuống, ướt nóng, cảm giác thô lệ lướt dọc phía sau cổ.

“Nguyện Nguyện, tôi là chồng của em, tại sao em lại không ghen, tại sao em lại không giữ tôi lại.”

Anh vây khốn cô, nụ hôn nhiệt liệt như bể nước bị tắt van, nếu không xử lý nước sẽ xối ướt cả người cô.

“Chiếu Chiếu… Không phải anh muốn ra ngoài sao?”

 

Bình Luận (0)
Comment