Không xác định
Chương 109
Hứa Nguyện kéo môi cười nói: “Thẩm học trưởng mau đi nhanh đi, mọi người vẫn đang đợi anh đấy.”
Thẩm Chiếu nhìn cô một lát, nhớ tới việc mình đã hứa với cô, Nguyện Nguyện, không muốn công khai mối quan hệ của họ ở trường học. Anh không thể làm ra những hành động thân mật với cô ở đây.
Nhưng bản thân anh cứ muốn đến gặp cô, tại sao cô lại muốn đẩy anh ra, muốn đuổi anh đến chỗ những người khác…… Rốt cuộc anh có phải vị hôn phu của cô không.
Thẩm Chiếu không dám chọc cô tức giận nhưng cũng không muốn di chuyển bước chân. Vì thế liền trở thành một bức tượng gỗ đứng chắn trước mặt cô.
“Học trưởng mau đi.” Hứa Nguyện nhìn anh rồi híp mắt cười rộ lên, duỗi tay đẩy đẩy anh đến ven đường: “Nhớ phải biểu, hiện, thật, tốt, đấy, nhé.”
Trương Tố Nguyệt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm Thẩm Chiếu đang chần chừ. Nhìn biểu cảm trên mặt anh chậm rãi trở về vẻ thanh lãnh như mọi ngày.
“Được.”
Sau khi rời đi với Hứa Nguyện, Trương Tố Nguyệt lập tức hỏi về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Chiếu. Hứa Nguyện không biết các giác quan của Thẩm Chiếu rất nhạy bén nên cô đã trả lời tất cả nghi hoặc của Trương Tố Nguyệt như thế này.
“Không có quan hệ đặc biệt gì, chỉ là quen biết nhau lúc còn nhỏ mà thôi.”
“Thanh mai trúc mã? Hoàn toàn không phải, tôi và anh ấy cũng chỉ gặp nhau có vài lần thôi.” Tất cả đều rơi vào tai anh.
Sau khi đến một nơi râm mát, gió nhẹ nhàng thôi, đầy đất bóng râm, xung quanh không hề nghe thấy tiếng người nữa.
Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi đè lại tóc mái bay phất phới bên má sau đó nhìn cô gái trước mặt, hỏi ra những việc mình nghi hoặc: “Nghe khẩu âm của cô khá giống người Giang Thành, tại sao lại tự mình đến Ngô Dương tìm tôi?”
“Tôi là con gái nhà họ Trương ở Giang Thành, là thế giao của nhà họ Thẩm.” Trương Tố Nguyệt thu dù lại, khẽ cười nói: “Trí nhớ của cô thật sự không tốt lắm, khi còn nhỏ chúng ta vẫn thường xuyên gặp nhau mà.”
Hứa Nguyện có hơi sửng sốt, dù sao cô cũng không phải nguyên chủ thật sự nên làm sao nhớ được những người bạn cô ấy từng chơi khi còn nhỏ chứ.
“Hiện tại cô không thích Thẩm Chiếu nữa à? Đúng là thay đổi nhiều thật đấy.”
“Không có.”
Trương Tố Nguyệt nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới: “Còn thích anh ấy sao? Nhìn không ra nha.”
“Điều này thì cô có thể an tâm…… Nếu là cô vẫn còn thích anh ấy thì vì tương quan lợi ích tôi sẽ không đi tranh đoạt với cô.”
Hứa Nguyện ôm cánh tay mỉm cười: “Đoạt hay không đoạt gì chứ, nói như thế làm gì. Còn tương quan lợi ích? Tôi không hiểu cô đang nói gì nữa.”
“Bởi vì bây giờ tôi đã tìm được đối tượng khiến tôi cảm thấy hứng thú hơn.” Trương Tố Nguyệt chậm rãi đến gần cô, dẫm lên đám lá khô đầy trên mặt đất khiến chúng phát ra tiếng vang giòn tan. Sau đó lấy một chiếc vòng tay trắng tinh ra từ trong túi.
Hứa Nguyện giật mình tại chỗ, bị cô nàng trước mặt cầm lấy cổ tay.
“Andromeda của gia tộc C có giá trị sưu tập rất cao, nếu tùy tiện lấy nó thì rất đáng tiếc.”