Không xác định
Chương 123: Pháo hôi tìm đường chết
Vào lúc giữa trưa an tĩnh nhất, trên hành lang không một bóng người xuất hiện hai bóng dáng thập thò lén lút.
“Tôi với không tới, anh lấy giúp tôi đi.”
Bách Văn nhíu mày nhìn Hứa Nguyện: “Em chạy đến tận đây là vì cái này sao?”
“Anh lại bị sao thế? Không đi à?” Cô vừa giơ điện thoại vừa nhướng mày, ngữ điệu nâng cao.
Bách Văn ấn ấn chữ xuyên 川 giữa đôi mày: “Dù sao cũng phải có lý do chứ.”
“Lý do chính là tôi ghét chị ta, không muốn chị ta được vui vẻ.”
Hứa Nguyện click mở camera, không khỏi phân trần mà đưa điện thoại cho anh ta xem.
Bách Văn nhìn cô với vẻ mắt cổ quái, không có tiếp lời.
Không khí vì anh ta không nói mà đọng lại trong nháy mắt.
Hứa Nguyện thu tay về, đột nhiên cất cao âm lượng, sắc mặt âm trầm: “Cả anh cũng muốn chống đối tôi?? Đừng quên ai là người cho anh tiền, để anh có được cuộc sống thoải mái như bây giờ!”
Thật không hiểu được cô nổi bão vì lý do gì.
Ba phần ương ngạnh, bốn phần nuông chiều, đây chính là cô chủ nhà họ Hứa tiếng tăm lừng lẫy, tính tình ác liệt trong lời đồn.
Bách Văn vốn nên buồn bực, khinh thường, trở mặt bỏ đi, bản thân anh ta ở một thời không nào đó cũng đã làm như vậy, nhưng mà bây giờ anh ta chỉ im lặng duỗi tay cầm lấy.
Anh ta thuận tay ôm bả vai cô rồi nhẹ giọng nói: “Anh không có ý này, em làm sao thế? Bỗng nhiên lại trở nên như vậy?”
“Nếu em ghét cô ta thật, cũng không nhất thiết phải dùng cách này. Anh nghe nói Thẩm Chiếu có một vị hôn thê, không biết có chọc phải anh ta không……”
“Tôi cứ thích làm như đấy, cô ta dám làm mà không để cho tôi chụp à? Rốt cuộc anh có giúp tôi hay không?”
“Giúp giúp giúp, bà cô của tôi ơi đừng nóng giận vậy chứ, đã bao lớn rồi mà còn….” Bách Văn bất đắc dĩ.
Bách Văn quan sát từ sau khe cửa, nhân lúc người trong nhà không chú ý, anh ta đặt điện thoại lên cửa sổ rồi ấn nút chụp liên tục.
“Chụp xong rồi.”
“Đưa tôi xem.” Sắc mặt Hứa Nguyện hòa hoãn lại, hai ngón tay vuốt qua, phóng đại ảnh chụp.
“Anh có thể đi rồi.”
Bách Văn có chút muốn nói lại thôi, khi cô đảo mắt về phía trước mới mở miệng nói: “Mấy thứ này thật chất cũng không mang lại tổn thất quá lớn với cô ta.”
Trong lòng Hứa Nguyện gật đầu.
Trong kịch bản của án văn ngôn tình ngọt sủng này, số phận của nữ phụ rất trắc trở. Tác dụng của vai diễn này chỉ dừng ở việc gây rắc rối cho nữ chủ nhằm tạo chất xúc tác thúc đẩy tình yêu của nhân vật chính mà thôi nên sẽ không tạo ra tổn thất gì lớn với nữ chủ.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn cười như không để ý: "Anh muốn tôi dừng tay sao?”
“Không, ý tôi là……”
Bách Văn trầm tư, giống như đang tìm từ để diễn đạt: “Em muốn cô ta biến mất không?”
“?”
“Gây ra phiền toái bằng cách này, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân thôi, không gây ra tổn thất nghiêm trọng được. Nếu em không muốn nhìn thấy cô ta nữa…… thì khiến cô ta thôi học, không phải càng trực tiếp hơn sao?”
Lần này tới lượt Hứa Nguyện sắc mặt cổ quái: “Anh đang nói gì vậy?”