Không xác định
Chương 127: Thứ không thuộc về mình
Bộ váy lộng lẫy đã dính đầy bụi bẩn. Cô lau vội nước mắt, không chịu lùi nửa bước: “Chị nói xem chị là cái thá gì chứ. Chỉ là đứa họ hàng nghèo kiết xác ăn vạ tống tiền nhà chúng tôi mà còn dám cướp đồ của tôi? Tôi không tha cho chị đâu.”
“Cô giữ mồm giữ miệng tí đi. Tuy đúng là chú có giúp tôi, nhưng tôi không phải con ở nhà cô, việc gì phải nghe lời cô. Đồ tôi tự lấy được bằng năng lực của tôi, chẳng phải của cô, ép buộc cũng vô dụng.”
Hứa Vi nói xong, ngẩng đầu, xách cặp lên, tránh Hứa Nguyện đang chật vật ở bên cạnh, nghênh ngang bỏ đi.
“Tự giải quyết cho tốt nha, em ba.”
Hứa Nguyện chăm chăm nhìn bóng lưng cô ta, ánh mắt giận dữ.
Sắc trời đã muộn, nhóm người xung quanh vốn muốn ở lại hóng chuyện hay nhưng thấy Hứa Nguyện thế này, chỉ sợ cô giận cá chém thớt lên người mình nên tốp năm tốp ba tản dần đi theo Hứa Vi.
Không đến năm phút sau, đám đông trong nhà không còn một bóng, căn nhà lại quay về vẻ yên lặng vốn có.
Nét mặt Hứa Nguyện không chút thay đổi, cô vén mái tóc ra sau, bước đến bồn rửa tay rồi vốc nước rửa bụi trên chân.
Cô vỗ về cơ mặt gần như cứng đờ theo từng biểu cảm của mình, chậm chạp nhận ra lòng mình đã dần chết lặng.
… Thứ không thuộc về mình.
Thẩm Chiếu không thuộc về cô.
Những ngày không thấy mặt trời trong tháp, khi cô muốn có thứ gì – chủ yếu là thú nhồi bông các giáo viên cho cô, khối vuông đồ chơi hình nguyên tố hóa học.
Tới khi cô lớn hơn một tẹo, sẽ là một ít ghi chép không được xuất bản của nhà toán học nổi tiếng nào đó – tất cả những thứ ấy đều sẽ bị người giúp việc mỉm cười rồi lấy đi từ tay cô.
Từ đó trở đi cô không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Ngoại trừ vòng tường kiên cố vây quanh, những mái vòm cao cao thì chưa từng có thứ gì ở bên người cô mãi, cũng không có đồ vật nào thuộc về cô cả.
Cánh cửa sau lưng cô lặng lẽ mở ra, người thanh niên là trung tâm chuyện bàn tán giờ đây đang bước đến gần cô, không nói lời nào mà vặn một vòi nước khác.
Chiếc vòi nước được mở ra, dòng nước ào ào chảy xuống làm ướt bàn tay xinh đẹp kia.
Tắt nước, anh cầm một chai cồn đã mở nắp đồ vào tay mình.
Anh đổ rất cẩn thận, chà xát thật kĩ từng ngóc ngách kẽ tay, đảm bảo mỗi một khe hở đều được thấm cồn. Xong anh lại mở nước, cẩn thận rửa tay thật mạnh, như thể chỗ ấy bị cái gì ghê tởm dính vào, làm người ta chán ghét.
Hứa Nguyện yên lặng nhìn anh lặp đi lặp lại động tác này, cho đến khi ngón tay trắng nõn như ngọc bị chà đến đỏ ửng, da tay bắt đầu nhăn nheo, bong tróc.