Xuyên Sách Xuyên Thành Bạn Giường Của Nam Chủ (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Nguyện Nguyện Đừng Muốn Vấy Bẩn Anh

Không xác định Chương 128: Nguyện Nguyện đừng muốn vấy bẩn anh
"Đủ rồi.”Chàng trai không đáp lời, chỉ rủ mắt, im lặng lặp lại động tác.

“Rửa nữa rách tay đấy.”

Hứa Nguyện thấy anh không nghe bèn nắm tay anh, bàn tay nhỏ dùng sức ngăn cản.

Thẩm Chiếu quay đầu liếc cô một cái, đôi mắt đỏ ứng đáng sợ, giọng anh khàn bất thường, hình như còn cười tự giễu.

“Hứa Nguyện.”

Anh hiếm khi gọi tên đầy đủ của cô như thế. Hứa Nguyện nhíu mày.

“Em có thể… Đừng bắt anh chạm vào cô ta, có được không.”

Hứa Nguyện nhìn bàn tay bị rửa đến nỗi rách cả ra, không thốt nổi lời không vui trong lòng chỉ là giọng điệu không quá kiên nhẫn.

“Chỉ nắm mỗi cái tay thôi anh đã phản ứng lớn như vậy rồi. Người ta vừa chạm vào ngón út của anh anh đã né, anh muốn em phải giải thích thế nào đây.”

Ý nghĩ muốn chặt đứt ngón tay của mình cứ lởn vởn trong đầu, Thẩm Chiếu thấy cô tức giận nói thế, lòng càng thêm khổ sở.

Anh mím chặt môi: “Nguyện Nguyện, có phải em muốn làm bẩn anh, sau đó chia tay anh đúng không.”

Hứa Nguyện thấy hai mắt anh tối sầm, định lùi về sau theo bản năng nhưng đã bị anh ôm eo áp vào bồn rửa tay: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Ngoại trừ tấm thân này, anh chẳng có gì để em hài lòng cả… Nguyện Nguyện, đừng muốn vấy bẩn anh.”

Lúc xảy ra tình huống khác hẳn với kịch bản mà Hứa Nguyện đã bàn trước, Thẩm Chiếu đã hoảng loạn.

Hóa ra Nguyện Nguyện cơ bản là không muốn khiến cho cô ả kia biết khó mà lui, cô lừa hắn. Cô muốn làm gì?

Thẩm Chiếu ôm chặt Hứa Nguyện trong lồng ngực, nhìn cô đầy trách móc.

Vốn dĩ tâm tình Hứa Nguyện đang bực bội nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt đo đỏ như mắt thỏ của Thẩm Chiếu cô lại ngơ ngẩn ngoài ý muốn.

“Anh chỉ cần em thôi, em đừng đẩy anh cho người khác.”

Giọng nói dễ nghe bản đầu của Thẩm Chiếu giờ đây lại khàn khàn không thôi, như đang cố dấu tiếng nghẹn ngào để nói chuyện với cô.

Không cho anh công khai mối quan hệ giữa hai người, năm lần bảy lượt đẩy anh vào tay người khác, còn truyền tin tồn giữa anh và các cô gái khác đi khắp trường.

Anh không thể tìm ra lý do nào khác để tự thuyết phục mình được nữa, chỉ có một khả năng duy nhất đó là…

Cô vợ sắp cưới bé nhỏ của anh không cần anh nữa rồi.

“Chiếu Chiếu, anh…”

“Gọi lại lần nữa đi.”

Thẩm Chiếu siết chặt vai làm cô phát đau, gác cằm đè tóc cô, nói chuyện khó khăn đến mức như đang gặm nhấm lưỡi dao.

“Nguyện Nguyện ngoan, em mau gọi anh thêm lần nữa đi.”

Hứa Nguyện bị anh đè mạnh trong ngực, cảm nhận được mùi mát lạnh sạch sẽ trên quần áo anh, cảm xúc cáu kỉnh của cô dịu đi lạ thường.

Món đồ chơi trước mặt này không giống những món đồ cô từng có trước đó.

Dù cả thế giới đều nói anh không thuộc về cô, anh vẫn cố chấp tự nhét bản thân vào vòng tay cô, nói chỉ cần mình cô.

Cô nghe lời, gọi anh: “Chiếu Chiếu?”

"Ừ.” Thẩm Chiếu trầm giọng đáp.

Tiếng gọi mềm nhẹ tựa bông của người thiếu nữ tựa như liều thuốc an thần khiến anh chậm rãi tìm lại lý trí đã đánh mất.

Anh hít sâu, không ngừng tự trấn an bản thân. Nguyện Nguyện đang ở trong lồng ngực anh, cô không chạy thoát nổi đâu.

 

Bình Luận (0)
Comment