Không xác định
Chương 129: Do Nguyện Nguyện không tin anh sao?
Thật lâu sau anh mới lấy hết can đảm, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao Nguyện Nguyện lại muốn làm thế?”
“Em đã nói rồi, chỉ thử thôi.” Hứa Nguyện nói ra lý do đã chuẩn bị từ lâu.
Thẩm Chiếu rất nhạy cảm, anh biết cô chỉ nói cho có lệ, tim anh đau đớn siết chặt lại, chất vất nhưng chẳng dám to tiếng: “Có cần phải làm như thế không?”
“Không phải đâu… Không phải chỉ thử mỗi cô ta, mà còn thử cả anh nữa.”
Trong chốc lát, Hứa Nguyện không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn nữa.
Cô nhắm mắt, đôi hàng mi dài lướt qua cơn đau trong lồng ngực anh.
Nếu anh không tin, chỉ sợ cô sẽ sớm mất đi món đồ chơi này… một sớm một chiều mà thôi. Chiếu Chiếu rất tốt, nhưng cô không giữ anh được.
Nhưng người đàn ông lại cuốn theo cảm xúc của tình yêu, dễ dàng bị lừa.
Thẩm Chiếu rũ mi, im lặng cúi đầu. Môi anh lướt qua gò má non mềm của người con gái.
“Do Nguyện Nguyện không tin anh sao?”
“Đúng là có hơi đấy.” Hứa Nguyện vỗ về anh, phồng má mím miệng, nhìn còn ưu sầu hơn cả anh.
“Em tin anh Chiếu nghiêm túc với em. Nhưng anh nghe xem họ nói gì kìa, họ nói em không xứng với anh, phải không ạ?”
Thẩm Chiếu ôm chặt cô, vô cùng đau lòng. Anh hỏi nhưng lòng mang ích kỷ: “Nguyện Nguyện, chúng ta công khai nhé em?”
“Nếu công khai, anh sẽ giải quyết những chuyện này. Anh sẽ bảo vệ em, em cứ tin ở anh.”
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai, lời anh nói dịu dàng lại đầy mê hoặc. Nếu tâm ý Hứa Nguyện không kiên định, chỉ sợ cô đã động lòng khi nghe anh khuyên.
Nhưng con chip nằm trong vỏ đại não, tính mạng cô nằm trong tay kẻ khác, lựa chọn của cô không do cô chọn.
Thẩm Chiếu thấy cô im lặng, tâm tình anh trùng xuống từng giây.
Rất lâu sau đó anh mới nghe được tiếng cô từ chối: “Không đâu.
Hứa Nguyện khẽ nhếch môi cười, vuốt ve cái đầu Thẩm Chiếu đang cọ cọ cô như chú cún cưng: “Đợi thêm chút nữa đi… Cho em thêm một chút thời gian nữa.”
“Chờ tới khi em xứng với anh.”
“Sao Nguyện Nguyện lại nghĩ như vậy chứ.” Thẩm Chiếu nhíu mày đầy muộn phiền. Mỗi lần nghe vợ sắp cưới tự hạ thấp bản thân như vậy anh đều thấy khó chịu.
Người khác là người khác, anh tự tin mình có thể xua tan tin đồn cho cô, nhưng không tài nào chấp nhận nổi bản thân cô gái anh yêu thương nhất lại tự cho rằng mình không xứng với anh.
Nếu là bản thân khi xưa, Hứa Nguyện thật sự không có lý do gì để nói mình không xứng với anh cả.
Cô đã quen với việc tận hưởng ánh mắt ghen tị và sợ hãi của người khác, và sẽ chỉ lấy đi món đồ tốt nhất bằng con mắt bắt bẻ.
Giống như việc lấy đi Thẩm Chiếu.
Nhưng bây giờ cô là một người khác, khoác lên mình lớp da dối trá. Chính cô cũng không biết những gì cô biểu hiện cho anh xem là thật hay giả.